ZingTruyen.Top

Bac Chien Sa Vao Long Ta

Ngựa mà Cảnh Vương phủ nuôi trong chuồng chạy nhanh hơn ngựa bình thường một chút, chỉ cần cho chúng ăn no, chúng thậm chí có thể chạy thần tốc không phân biệt ngày đêm sớm chiều, có thể so với Đích Lư và Xích Thố thời Tam Quốc.

(Tào Tháo cưỡi Tuyệt Ảnh, Lã Bố có Xích Thố, Lưu Bị có Đích Lư)

Như vậy, từ Giang Nam đến kinh sư, quãng đường có xa xôi hơn nữa cũng sẽ có ngày đến nơi, bọn họ liên tiếp chạy gần nửa tháng, cuối cùng vào giờ ngọ ba khắc ngày hôm nay đã trông thấy hai gò đất thấp trước Cư Dung Quan.

Qua Cư Dung Quan là Hoàng thành ở ngay trước mắt rồi.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang Vương Nhất Bác đang khoanh chân nhíu mày không nói, nghĩ tới mấy hôm nay hắn thường xuyên chau mày mất hồn mất vía, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Mấy ngày nay gấp rút lên đường vội vàng như vậy, là vì ở kinh sư có chuyện gì quan trọng cần chàng quay về định đoạt sao? Hay là xảy ra chuyện lớn gì rồi?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, phủ nhận cực nhanh, biểu cảm trên mặt cũng theo đó giãn lỏng ra, ném cho Tiêu Chiến một nụ cười như có như không, đáp: "Không, chỉ lên đường như bình thường mà thôi."

Lại là lời nói dỗ dành, nói ra cũng chẳng khiến người ta tin được, Tiêu Chiến bĩu bĩu môi, cứ cảm thấy Vương Nhất Bác đang lừa bịp mình.

Vương Nhất Bác chột dạ, không nhìn mắt Tiêu Chiến nữa, quay sang nhắm mắt tựa lên thành xe phía sau dưỡng thần.

Hắn quả thực cả ngày thấy hoang mang bất an, trái tim treo lơ lửng trên cổ họng nuốt cũng không được nhổ cũng không xong. Vừa lo lắng cơ thể Tiêu Chiến không chịu nổi, nhưng cũng không dám tiếp tục lề mề trì hoãn, chỉ muốn nắm bắt thời gian mau về kinh dừng chân. Suốt một đường này có quá nhiều kẻ ngấm ngầm động thủ, trước lúc vào được kinh sư, hắn quả thực có thể gọi là thần hồn nát thần tính.

Nhỡ đâu ngày nào đó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, kẻ trong tối đấu đá ra ngoài chỗ sáng, mối uy hiếp đối với Tiêu Chiến chẳng khác nào đâm thẳng vào trái tim Vương Nhất Bác, bao nhiêu người đi theo đoàn như vậy, một kẻ cũng không chạy thoát, Vương Nhất Bác không có lựa chọn, bọn họ buộc phải nhanh chóng hồi kinh.

Tiêu Chiến thấy hắn nhắm mắt liền cảm thấy hắn lại đang tâm sự nặng nề, việc Vương Nhất Bác chuyện gì cũng không bằng lòng nói với y, quả thực không được coi là một thói quen tốt, y sáp tới hỏi: "Không có sao? Vậy tại sao chàng cả ngày đều cứ thất thần? Là đang nghĩ cái gì? Không phải nghĩ về công vụ, lẽ nào đang nhớ Tô Tá chắc?"

Y tự lẩm bẩm một mình: "Nói vậy mới nhớ ra, cũng quả thực lâu lắm không trông thấy Tô Tá rồi, lẽ nào không phải chàng thật sự..."

Nối tiếp lời nói bậy bạ lần trước nửa đêm đi gặp giai nhân Tô Tá, bây giờ Cảnh Vương gia lại có thêm một tội danh hoang đường không có chứng cứ.

Vương Nhất Bác không nghe nổi nữa, tay hắn cử động một cái, người đang quỳ trước người hắn đã rơi vào lòng hắn, hắn cứ thế dứt khoát ôm Tiêu Chiến tiếp tục tựa lên thành xe như vậy: "Ta đang nghĩ sao Tiêu Tử Mặc cứ luôn nghịch ngợm, sao Tiêu Tử Mặc không nghe lời, sao Tiêu Tử Mặc đau lưng cũng không nói, sao thuốc an thai vào buổi trưa Tiêu Tử Mặc cũng chẳng uống."

Tiêu Chiến bị hắn trói trong lòng, động cũng không thể nào động được, chỉ có thể nằm bò trên người hắn làm nũng: "Chàng còn trói Tiêu Tử Mặc như thế này nữa, lát nữa lưng Tiêu Tử Mặc sẽ càng đau hơn đó."

Vương Nhất Bác lập tức buông lỏng một chút, mặc cho Tiêu Chiến cứ như con nhộng uốn éo tìm một tư thế thoải mái hơn.

Ngày này qua ngày khác lặn lội đường xa quả thực mệt nhọc, Tiêu Chiến luôn cảm thấy mỗi ngày đều lặp lại y như ngày hôm trước, y ở trên xe hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, cả người đều uể oải, đến cả cái vị trong bụng rõ ràng cũng trở nên không thích cử động nữa.

Y nghiêng người tựa lên trước ngực Vương Nhất Bác, lấy ngón tay trỏ chọc chọc lên bụng: "Sao gần đây con trai chàng chẳng động đậy gì cả, ngủ suốt cả ngày, sinh ra sợ là một con sâu ngủ, chàng gọi nó đi."

"Nếu vậy càng giống em hơn, ta không gọi."

"Nói linh tinh!" Tiêu Chiến ngẩng đầu, cực kỳ hào hứng muốn nói lý với hắn, lại thấy Vương Nhất Bác vẫn chẳng mở mắt tựa lên thành xe, quầng thâm dưới mắt đã càng lúc càng to rồi. Y giống như con diều mất gió, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Vậy một nhà ba con sâu ngủ chúng ta cùng nhau ngủ một giấc đi, chàng không được động đậy, cứ ôm em thế này để ngủ."

"Ừ." Cầu còn chẳng được.

Mấy ngày nay thần kinh căng thẳng quá mức, bây giờ vừa tiến gần tới kinh sư, thả lỏng xuống một cái liền thật sự thấy buồn ngủ, mùi hương trên người Tiêu Chiến giống như an thần tán, ôm y trong lòng quả thực còn dễ chịu hơn nằm trên giường ngọc đệm êm.

Hắn ngửi thấy mùi mật đào càng lúc càng nồng đậm, hương thơm ngọt đi thẳng từ đầu mũi vào trái tim hắn, nhóc con này vậy mà cũng biết thương người rồi, biết cách dùng chất dẫn dụ để giúp hắn đi vào giấc ngủ.

"Ngủ nào, một nhà ba con sâu ngủ cùng nhau ngủ thôi." Hắn hôn lên đỉnh đầu Tiêu Chiến.

Bánh xe lăn trên mặt đường, những viên đá vụn lác đác phát ra những tiếng vang rất nhỏ dưới bánh xe, hết vòng này tới vòng khác, con đường được đi qua hết đoạn này tới đoạn khác.


Vương Nhất Bác dừng chân chỉnh đốn tại Túy Mộng Thiên Thu ở bên ngoài thành trước, cùng Tiêu Chiến đổi sang chiếc xe ngựa khác giản dị hơn, lại giải tán một lượng lớn tùy tùng, sau đó mới giữ một đoàn chỉ có mấy người đi vào trong thành.

Lúc xe ngựa của hắn vừa vào trong thành, bên ngoài rõ ràng là bầu trời xanh như gột rửa và ánh mặt trời rực rỡ, hắn vén rèm che trên xe ngựa lên, ánh mặt trời tràn ngập trên đỉnh đầu hắt đầy xuống dưới, dường như chói tới mức hắn choáng đầu hoa mắt.

Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn tường thành chính đông của hoàng thành, lại trông thấy những tảng mây đen to lớn mịt mù.

Hắn ở cổng thành của kinh sư, lúc vừa vào thành chưa lâu, thậm chí vẫn chưa đến đến chỗ tiếng người ồn ào, xa tới mức không trông thấy tường của hoàng thành, nhưng đã có thể trông thấy màu xám mịt mù, hắn thấy tâm phiền ý loạn, vội vàng buông tấm rèm trước mặt xuống, ngồi trở lại trong xe.

Tiêu Chiến ngồi xếp bằng ở đó, lưng tựa lên gối mềm chăn êm, lưng y rất đau, chẳng có tinh thần mà hí hoáy bàn cờ dang dở trên bàn: "Cuối cùng cũng tới rồi, đi bao nhiêu ngày như vậy, không phải ngồi trong xe thì là nằm trong xe, chân tay cũng sắp không biết điều khiển như thế nào nữa rồi."

Y giống như đang đùa bỡn, duỗi thẳng chân ra lại co chân vào, lại lần nữa duỗi thẳng ra, để chứng minh đôi chân của mình vẫn còn là một đôi chân tốt có tri giác, y còn có thể lấy tay chống sau lưng hơi hơi nhấc chân lên vẽ vòng.

"Ái shhh 一"

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tự nhiên duỗi dài chân ra kêu la không cử động nữa, vội vàng bất đắc dĩ đi lên xoa chân cho y: "Biết ngay cái chân này kiểu gì cũng bị em nghịch cho rút gân, em nghịch thêm lúc nữa là bé con cũng bị em đánh thức luôn, đau lưng còn không biết điều."

Trước đây Tiêu Chiến cực kỳ ngoan ngoãn, vừa dễ lừa vừa dễ dỗ, từ lúc mang bầu tính khí càng lúc càng lớn, bây giờ càng là nói cũng không được, y nhanh nhẹn rút chân về, tiếp tục khoanh chân lại không cho Vương Nhất Bác tiếp tục ấn nữa, đôi mắt còn nhân cơ hội trợn mắt trắng với hắn một cách đầy ẩn ý.

Trực tiếp khiến Vương Nhất Bác tức tới bật cười.

Hắn vươn tay ra kéo chân Tiêu Chiến về tiếp tục nắn bóp: "Ngày càng bướng bỉnh, ai dạy em nhìn người khác như vậy hả?"

Tiêu Chiến trước đây nào biết nhìn người ta như thế đâu, y vĩnh viễn luôn mở to đôi mắt hạch đào tròn xoe ra chớp chớp, giống như ngôi sao vậy, lúc không muốn nhìn ai đó sẽ rủ mí mắt xuống không thèm nhìn một cái nào, bất kể lúc nào cũng không trợn mắt trắng một cách điêu luyện như thế này.

"Nhiều lần lắm rồi, lúc Sơn Cổ không vui sẽ nhìn Ba Đôn như vậy đó, đây là một cách để thể hiện sự không hài lòng, em học được rồi."

Không lấy đó làm điều xấu hổ, ngược lại còn thấy vinh quang.

Tự hào lắm luôn.

Tay Vương Nhất Bác cố tình dùng lực mạnh hơn một chút: "Em có nói lý không thế hả? Ta rõ ràng đang khuyên em, sao em lại không hài lòng chứ?"

"Chàng xem, đấy không phải còn bảo em không nói lý đấy à? Đây cũng là khuyên em chắc?"

"..." Vương Nhất Bác trăm miệng khó cãi.

"Đến nói cũng không chịu nói với em nữa chứ gì?"

Vương Nhất Bác quệt quệt lên sống mũi y: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đi Giang Nam một chuyến mà trở nên nghịch ngợm thế này, lát nữa đến phủ đệ, e rằng Nghiêm quản gia lại hỏi ta em là ai luôn đấy."

Tiêu Chiến gật gù đắc ý một cách tinh quái: "Cái này còn không đơn giản à, ông ấy không nhận ra, chàng cứ bảo em là lam nhan mới chàng đưa về từ Giang Nam, còn về Tiêu Chiến, vứt ở Giang Nam cho đào củ sen rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top