ZingTruyen.Top

Ace Sabo Ithaca

Luffy mười sáu tuổi, cậu đã đến tuổi có thể đầu quân, cậu có thể lãnh được khẩu súng sáng lóa cùng quân trang thẳng tắp, diễu võ dương oai vòng quanh toàn trấn tuần tra. Nhưng mười sáu tuổi, cậu cái gì cũng không có, bởi vì chiến tranh kết thúc.


Trong trấn nhỏ tiếng cười nói ăn mừng, băng lụa màu tung bay ở mỗi một ngôi nhà, trên quảng trường mọi người chè chén say sưa, họ treo đầy những hoa tươi sặc sỡ lên bức tượng tưởng niệm nhà hàng hải Norland, vẻ mặt trịnh trọng của Norland bị đóa hoa làm nổi bật chút buồn cười. Bầu trời vạn dặm không mây, gió nhẹ thổi qua gò má của Luffy, trên mặt cậu cũng mang nụ cười như tất cả mọi người.


"Chúng ta thắng lợi rồi! Luffy, ta mời cậu uống nước chanh Bellemere của ta và bánh nướng anh đào."


Còn không chờ cậu cự tuyệt, Bellemere lúc này đã say khướt liền đem bánh nóng hổi nhét vào tay cậu, Luffy lúng túng nói cám ơn, cho dù cậu một chút cũng không thích ăn bánh anh đào.


"Nhóc đưa thư vất vả rồi!"


Nami bỏ xuống tất cả mọi lo âu của cô, vui vẻ gào lên với cậu, Luffy gật đầu một cái, cưỡi xe đạp rời khỏi vườn quýt.


Những chỗ cậu đi đến tiếp theo đều là tình cảnh vui mừng hớn hở như vậy, túi ba lô của cậu được nhét đầy ắp các loại quà tặng, mỗi một người đều xoa đầu cậu bày tỏ cảm kích.


"Thật, Luffy cũng là anh hùng nhỏ của trấn chúng ta."


" Chúng ta đều ngưng trệ nếu không có nhóc phát thư Luffy."


"Tin tức chiến thắng cũng đều là cậu ấy đưa!"


...


Tất cả mọi người đều đang khen cậu, khen đến cậu ngượng ngùng đỏ mặt, cười hắc hắc. Mùi thơm từ thịt viên của dì Mill tràn ra, sữa bò của chị Mary cho hương vị thật ngọt ngào ngon miệng, bác sĩ Nak thậm chí còn tặng cho cậu một lá cờ thưởng đơn giản...


Cậu mang chiến lợi phẩm nặng trĩu của mình về đến nhà, mệt phờ ngồi trên ghế. Cậu quay đầu nhìn về hình của Ace đặt ở trên bệ lò sưởi, thiếu niên tóc đen tàn nhang hí mắt cười lộ ra mười sáu cái răng.


"Ace, chiến tranh kết thúc rồi. "


Thiếu niên lẳng lặng cười đáp lại, giống như thường ngày.


Luffy và Usopp ngồi ở cửa trấn dưới cây liễu chờ xe vận chuyển đi qua, các chàng trai từ từ trở về nhà, bọn họ mặc quần áo cũ rách, phong trần từ phương xa trở lại, bọn họ bị chiến trường mài dũa làn da đều đen như than vậy, nhưng cười lên lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết sạch sẽ, nụ cười tốt đẹp kia khiến cho nội tâm Luffy hơi tê dại, phảng phất như cành liễu nhẹ cọ qua cổ cậu.


"Luffy, cậu biết hình dáng Sabo ra sao không?"


" Ừ, tớ nghĩ tớ thấy anh ấy lần đầu liền có thể nhận ra."


"Cậu quá nực cười rồi."


"Bởi vì anh ấy là hồn ma núi Colubo."


Luffy bí mật cười với Usopp, cậu nhắm mắt lại nhớ tới dáng vẻ Ace trước kia huơ chân múa tay kể cho cậu chuyện này. Không biết Ace trước khi đi có nghĩ tới hồn ma mà anh gặp phải thật ra thì luôn ở bên cạnh anh hay không, cậu nhóc tóc vàng đã từng cùng anh vai sóng vai cùng nhau chạy qua chân núi Colubo non xanh nước biếc, nơi hoa nở trên từng bước chân họ đi qua.


"Tớ có hai người anh tốt."


Luffy thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng lên nhìn xe vận chuyển bụi mù cuồn cuộn ở đằng xa. Cậu nhìn thấy một ánh mặt trời đột ngột đập vào trong mắt, như là giấc mộng huyền ảo cuối mùa xuân đầu mùa hè chưa từng thức giấc, ve sầu kêu râm ran, trái tim cậu nhiệt liệt nhảy lên. Cảnh tượng huyễn nghĩ vô số lần đột nhiên thành hiện thực, thiếu niên tóc vàng mỉm cười từ trên nóc xe vận chuyển nhảy xuống, đạp lên bóng cây loang lỗ hướng cậu đi tới. Người ấy không phải hồn ma, mà là một thiếu niên hoạt bát, xông phá qua một mùa đông điêu tàn, càng trải qua một chiến trường khói lửa, người ấy như mùa hè tấu lên khúc ca khải hoàn từ trong gió trở về, những mảnh vụn màu vàng ngưng tụ ở đáy mắt Luffy. Anh ôn nhu thương cảm cười, dùng bàn tay xa lạ lại thân thiết sờ loạn trên mái tóc ngắn màu đen của Luffy, trong thoáng chốc giống như là Ace đang xoa đầu cậu. Luffy nghe người kia nói với cậu:


"Bọn anh về rồi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top