ZingTruyen.Top

[ Bác Chiến] CHÚ ÚT (P1)

Chương 24 THE END

XuGia08051005


Chiếc xe cuối cùng đã dừng trước cổng Vương Gia. Chỉ một tháng rời đi sao cảm giác nơi đây lạnh lẽo đến vậy. Tiêu Chiến bước xuống ngẩng đầu nhìn ngôi nhà ấy. Là nơi anh từng sống, nơi anh trưởng thành, bao kỉ niệm đều được lưu giữ ở đây vậy mà giờ đây lại cảm giác thật xa lạ. Trở về với một tư cách khác. Không còn là cậu chủ hay là chú của Nhất Bác nữa , mà là một người đặc biệt mà anh chưa từng nghĩ tới
Tiêu Chiến hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, cố giữ tâm lý mình thật bình tĩnh. Cũng phải thôi, ai rơi vào hoàn cảnh này mà không hồi hộp được cơ chứ. Vương Nhất Bác thấy sự căng thẳng của Tiêu Chiến, liền nắm lấy tay anh. Cậu muốn cho anh biết rằng mình luôn ở cạnh bên, sẽ che chở và cùng anh đối mặt qua mọi sóng gió.

"Đừng quá lo lắng, có cháu ở đây"

Tiêu Chiến cảm nhận được sự ấm áp truyền từ bàn tay của đối phương cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Anh biết Nhất Bác đang muốn an ủi mình, muốn san sẻ cùng anh. Có lẽ trên đời này Vương Nhất Bác là người yêu anh nhất cũng chính là người mà anh nợ quá nhiều. Suy cho cùng, Tiêu Chiến vẫn luôn thấy mình không xứng với tình yêu chân thành này.

Anh chẳng có gì, chỉ là một kẻ luôn mang đến xui xẻo cho người khác, một con người tẻ nhạt, chẳng công danh. Trái lại với Tiêu Chiến, cậu là một người tuổi trẻ tài cao. Công danh sáng lạng . Cậu xứng đáng với người tốt hơn anh. Ấy vậy mà Vương Nhất Bác lại đem lòng yêu một kẻ như anh.
Tiêu Chiến nhìn cậu rồi mỉm cười, muốn cho cậu biết mình đã ổn hơn . Bàn tay cũng nắm lấy bàn tay kia, càng chặt càng cảm thấy không đủ. Anh không muốn buông nó ra.

Vừa bước vào nhà, Lão Vương Gia và Vương Hàn cũng đồng thời từ trên lầu bước xuống.
Tiêu Chiến thấy họ liền có chút ái ngại, liền vô thức dừng bước .Nhưng anh vẫn cố gắng lên tiếng cúi chào hai người họ.

"Cha ! Anh hai! Xin lỗi hai người. Đã lâu không gặp. Mọi người... mọi người vẫn tốt chứ?"

Lão Vương Gia liền tiến tới ôm chầm lấy Tiêu Chiến, đôi mắt cũng đã long lanh vì quá xúc động.

"A Chiến, bữa giờ con sống ổn không? Đứa ngốc này !Sao giờ mới về hả?"

Tiêu Chiến bàng hoàng trước cái ôm của ông. Thật ấm áp. Là cha đang ôm anh sao? Cha không giận anh ư?
Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng bất ngờ và cũng không khỏi cảm thấy có lỗi với chính Lão Vương Gia.

"Con vẫn ổn thưa cha.... Con..con xin lỗi!"

"Đứa trẻ ngốc! Tình yêu mà..nó không có lỗi... đứa cháu đích tôn này đều phải nhờ con chăm sóc rồi"

Lão Vương Gia vỗ vai anh, ôn tồn lên tiếng.

Đã qua một tháng, ông biết Nhất Bác vẫn luôn tìm kiếm Tiêu Chiến, cậu ăn không ngon ngủ cũng chẳng yên . Ông cũng không hơn đứa cháu của mình là mấy. Vẫn cảm thấy căn nhà này trống vắng và lạnh lẽo khi không có Tiêu Chiến.

"Chú út... .À , Tiêu Chiến mới phải. Tôi thấy chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô rồi. Trước kia có lẽ tôi đã quá bảo thủ.... xin lỗi cậu. Từ giờ hãy xem đây là nhà cậu giống như trước kia vậy. Nhưng cũng đành bắt cậu vác thêm gánh nặng chăm sóc lấy đứa con trai cứng đầu này của tôi "

Vương Hàn đặt tay lên vai anh. Khuôn mặt mang đầy sự thiện ý và hối lỗi.

Không ai nghĩ đứa em trai này lại trở thành con rể của mình cơ chứ. Chính bản thân Vương Hàn cũng không hề nghĩ tới.

Tiêu Chiến nghe xong câu nói ấy ,cảm giác như mình đang mơ vậy. Không phải là lời trách móc hay chửi mắng anh mà chính là lời xin lỗi ư?Trong khi, anh cảm thấy bản thân mới là người phải nói xin lỗi.

"Anh ...em... em mới là người ..."

" Đừng gọi anh nữa, tôi sắp làm ba chồng cậu rồi đấy!"

Vương Hàn mỉm cười nhìn anh. Đúng vậy , chính bản thân cha Nhất Bác cũng thấy nên chấp nhận cái quan hệ này. Thử nhìn nó một cách tích cực hơn. Thà rằng con trai mình hạnh phúc, bản thân lại có thêm đứa con trai, có lẽ là điều không tệ. Còn hơn mất đi em trai lẫn con trai mình.

"Hahaha... .A Chiến! Con cũng nên gọi ta bằng ông rồi. "

Lão Vương Gia vui vẻ đứng một bên cũng ùa theo con trai mình .

Tiêu Chiến cảm thấy vui đến nỗi mọi  thứ đều ngưng đọng tại khoảnh khắc này, âm thanh đều biến mất. Tất cả bao trùm chỉ là dáng vẻ tươi cười của họ. Thật đẹp, thật hạnh phúc. Họ đang cười với anh. Đôi mắt của Tiêu Chiến đỏ hoe, những giọt lệ cũng vì quá vui sướng mà rơi xuống. Là anh không hề mơ đúng không ? Là họ đã chấp nhận anh rồi? Cổ họng cũng trở nên nghẹn bứ, chẳng thể nói nên lời.
Vương Nhất Bác khẽ lau nước mắt cho anh. Mỉm cười ngọt ngào.

"Đừng khóc nữa, tất cả đều ổn mà"

Tiêu Chiến không kiềm chế được cảm xúc của mình liền ôm lấy cậu. Nước mắt cứ tuôn ra ,thấm đẫm ướt một mảng trên vai cậu.

" Thôi được rồi, hai đứa vào ăn cơm đi. Hôm nay ta đặc biệt dặn dì Lưu làm rất nhiều món A Chiến thích đấy".

Lão Vương Gia bật cười khi nhìn hai người họ ôm ấp như thế trước cửa nhà.

" Nhất Bác!Chiến Chiến ! chúng ta vào vừa ăn vừa nói chuyện ".
Vương Hàn cũng vui vẻ lên tiếng.

Một tháng qua, căn nhà này giờ mới phát ra tiếng cười. Cả không gian như đều rực sáng hơn.
Cuộc sống mà. Nếu chúng ta biết đặt mình vào vị trí của nhau để suy nghĩ thì mọi thứ sẽ dêc dàng hơn không phải sao?

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến, cùng nhau tiến lại bàn ăn. Họ đã một tháng trời mới sum họp đầy đủ như vậy. Bữa cơm gia đình thật sự giờ mới đúng nghĩa.

Cả bữa cơm họ hỏi han nhau. Xin lỗi có, cảm ơn cũng có. Tất cả mọi cảm xúc đều dồn lại trong bữa tối hôm nay.
Tiêu Chiến mỉm cười nhìn họ. Anh cứ ngỡ nụ cười của mình đã chết lặng rồi chứ. Nhưng hiện tại anh nhận ra rằng Nhất Bác đã đem nó trở về cho anh..
_________________________________
*Một thời gian sau*

Sau khi trở về, cuộc sống của gia đình họ lại tiếp diễn bình thường. Chỉ là cách xưng hô đôi lúc khiến Tiêu Chiến phải rối não. Nhưng hạnh phúc lại là điều không bao giờ thiếu trong ngôi nhà ấy.  Điều quan trọng là ngày mai chính là ngày anh và cậu kết hôn. Mặc dù đám cưới không tổ chức quy mô lớn hay phát tán rộng rãi .Chỉ có gia đình người thân mà thôi. Nhưng với anh, như vậy đã là quá đủ rồi. Chỉ cần anh và cậu được ở bên nhau là hạnh phúc rồi.

Tiêu Chiến đang phụ dì Lưu nấu ăn ,thì chuông điện thoại reo lên 

"Alo!Tiêu Chiến nghe đây"

"Bé con! Thay đồ đi. Anh chở em đi thử đồ cưới"

" Vương Nhất Bác! Cháu lại nữa. Rõ là chú lớn tuổi hơn mà".

" Nhưng chú là vợ cháu. Chú định xưng hô như này mãi sao?"

" Được rồi. Nói đến vấn đề chính đi. Không phải cháu có cuộc hẹn quan trọng sao?

" Hủy rồi.Đám cưới của chúng ta quan trọng hơn"

" Chú biết rồi"

Tiêu Chiến đỏ bừng mặt. Gì chứ . Vương Nhất Bác luôn làm cho trái tim của anh cảm động như vậy .

"Một lát nữa người chồng này sẽ tới đón anh".

Vương Nhất Bác cup máy. Thả mình tựa vào ghế. Hôm nay cậu đã dồn lịch lại để có thời gian đi thử đồ cưới cùng Tiêu Chiến .

Câu nói của Vương Nhất Bác không chút ngượng ngùng mà thốt ra, khiến người đầu dây đã đứng hình. Tiêu Chiến chính là bị cậu làm tim đập đến phát bệnh rồi.

Buổi hẹn thử đồ cưới diễn ra vô cùng suôn sẻ. Mọi trang phục đều trở nên đẹp khi khoác lên người của anh. Cậu ngắm nhìn con người ấy chẳng hề chớp mắt. Quả nhiên, Tiêu Chiến lúc nào cũng đẹp, chẳng lúc nào xấu cả. Và đẹp hơn hết khi mặc đồ cưới cùng với cậu . Sau khi thử xong cũng đã muộn. Họ cũng vui vẻ về nhà và háo hức cho buổi lễ ngày mai.
--------------------------------------------

Xung quanh đầy rẫy hoa tươi . Trên bàn cũng có.. Những chiếc ly thủy tinh sắp xếp đẹp mắt, lấp lánh lấp lánh khi ánh nắng ban mai chiếu vào. Những chùm bóng bay được trang trí vô cùng sinh động. Mọi người vui vẻ cụng ly nhau .
Âm thanh của bài WEDDING MARC cũng đồng thời vang lên
Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến cùng nhau bước trên thảm đỏ tiến dần đến vị chủ hôn. Dưới những tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người .
Tiêu Chiến khoác trên mình bộ vest trắng ôm sát cơ thể, còn Vương Nhất Bác mặc trên mình bộ vest màu đen nhìn vô cùng soái khí.
Nụ cười hạnh phúc đều nở rộ nên miệng của họ .

Trải qua từng ấy thời gian. Người từng bỏ cuộc, người từng đau khổ, người từng dối lòng, người từng điên loạn.... Tất cả đã qua đi. Giờ họ chính là của nhau.
Thời khắc này có lẽ là thời khắc đẹp đẽ nhất của họ. Bởi lẽ , chính ngày hôm nay họ thật sự được bên nhau.

" Hỡi Vương Nhất Bác con ta,con có đồng ý lấy người đàn ông bên cạnh làm bạn đời của con không? Dù ốm đau hay bệnh thật, dù giàu sang hay nghèo khó vẫn sẽ yêu thương và ở bên người này không?"

"Con đồng ý!"

"Hỡi Tiêu Chiến con ta ,con có đồng ý lấy người đàn ông bên cạnh làm bạn đời của con không? Dù ốm đau hay bệnh thật, dù giàu sang hay nghèo khó vẫn sẽ yêu thương và ở bên người này không?"

"'Con đồng ý!"

Rất đẹp . Rất hạnh phúc . Tiếng nhạc WEDDING MARC biến cho không gian trở nên như một vườn xuân. Ai cũng cười, ai cũng vui và ai cũng chúc phúc cho mối tình này.
Không biết tương lai họ sẽ ra sao. Chỉ biết hiện tại hai người chính là quá hạnh phúc đi. Chính họ hứa nguyện sẽ bên nhau trọn đời trọn khiếp. Và tôi mong họ cũng sẽ hạnh phúc trọn đời trọn kiếp.
Tình yêu chân thành ắt sẽ có cái kết hậu.

"Khoan đã! Hãy dừng cái đám cưới này lại "
Một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người xôn xao bàn tán.

Hình như ông trời vẫn đang muốn thử thách tình yêu này. Cứ ngỡ mọi thứ đã thật sự viên mãn thì nó lại ấp đến một giông tố mới.
Liệu họ có thật sự được bên nhau?

Hãy đón xem phần hai của câu chuyện mang tên" ĐÃ TỪNG YÊU NHƯ VẬY" .

______END _______
________________________________
Cảm ơn mọi người đã iu thích truyện của Xu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top