ZingTruyen.Top

Bac Chien Sa Vao Long Ta

Trên vùng đất xanh vàng xen kẽ trang nghiêm dày đặc những bộ thiết giáp màu đỏ, những nam nhi Đại Ninh được huấn luyện nghiêm chỉnh ai ai cũng mài đao soàn soạt, nâng cao sĩ khí chuẩn bị xông ra chiến trường.

Đất trời mênh mông non sông vĩnh hằng, người thân ruột thịt than vãn biệt ly, ngoài thành là vô số binh sĩ, trong thành là vô số những người cầm cành dương liễu lưu luyến chia tay. Mặt trời mọc lên từ phía đông, chói lòa và ấm áp, ánh nắng ban mai nghênh đón tường thành kinh sư bằng cách mạ lên nó một lớp nắng vàng, lại chậm rãi mạ một lớp mỏng lên hoàng thổ đang được đạp dưới chân.

Tiêu Tử Việt khoác chiếc áo choàng màu đỏ tươi cưỡi ngựa đứng dưới cổng thành, từ phía xa hướng sang Hoàng đế đang đứng trên tường thành gật đầu ôm quyền tỏ ý chào, sau đó ghìm ngựa chuyển hướng, hăng hái thúc ngựa chạy về phía trước giữa hàng vạn người, áo choàng đón gió bay phấp phới, dập dờn thành một bức tranh có âm vang, nhất loạt bừng bừng khí thế dời non lấp bể.

Thái giám quất cây roi dài lên mặt đất phát ra âm thanh chấn động vang vọng, kèn hiệu xuất chinh thổi xuyên tận chân trời, đàn chim én bay về phương Nam trốn chạy tán loạn khắp nơi, kỵ binh đi trước bộ binh theo sau, tướng sĩ ba quân bước chân chỉnh tề khiến nền đất dưới chân cũng chấn động liên hồi.

Hoàng đế đầu đội châu quan, cùng nâng ly với văn võ bá quan phía sau lưng, hào sảng uống cạn rượu trong ly: "Chúc Đại tướng quân ta, mọi việc thuận lợi!"

Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn bóng dáng Tiêu Tử Việt càng lúc càng xa, tận tới khi dần dần chìm vào trong vô số điểm đen nơi xa thẳm, tiếng gió gào thét vang lên bên tai y, y quay đầu nhìn Tiêu Hầu một cái, không trông thấy sự không nỡ, lưu luyến, lo âu trên khuôn mặt đầy khe hằn ngang dọc này, thứ y trông thấy, chỉ có khuôn mặt thản nhiên đầy kiêu hãnh.

Thế là y chợt hiểu thông, giọt lệ trong hốc mắt bị gió thổi khô, y cong khóe môi lên chầm chậm cười nói: "Đánh đâu thắng đó, mọi việc thuận lợi!"

Mùa đông qua đi, là tới mùa xuân rồi nhỉ.

Mùa xuân ở kinh sư rất đẹp, năm nay lỡ mất cơ hội, đợi quân năm tới lại quay về thưởng thức.

Chinh nhân đi xa, đại lễ thành.

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi xuống thành lầu, cả đoàn người rải rác đi theo Hoàng đế xuống dưới, càng đi càng thưa thớt, càng đi càng ít, trên dọc đường đi đều ai về phủ nấy cả rồi.

"Chúng ta không về phủ sao?" Vương Nhất Bác đợi tất cả mọi người đều đã tản đi, trên tường thành chỉ còn sót lại mấy thị vệ đeo giáo mác trấn giữ cổng thành, Tiêu Chiến thấy hắn vẫn chưa có ý định lên xe về phủ, không hiểu nên lên tiếng hỏi.

Gió đông lạnh thấu xương, Vương Nhất Bác đội chiếc mũ trùm trên áo khoác ngoài của Tiêu Chiến lên cho y: "Không về, hôm nay vừa hay ra ngoài thành, chúng ta đến biệt viện ở một hôm."

Đi ba dặm về phía bắc ngoại thành kinh sư có một cánh rừng đào, biệt viện Cảnh Vương phủ, được dựng ngay trong rừng đào đó.

Hoa đào rực rỡ, không được mười dặm, chỉ một mảnh nhỏ, cũng có thể khiến người ta nhìn mà mê say. Những cây đào này là năm bọn họ thành hôn Hoàng hậu đặc biệt phái người trồng xuống, lấy ngụ ý đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi thất nghi gia*, đến cả biệt viện của Vương phủ cũng được xây mới trước lúc thành hôn.

Dịch thơ: Đào hoa nở rộ cánh rừng, sắc màu tươi thắm tựa bông lửa hồng, cô nương cất bước theo chồng, phu thê mỹ mãn thuận hòa ấm êm.

Tiêu Chiến rất thích đình viện được chế tạo tinh tế khác biệt này, tuy chỉ nhỏ bằng một phần tư Cảnh Vương phủ trong thành, sự sang trọng huy hoàng cũng không so được với những căn nhà phú quý dưới chân Hoàng thành, nhưng về mặt tinh xảo tao nhã lại có thể hơn hẳn một phần, cực kỳ thích hợp lúc rảnh rỗi tới đây đánh cờ ngâm thơ, thưởng rượu uống trà.

Trong viện ngoài viện đều là mỹ cảnh, cánh hoa đỏ tươi bay khắp muôn nơi, đẩy chấn song ra là thấy thanh mai trúc mọc.

"Đều được hết, mấy ngày nay hoa đào đang nở rộ, biệt viện nhất định vô cùng đẹp đẽ." Tiêu Chiến cười tươi như hoa, thấy Vương Nhất Bác trực tiếp dắt mình ra bên ngoài thành, xe ngựa vẫn còn dừng trước cửa hàng vải của gia đình bọn họ: "Vương gia, chàng không định đi bộ với em qua đó đấy chứ?"

Quãng đường không tính là quá xa, nhưng nếu đi bộ ít cũng phải mất gần nửa canh giờ, Tiêu Chiến ngày thường được nuông chiều từ bé, trên đôi giày ngọc dưới chân y khảm nạm kim ty, không chắc đã đi bộ được quãng đường dài như thế.

Vương Nhất Bác chỉ đi không đáp, bọn họ ra khỏi cổng thành, không còn tường thành che tầm mắt, Tiêu Chiến mới trông thấy phía bên trái ngoài thành, Ba Đôn đang dắt ngựa tốt đợi ở một bên, áng chừng ba quân vừa rời đi hắn đã tới nơi rồi.

"Tây Nam Phong?" Sau khi vào đông, Vương Nhất Bác nhất quyết không chịu đưa Tiêu Chiến đi cưỡi ngựa nữa, y đã lâu lắm không trông thấy Tây Nam Phong của Vương Nhất Bác rồi.

Không ngờ Tây Nam Phong vẫn còn nhớ y, trông thấy bọn họ đi tới liền ngoan ngoãn quỳ vó trước xuống, để Tiêu Chiến sờ sờ lông mao trên đỉnh đầu nó.

"Sao mà đi bộ được? Chúng ta cưỡi ngựa đi!" Vương Nhất Bác nhận lấy dây thừng trong tay Ba Đôn, sau khi tháo phần đai đeo trên cổ Tây Nam Phong ra, lại ném dây thừng vào tay hắn.

Tiêu Chiến đương nhiên rất vui.

Y hỏi Ba Đôn: "Ba Đôn, khinh công của ngươi xuất thần nhập hóa lợi hại nhất, chúng ta thử tỷ thí, xem xem ai tới biệt viện trước, thế nào?"

Tiêu Chiến ngửa mặt lên, mấy lọn tóc mảnh mai trước trán đón gió tung bay, khí thế tuổi trẻ nở rộ trong gió. Ba Đôn không dám liều lĩnh đồng ý, thế là quay sang nhìn ý Vương Nhất Bác, đợi Vương Nhất Bác gật đầu mới dám đáp lời: "Vương phi thịnh tình, thuộc hạ không dám khước từ, chỉ có điều nếu là tỷ thí, tất nhiên phải đặt cược, nếu thuộc hạ thắng rồi, là sẽ tìm Vương gia Vương phi đòi thưởng đó."

"Bắt đầu đi! Không thiếu phần của ngươi đâu!" Vương Nhất Bác tung mình lên ngựa, nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến kéo y lên trên, tay hắn nắm cương ngựa, vững vàng ôm Tiêu Chiến trong lòng mình: "Xuất phát!"

Tây Nam Phong quả thực chạy vọt đi như một cơn gió, ngựa như sao băng người như mũi tên, hai người họ cưỡi trên lưng ngựa thân nhẹ như phiến lá, mắt Tiêu Chiến cũng chẳng có cách nào mở được ra, gió thổi mạnh tới mức trán y đau nhói, cũng thổi cho trái tim y rạo rực bồng bềnh.

Chút u sầu cuối cùng còn sót lại sau khi tiễn Tiêu Tử Việt xuất chinh hoàn toàn bị thổi sạch trong gió.

"Vương gia", y quay đầu lại lớn giọng hỏi: "Chúng ta có thể thắng được Ba Đôn không?"

"Không thắng được."

Khinh công của Ba Đôn trên toàn Đại Ninh thuộc hạng nhất hạng nhì, một mình Tây Nam Phong tự mình chạy, có lẽ còn có thể tranh giành cao thấp, nhưng bây giờ trên lưng ngựa còn có hai người bọn họ, nhất định là không được.

"Vậy chàng mau nhanh thêm chút nữa!"

Y muốn nhanh thêm chút nữa, Vương Nhất Bác rõ ràng biết không thể nào, nhưng vẫn hét lớn một tiếng: "Vậy em ngồi vững đó!"

Vó ngựa tung bay, xao động bụi trần.

Bên ngoài thành là đình dài đường cổ, bọn họ phóng ngựa chạy tung bay, ống tay bay phấp phới, giống hai con chim nhạn song túc song phi.

Đi về phía trước thêm một đoạn nữa là trông thấy đào lâm.

Tấm hoành phi treo trên cổng chính biệt việt do Tiêu Hầu tự tay viết, Túy Mộng Thiên Thu. Hoàng đồ bá nghiệp là hư ảo, chẳng thắng nhân gian một trận say.

Lúc bọn họ tới nơi, Ba Đôn đã đang chờ ở trước cửa rồi, có lẽ do đợi lâu nhàm chán, trong tay hắn còn nhặt một vốc cánh hoa đào: "Thuộc hạ đợi đã lâu, nhặt một nắm cánh hoa, mang về tặng cho mỹ nhân ngâm mình trong bồn tắm thơm hương đào."

"Mau vứt đi, bủn xỉn chết đi được, muốn tặng cho mỹ nhân thật thì lên cây hái hoa mới ấy." Vương Nhất Bác vừa bế Tiêu Chiến xuống vừa cười nhạo: "Nhưng mà, Sơn Cổ lại thích cái này à?"

Ba Đôn một phát vẩy tung cánh hoa trong tay mình, sau khi vỗ vỗ hai bàn tay còn lau lau lên quần áo mình thêm mấy cái: "Vương gia giễu cợt! Ai bảo tặng cho cái tên Sơn Cổ đầu gỗ kia chứ."

Bấy giờ không chỉ Vương Nhất Bác muốn cười, Tiêu Chiến cũng không nhịn được trêu chọc hắn: "Không tặng Sơn Cổ? Ngươi còn dám tặng cho người khác? Ngươi đánh có lại Sơn Cổ không, cẩn thận chút, câu này đừng có để huynh ấy nghe thấy."

"Ha ha ha ha ha ha~"

Ba Đôn là một kẻ rắn rỏi, dáng người cao lớn thô kệch, lại bị hai người họ cười cho cái mặt mo đỏ ửng.

Vương Nhất Bác tự mình dắt Tây Nam Phong vào trong viện: "Được rồi, ngươi đã thắng tỷ thí, vừa nãy bảo muốn đòi thưởng cái gì?"

Ba Đôn vốn dĩ cũng chỉ nói đùa, hắn ngày ngày đi theo Vương Nhất Bác, không thiếu thốn thứ gì, nhưng bây giờ hắn quả thực muốn đòi thưởng. Hắn siết chặt vạt áo, gân cổ lên khoan thai nói: "Lời này hôm nay của thuộc hạ, vẫn mong Vương gia Vương phi đừng để Sơn Cổ biết."

"Ha ha ha ha ha ha~" Ai bảo hiện nay Quý Vương là kẻ sợ vợ số một, ở đây không phải vẫn còn một tên à.

Vương Nhất Bác bật cười, mặt mày cong cong nhìn sang người bên cạnh, có sao nói đó, nếu thật sự tính ra, hắn e rằng cũng ở trong số đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top