ZingTruyen.Top

Bac Chien Sa Vao Long Ta

Lang thang ở ngoài hơn nửa năm, lần đầu về kinh, nếu nói ai vui nhất, bỏ những người khác qua một bên không nhắc, vui nhất vẫn phải là Tiêu Tử Kiêm.

Lúc Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về Túy Mộng Thiên Thu chính đốn nghỉ ngơi trước, Tiêu Tử Kiêm đã tự mình nhanh chóng vội vã lóc cóc đi tìm một chiếc xe ngựa khác chạy về phủ rồi.

Giang Nam quả thực là một nơi rất tốt, địa linh nhân kiệt, núi cao nước xanh, sáng sớm tỉnh dậy đẩy cửa sổ ra, phía xa là những tầng sương màu trắng sữa đang lượn lờ bên núi xanh, gió mát sau trưa cùng trăng sáng ban đêm đều có nét riêng độc đáo.

Nhưng hắn xa nhà nhiều tháng, ở cái nơi thanh tâm quả dục như Tinh Qua Tiên Quận này, hắn suốt ngày chỉ ôm đống sách y thuật của mình, không quen với cuộc sống nơi đó, cũng chẳng thích ra ngoài, mỗi ngày ngoại trừ đến giờ thăm mạch bình an cho Tiêu Chiến ra, chẳng có chuyện gì khác để làm.

Cũng xem như khiến hắn bức bí đến phát điên, bấy giờ về đến kinh sư, giống như cuối cùng cũng đã tìm được chốn về, liền đi luôn đầu cũng không ngoảnh lại.

Vương Nhất Bác đang trêu con chim anh vũ trong chiếc lồng treo ngoài hành lang, đầu ngón tay nhón một chút thức ăn chim nhét vào máng ăn của nó: "Vốn dĩ ta còn tính kêu huynh ấy cứ ở lại trong Vương phủ, cũng tiện chăm sóc cho em, không ngờ vừa tới kinh sư huynh ấy đã chạy nhanh hơn cả Tây Nam Phong, chỉ sợ ta giữ huynh ấy lại."

Hồi tưởng lại lúc đó, Tiêu Chiến nhớ tới dáng vẻ mấy ngày trước Tiêu Tử Kiêm vội vội vàng vàng vác hành lý bái biệt với bọn họ, cũng cảm thấy có phần buồn cười, y nghe lời cười nhạo của Vương Nhất Bác, không nhịn được giúp Tiêu Tử Kiêm giải thích đôi câu: "Tứ ca từ nhỏ đã không thích ra ngoài, huynh ấy chịu ở lại Giang Nam lâu như vậy đã là cho chúng ta thể diện cực lớn rồi, chàng biết thỏa mãn đi."

Tiêu Chiến đỡ lưng đi đi lại lại dưới mái hiên, đây là việc trước lúc đi Tiêu Tử Kiêm đặc biệt căn dặn trăm ngàn lần, nói rằng bây giờ y mang thai nhiều tháng rồi, nhất định phải vận động nhiều không được lười nhác, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới tình hình sinh trưởng của đứa nhỏ trong bụng.

Cứ như trồng dưa trên giá vậy, còn phải chú ý tình hình sinh trưởng.

Y không chịu cho Sơn Cổ dìu y, cũng không cho Vương Nhất Bác giúp, cứ tự mình chầm chậm di chuyển bước chân: "Em không có vấn đề gì, huynh ấy muốn về cứ để cho huynh ấy về đi, nếu như quả thực xa huynh ấy không ổn, mấy ngày nữa chúng ta có phải cũng nên về phủ một chuyến không? Tới lúc đó lại mang huynh ấy về."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, gật xong mới nhớ ra Tiêu Chiến bận nhìn dưới chân nhưng chưa chắc đã nhìn thấy, thế là hắn đặt đồ trong tay mình xuống ừm một tiếng: "Giao cho người khác, ta không yên tâm."

Hắn cất bước đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, vẫn muốn đi tới đỡ y: "Mệt chưa? Mệt rồi thì nghỉ một lát rồi lại đi, hôm nay đi đủ nhiều rồi, tới tối nói không chừng chân lại sưng lên."

"Vẫn ổn ạ." Ngoài miệng thì Tiêu Chiến nói không sao, nhưng quả thực đã hơi mệt rồi, "Chàng dìu em qua bên kia ngồi một lát."

Tuy nói bọn họ đã rất lâu chưa quay về, nhưng Nghiêm quản gia là một người đáng để phó thác, bây giờ bọn họ về tới nhà còn chưa đến ba ngày, tất cả mọi thứ trong Cảnh Vương phủ đều đã trật tự ngay ngắn, cảm giác không khác biệt gì so với trước lúc bọn họ rời đi.

Tiêu Chiến chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ thuộc về riêng mình, đột nhiên sinh ra cảm giác tháng năm hỗn loạn, thời gian giao điệp, giống như quay về lúc trước.

Đúng lúc này, cái vị trong bụng cứ như vội vã muốn thể hiện vậy, đạp y một cái thật mạnh, mới khiến y đang ngẩn ngơ bị đạp cho quay về hiện thực.

Không giống nữa rồi, trước đây bọn họ phu thê hai người, bây giờ còn đem theo một đứa nhỏ nữa.

"Phù ~" Y nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi: "Bây giờ nó càng lúc càng khỏe rồi, em bầu một con bò đấy ư?"

Vương Nhất Bác thấy vậy liền đặt bàn tay lên trên, lập tức có hiệu quả, bên trong ngay tức thì không có động tĩnh gì nữa.

"Bầu một con bò, bầu một con bò." Vậy mà lại là con chim anh vũ trong chiếc lồng vàng đang treo ở bên kia đang nói, con chim ngốc này bình thường học theo người nói sẽ học rơi học rớt, câu này cũng không biết hợp ý nó chỗ nào, liên tiếp nói theo mấy lần: "Trâu bò nha, trâu bò."

Tiêu Chiến vô cớ bị nó chọc cho bật cười, tựa đầu lên Vương Nhất Bác ở bên cạnh cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Vương Nhất Bác, chàng nghe thấy chưa? Nó bảo chàng giỏi."

"Ta đương nhiên giỏi." Vương Nhất Bác cũng cười, "Bất kể em đang bầu cái gì, đều không phải công lao của ta à, em nói xem, ta không giỏi sao?"

"Giỏi giỏi giỏi, quả là không ai có bản lĩnh hơn chàng được nữa."

"Ha ha ha ha ha ~" Hai người cùng cười ầm lên.

Lúc Tô Tá vừa vào trong viện, liền trông thấy cảnh tượng như thế này.

Bất kể là tốt hay xấu, dưới sân vắng mưa hoa, hay dưới ánh tà dương nhuộm áng mây màu, cũng bất kể bên ngoài kia là phong ba sóng gió tồi tệ như thế nào.

Vương phi nhà hắn đều có bản lĩnh khiến tất cả những người trông thấy y đều thoáng chốc vứt bỏ hết tất cả phiền não.

Giống như hắn vậy, trước lúc vào viện vẫn thấy nhăn mày lo lắng, sau khi vào viện, nghe thấy tiếng cười của Tiêu Chiến, liền cảm thấy hình như quả thực cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm nữa.

Chẳng trách từ sau khi Vương Nhất Bác cưới Tiêu Chiến về liền giống như trúng phải cổ độc chẳng thể xa dù chỉ một ngày, cũng chẳng trách Sơn Cổ lúc nào cũng rêu rao Vương phi chính là một tiểu thần tiên.

Hắn tham lam nhìn thêm mấy cái, sau đó giống như đột nhiên cảm thấy thiếu tôn trọng nên vội vàng thu ánh mắt lại, cúi đầu đi về phía trước.

Tiêu Chiến nhìn thấy hắn trước Vương Nhất Bác, mỉm cười vẫy tay kêu hắn tiến gần thêm một chút: "Tô Tá, lâu lắm không gặp ngươi rồi, sao hôm nay ngươi mới về?"

Tô Tá nào có hôm nay mới về, chẳng qua hôm nay Tiêu Chiến mới trông thấy hắn mà thôi.

Ngay đêm Vương Nhất Bác về đến Cảnh Vương phủ hắn đã quay về một lần, sau đó cũng lục tục quay lại tìm Vương Nhất Bác mấy lần, chỉ là toàn nói đến chuyện của Tiêu Tử Việt và Tiêu Tử Lương, Tiêu Chiến hoàn toàn không hay biết mà thôi.

Hắn gật đầu tỏ ý với Tiêu Chiến: "Bẩm Vương phi, trong quân có cấp báo, cần phải thương lượng với Vương gia."

"Được, đi đi." Tiêu Chiến khảng khái gật đầu, không nói nhiều thêm những điều khác, kéo kéo ống tay áo Vương Nhất Bác kêu hai người họ đến thư phòng nói chuyện, tự mình ngồi đây nghỉ ngơi một lát, bảo Vương Nhất Bác không cần lo lắng.

Vương Nhất Bác quay sang Sơn Cổ ở bên cạnh nhếch mày một cái, sau khi nhận được cái gật đầu đáp lời của Sơn Cổ mới yên tâm đi cùng Tô Tá.

Lúc gần đến cửa thư phòng Vương Nhất Bác mới phát hiện, trước lúc hắn đi mời mình đã đưa Tiêu Tử Lương đến trước, bấy giờ Tiêu Tử Lương đang mặc một thân thường phục đứng chờ trong lương đình cách thư phòng không xa.

Trước đây Vương Nhất Bác đoán không sai, Hoàng đế quả nhiên không thật sự muốn làm gì Tiêu Tử Lương.

Ngày hôm sau sau khi hắn đưa Tiêu Chiến về, Hoàng đế từng thiết tiệc chào đón trong cung, cơ thể Tiêu Chiến không tiện nên không thể tham dự, một mình hắn đi tới tham gia.

Những người được mời không chỉ có người trong hoàng thất, quan viên tam phẩm trở lên trong triều đều có mặt hết, chỗ ngồi trong ca đài thủy tạ và trường điện trải rộng từ đầu này sang đầu kia như nước chảy.

Trong yến hội, đúng lúc đang ca múa mừng thái bình, Hoàng đế uống chỗ rượu Vương Nhất Bác nâng ly kính ông, hàn huyên vài câu hỏi hắn Tiêu Chiến thế nào, mượn cơ hội lại nói tới Tiêu Tử Lương.

"Lão Nhị nhà họ Tiêu làm chuyện hồ đồ, cất giấu cấm thư tiền triều, đây là tội chết đại nghịch bất đạo, nể mặt Tiêu Hầu cao tuổi mà vẫn tận trung, trẫm không lấy mạng của nó, bây giờ Vương phi của con lại lập được công lớn, mang bầu trưởng tôn của hoàng thích, công lao khổ lao, trẫm đang vui, Tiêu gia công bù cho tội, nhưng tội sống khó tha."

Ông hơi dừng lại một lát, giống như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Cứ cách chức Tiêu Tử Lương nửa năm, coi như cảnh cáo răn đe."

Chuyện này bị nâng lên một cách nặng nề, bây giờ lại được đặt xuống một cách nhẹ nhàng, mọi người đều tưởng ông nể tình trưởng tôn trong bụng Tiêu Chiến, để bảo vệ huyết mạch Hoàng thất bình an ra đời, mới đặc xá cho Tiêu Tử Lương.

Nhưng cuối yến tiệc, Hoàng đế viện cớ rượu đã ngà say rời bàn tiệc trước, lúc Vương Nhất Bác tự mình đi theo đưa Hoàng đế về tẩm cung, Hoàng đế đi ở vị trí đầu tiên, cho mọi người sau lưng lùi ra sau mười bước, vỗ vai hắn nói một câu đầy tình ý sâu xa.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới hiểu ra, đều là tình thế ép người, dù cho có là thiên tử cửu ngũ chí tôn, dường như cũng có nỗi niềm khó nói.

Ông bảo: "Nhất Bác, có rất nhiều chuyện, trẫm đã sâu sắc nhận thấy lực bất tòng tâm, con chơi đủ rồi, hoa trong gương trăng trong nước, con phải tự mình nhìn rõ, đầm rồng hang hổ, con không thể tránh khỏi bắt buộc phải đi lên một lần, sau đó thiên hạ này, mới là thiên hạ của con."

Hơi thở dài của ông hòa lẫn theo làn gió thổi đến bậc thềm dài trước cửa Đế cung: "Thứ con thấy không phải thứ con thấy, thứ con nghe không phải thứ con nghe."

Hôm đó một mình Vương Nhất Bác đi trên con đường ra khỏi cung, vẫn không thể hoàn toàn hiểu thông nghĩa của câu nói đó.

Thế là hắn quả thực ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu kia, vầng trăng tròn tỏa ra những ánh sáng yếu ớt, khắp mình trông như màu vàng kim, lại giống như trắng bạc, hắn nhìn rất lâu, tận tới khi một đám mây dần dần che lấp, sau khi nó ẩn mình sau đám mây không nói rõ được là trắng hay xám kia, không trông thấy gì nữa.

Hắn bất tri bất giác bước lên lầu các phía trước Huyền Vũ Môn, chỉ trông thấy vầng trăng sáng đó, có một đám mây che khuất nó, chốc lát sau lại bay đi, chẳng bao lâu, đã lại bị một áng mây khác che phủ, lặp đi lặp lại, tuần hoàn lên nhau.

Hắn đột nhiên đã hiểu.

Hoa trong gương, trăng trong nước.

Đều là những giấc mộng lưu ly dễ vỡ, cũng chính là màn sương nguyên vẹn trước mắt.

Bọn họ đều là người trong bàn cờ, là con thuyền trôi lơ lửng giữa sóng to gió lớn, muốn bảo vệ chu toàn, khó càng thêm khó.

"Vương gia?" Giọng của Tô Tá vang lên từ phía sau đánh thức hắn, "Người vào trong thư phòng trước đợi một lát, thuộc hạ đưa Tiêu đại nhân tới đây."

Vương Nhất Bác hồi thần, tĩnh tâm lại gật gật đầu, rảo bước vượt qua ngưỡng cửa cao năm thước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top