Alljin
*
Một dãy bàn dài đặt chính giữa một căn phòng hoa lệ, trải lên mình lớp vải nhung mềm mại màu đỏ rượu cùng những tách trà thủy tinh trong suốt được xếp ngay ngắn. Qua lớp kính từ cửa sổ bên ngoài, ánh trăng sáng màu bạc rọi vào làm phản chiếu lên nền tường những tia sáng long lanh qua từng lớp thủy tinh đến từ những thiết kế tinh xảo. Mọi thứ trông thật hoàn hảo và sang trọng, sẵn sàng để bắt đầu cho bữa ăn nhẹ của các vị hoàng tử.
Seokjin đi vòng quay, thầm đánh giá căn phòng, khi chắc chắn rằng việc sắp xếp đồ ăn và đổ đầy những ly trà sóng sánh đã thật sự hoàn hảo. Những trụ nến đen bóng đặt bốn góc của căn phòng, những tấm rèm nhung màu đỏ thẫm được cột thắt trên những cánh cửa sổ lớn, đến những thớ tơ mềm trên chiếc thảm bông to lớn phủ hết mặt sàn cũng đủ làm toát lên sự cao quý và sang trọng nơi cuộc sống hoàng gia. Chưa kể đến xung quanh những bức tường là những hốc thạch đẽo gọt thành sáu bức tượng bao gọn mình trong bộ cánh dài được chạm khắc một cách tỉ mỉ, như tượng trưng cho sáu loài quỷ cấp cao nhất của muôn loài. Sự hoàn hảo đến từng milimet khiến Seokjin phải khâm phục người đã làm ra căn phòng này.
Seokjin ngẩn ngơ ngắm nhìn một bức tượng bị nứt một góc ở phần mặt. Nó làm cậu chú ý ngay từ khi bước vào phòng, bởi sự khác biệt và vẻ nhu hòa khác với năm bức tượng còn lại. Có vẻ như chủ thể của bức tượng này là một người con gái, đã trải qua một điều gì đó khủng khiếp được tượng trưng bởi đường nét vỡ vụn trên gương mặt yêu kiều. Vết nứt vỡ ấy làm Seokjin bị thu hút đến lạ, cho đến khi một giọng nói từ phía sau đánh thức cậu trước khi kịp vươn tay chạm vào.
"Đẹp, đúng chứ?"
"Young-...Youngjae? Anh vào đây từ lúc nào thế?"
"Chỉ mới đây thôi, có lẽ nhóc không để ý."- Youngjae nhún vai, ngúng nguẩy đuôi bay về phía Seokjin đang đứng.
"Nàng thật sự rất đẹp, đúng chứ?"
Anh lặp lại, và dù cho Seokjin chưa hiểu anh đang nói về ai, cậu cùng đáp lại như một sự đồng tình. "Vâng, đúng vậy."
"Nàng đẹp như một đóa hồng đen, quyến rũ và sắc sảo. Thật đáng tiếc cho số phận của nàng."
Youngjae thẫn thờ, đôi mắt đượm buồn như lúc này anh đang nhớ về một quá khứ đau buồn nào đó. Điều đó làm sự thắc mắc cuộn sâu trong lòng Seokjin buộc phải lắng đọng. Cậu không muốn phá vỡ nó, cũng không muốn đào sâu vào sự mất mát trong tâm hồn vị quản gia.
"Ồ, ta lại nói nhiều quá rồi."- Youngjae quệt tay vào sống mũi khi nhận thấy Seokjin vẫn đứng im bên cạnh ngắm nhìn. Dường như anh cố giấu một điều gì đó với cậu, hoặc thân phận hèn mọn này chẳng là gì để biết được ngọn ngành của câu chuyện. Dù sao đó cũng không phải chuyện của mình, Seokjin nghĩ thầm, và tốt nhất cậu đừng nên tiến quá sâu vào nó.
"Giúp ta dọn lên phần thức ăn cho buổi trà chiều nào."
*
Hoseok đập cánh đáp xuống khung cửa sổ được mở rộng, với mái đầu bù xù, phần cổ áo sơmi lụa mở bung ra ba cúc trên để lộ cần cổ thanh thoát điểm lên đó vài đốm đỏ chi chít chạy dọc xuống bả vai. Gã nom trông có vẻ tươi tắn hơn lúc trước rất nhiều. Và kinh nghiệm 7 năm chạy bồi bàn ở quán rượu đủ để Seokjin đoán được gã vừa trở về từ một nơi nào đó.
"Chỉnh lại cái bộ dạng nhếch nhác của mày đi, Hoseok! Trông lếch thếch đến kinh."
Yoongi đặt cái nĩa xuống bàn và ném cho hắn một ánh nhìn khinh miệt. Những người khác dù đang tận hưởng phần bánh ngọt của mình cũng đồng thời ra hiệu như tán thành với lời bình phẩm đó. 'Những người khác' - bao gồm là Taehyung và Jimin. Vì theo lời vị quản gia thông báo, hoàng tử Jungkook đã quá no với bữa thịt ban chiều và ngài Quỷ Vương thì không phải là một tín đồ hảo đồ ngọt. Vậy nên Seokjin và đám tiểu quỷ vinh dự được chừa lại một cái bánh ngọt dành cho bữa ăn tối.
"Ồ thôi nào. Ngoài đường giờ này làm gì có ai."
Hoseok đáp lại y bằng điệu cười khoái trí, ngồi xuống phần ghế đã được kéo sẵn ra và không quên hướng tới chỗ Seokjin nháy mắt một cách thật hư đốn. Điều đó làm đôi gò má và vành tai cậu trong phút chốc đỏ bừng lên.
Cậu chẳng muốn thừa nhận việc gã ta trông thật nóng bỏng và quyến rũ một chút nào!
|dành tặng cậu, tuboandpoppop|
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top