ZingTruyen.Top

Bac Chien Sa Vao Long Ta

Gió thu quét lá rụng, bầu trời đầy sao lặn đi, không trung giống như một tấm vải nhuộm màu xanh pha trắng sữa, lúc trời tờ mờ sáng, sương mù lắng xuống, trên con phố yên ắng phủ một tầng sương khói dày đặc, không trông thấy bóng người.

Cánh cổng đỏ to lớn trang nghiêm của Thái tử Cảnh Vương phủ được người ta chầm chậm mở ra từ phía trong, phát ra âm thanh trầm đục khó nghe, Vương Nhất Bác một thân triều phục Đông Cung bước qua ngưỡng cửa đi ra khỏi cổng phủ, trông dáng điệu có vẻ đang chuẩn bị lên triều.

Ngoài cổng không có ai, Nghiêm quản gia ở phía sau lưng theo sát ra bên ngoài: "Thái tử, hôm nay sát giờ phu xe chắc đã xảy ra trục trặc, bây giờ vẫn chưa tới, Ba Đôn đã ra cửa sau tìm rồi, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đợi thêm một lát."

Vương Nhất Bác đứng vững vàng bên cạnh con sư tử đá ngoài cổng phủ, làm bộ làm tịch sửa sang tay áo vốn đã cực kỳ chỉnh tề ngăn nắp, đáp: "Ừm."

Xe ngựa vốn dĩ dừng trước tiền viện ở viện của hạ nhân, nhưng trước cửa có mười mấy bậc thềm đá, xe ngựa không ra ngoài được, vì vậy chỉ có thể dừng ở hậu viện, sau đó vòng từ cửa sau qua đây. Thời gian lên triều của hắn là cố định, mỗi ngày gần như đều ra ngoài đúng giờ, phu xe trước nay luôn đứng chờ trước ở cổng phủ, bọn họ ra khỏi cửa lên xe ngựa là có thể đi luôn, hôm nay không biết tại sao lại chưa tới.

Đại khái đợi khoảng thời gian nửa chén trà, đúng lúc Vương Nhất Bác sắp sửa mất kiên nhẫn, bọn họ dường như nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc truyền tới từ phía tây, còn loáng thoáng có cả tiếng bánh xe chuyển động, chỉ là màn sương trước mắt quá dày quá lớn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhưng không trông thấy người.

Giờ này trên đường còn có thể có người nào khác, chắc là Ba Đôn thôi.

Thế là hắn đi xuống bậc thềm dài, thấy hư ảnh xe ngựa càng lúc càng gần, không phải xe ngựa của phủ bọn họ, lệnh bài vàng treo trước xe có chữ Quý rất to, là xe ngựa của Vương Nhất Sách.

Hoàng cung ở phía chính đông, khi xưa phủ Quý Vương xây xa hơn phủ Cảnh Vương, vì vậy còn nằm trên con phố chếch về phía tây hơn.

Vương Nhất Bác ở gần hơn hắn, thông thường cũng đi sớm hơn hắn, hai người căn bản không chạm mặt nhau, hôm nay coi như trời xui đất khiến nên mới vừa hay chạm mặt.

Xe ngựa của Quý Vương vững vàng dừng trước mặt Vương Nhất Bác, tiếng ngựa hí vừa dừng, Vương Nhất Sách vén mà sa bên cửa sổ, thò nửa khuôn mặt ra nhìn xuống Vương Nhất Bác: "Đã lúc này rồi, sao vẫn đứng ở đây?"

"Không sao, xe ngựa phải vòng từ cửa sau qua đây, một lát sẽ tới ngay."

Trước đây Vương Nhất Bác thấy hắn, luôn phải cung kính chắp tay hành lễ gọi một tiếng Nhị Hoàng huynh, nhưng hôm nay gặp lại hắn, đến cả ngẩng đầu lên nhìn cũng lười chẳng muốn nhìn, càng lười đáp lời hắn: "Hoàng huynh không cần đợi ta, đi trước đi."

Phía xa quả thực lại lần nữa vang lên tiếng vó ngựa, xuyên qua gió xé rách màn sương để tiến gần.

Vương Nhất Sách giống như nghe không hiểu lời Vương Nhất Bác nói, hắn nhìn thái độ giống như xa cách của Vương Nhất Bác, không chỉ hoàn toàn không để tâm, trong miệng còn phát ra một tiếng cười cực khẽ, chỉ một tiếng cười khẽ truyền tới cùng hơi thở ngắn nhẹ, nhưng Vương Nhất Bác nghe được, lại cảm thấy vừa châm chọc vừa khiêu khích.

Hắn thong thả lên tiếng, cũng không rõ giọng điệu là thật sự đang nhắc nhở Vương Nhất Bác sắp muộn rồi hay đang giễu cợt Vương Nhất Bác: "Hoàng đệ chi bằng ngồi chung với ta, đừng có lỡ giờ."

Hắn nói không nhanh không chậm, giống như đang trêu đùa: "Không phải chuyện gì, cũng có thể trì hoãn được đâu."

Câu này nếu đặt ở một năm trước, Vương Nhất Bác sẽ không cảm thấy có gì khác lạ, dù sao Vương Nhất Sách vẫn luôn giao thiệp với người khác như thế, trông vẻ ngoài hoàn toàn là ý tốt, nhưng bây giờ hắn nghe, quả thực là trong gió xuân có giấu vụn băng.

Vương Nhất Bác bị hắn bóng gió châm chọc, vậy mà lại cảm thấy thú vị một cách trước nay chưa từng có.

Kể cũng đúng, ai mà chẳng có chút dã tâm, tiết mục đấu đá lẫn nhau ngươi chết ta sống với cái tên Vực Vương ngu ngốc kia chẳng có gì thú vị, đấu đá với cái vị trước mặt này mới xem như có phần kích thích.

Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối đều không bằng lòng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tiếng cười khẽ kia hắn nghe đã thấy không sảng khoái, nghe Vương Nhất Sách nói càng thấy không vui vẻ gì, nhưng hắn không đến mức thiếu đầu óc tới nỗi vui buồn ra mặt, hắn lần nữa cúi đầu xuống sửa sang lại tay áo của mình, trên mặt không có biểu cảm gì, trông như gió nhẹ mây bay, nhưng lời nói ra chữ nào cũng chí mạng: "Có sao đâu? Trì hoãn rồi cũng chẳng sao, không phải rồi cũng sẽ tới ư?"

Đầu năm, hắn bất chấp thiên hạ phản đối muốn đi Giang Nam, bây giờ quay lại, vị trí Thái tử không phải vẫn là của hắn đó sao?

"Huống hồ, ngồi xe của hoàng huynh, cũng giống như lấy thứ tốt của người khác để đạt được mục đích của mình, bất kể là mượn hoa dâng Phật hay mượn đao giết người, cũng đều không phải thủ đoạn hay, nếu đổi lại là Hoàng huynh, sẽ không cảm thấy quả thực khó mà yên lòng sao?"

Chân trời dần dần sáng lên, không trung dường như đột nhiên lộ ra những cột sáng lớn, chỉ trong mấy lần hô hấp đã đổi màu.

Mấy vạn binh trong tay Vương Nhất Sách là khi đó Vương Nhất Bác không cần đến nên mới tới tay hắn, xem như Vương Nhất Bác cho hắn mượn, ngày sau không từ thủ đoạn cũng nhất định phải trả về, còn thảo nguyên A Cổ Mẫu sau lưng Vương Nhất Sách, chẳng lẽ là của hắn chắc? Không phải cũng là hắn mượn về à?

Tuy Vương Nhất Bác không thể chắc chắn con át chủ bài của Vương Nhất Sách rốt cuộc vẫn còn gì là hắn chưa biết, nhưng như vậy thì, chẳng phải càng thú vị hơn sao.

"Ha ha ha ha ha", Vương Nhất Sách cười sang sảng hai tiếng, hoàn toàn không để tâm việc hắn ép sát từng bước một, "Chẳng trách phụ hoàng coi trọng ngươi, tiểu tử nhà ngươi quả nhiên bản lĩnh, trước đây cũng không thấy ngươi còn biết suy tính được hơn như vậy."

"Hoàng huynh quá khen rồi, chẳng qua là sống vất vả, chỉ sợ ngày nào đó bị người ta cắt cổ, tất nhiên phải cẩn thận một chút, mới có thể sống lâu."

Nghe lời này, sắc mặt Vương Nhất Sách không bi không hỉ, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, hắn lại từ đầu tới cuối không chịu ngẩng đầu, không phải kẻ nào cũng xứng đáng để hắn ngửa cổ lên nhìn.

Xe ngựa của Ba Đôn lúc đó cuối cùng cũng chạy tới trước cổng phủ, nếu Vương Nhất Sách không đi, Vương Nhất Bác cũng chẳng có thời gian dây dưa với hắn, chỉ hơi hơi gật đầu tỏ ý, sau đó lên xe ngựa của Cảnh Vương phủ, đi về phía Hoàng cung đầu cũng không ngoảnh lại.

Nghiêm quản gia đưa mắt tiễn Vương Nhất Bác đi xa, liếc Quý Vương gia vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa đi một cái, quay người vào phủ kêu hạ nhân đóng cổng lớn của Cảnh Vương phủ lại.


Sách Vương không khiến hắn bớt lo, Vực Vương cũng chẳng phải ngọn đèn tiết kiệm dầu gì, quan hệ trong triều phức tạp, sợi này chồng chéo lên sợi khác, sợi nào cũng đều đang nhảy nhót trên dây thần kinh của hắn, đầu óc Vương Nhất Bác ngày đêm căng lên như dây cung, không dám buông lỏng một chút nào.

Thế nhưng bây giờ hắn vừa bước vào trong phòng, còn chưa đợi hắn buông rèm châu trong tay xuống, sợi dây cung này đã đứt phựt một cái rồi.

Chỉ thấy Tiêu Chiến đang nâng chiếc bụng nhỏ của mình ngồi xếp bằng trên chiếc giường quý phi bên cửa sổ, giữa hai chân đặt một cuốn thoại bản có kèm theo hình vẽ, gặm nửa củ cà rốt vừa khóc nức nở vừa ăn cà rốt ngon lành.

Ngay tức khắc, tất cả những suy nghĩ quanh co rắc rối trong đầu Vương Nhất Bác liên tiếp kéo nhau biến mất sạch, trong lòng chỉ toàn là tiểu tổ tông còn khiến hắn không bớt lo hơn ở trước mặt.

Nếu không nhớ nhầm, chiều nay hắn mới chỉ rời đi có nửa canh giờ, chỉ mỗi nửa canh giờ thôi, Tiêu Chiến đã có thể biến thành dáng vẻ đáng thương như thế này.

Hắn hai ba bước đã lao lên phía trước, trước tiên sờ sờ củ cà rốt trên tay Tiêu Chiến, xác định nó ấm nóng, đã được luộc chín rồi, mới một phát đoạt lấy cuốn thoại bản kia ném phăng một cái thật xa về phía sau.

"Chàng làm gì thế? Ném sách của em làm gì?" Tiêu Chiến nói xong không nhịn được, lại tiếp tục thút thít hai tiếng.

Vương Nhất Bác quen đường thuộc lối lấy khăn tay lau vệt nước ở đuôi mắt cho y, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hôm nay lại đọc được câu chuyện gì rồi? Nước mắt không đáng tiền thế này."

Tiêu Chiến híp mắt lại nhớ tới điều gì đó, lại muốn nặn ra mấy hạt đậu vàng.

"Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa, lần sau không được xem nữa đâu."

Gần đây y vô cùng cảm tính, trước đây đọc thoại bản còn phân biệt được đâu là thực đâu là giả, bây giờ hễ không cẩn thận là nhập tâm, gặp phải nhân vật chính nào số mệnh không tốt là khóc cả nửa khắc ngon lành.

"Ta chỉ mới không trông chừng em một lúc em đã kiếm chuyện cho ta rồi, đúng là không khiến ta yên tâm mà."

Lúc Vương Nhất Bác nói rõ ràng giọng điệu rất dịu dàng, căn bản đang đùa với y chọc cho y phân tâm, nhưng câu này lại là công tắc mở cơ quan, Tiêu Chiến hình như lại không nghe nổi câu nói này.

"Hu hu hu hu hu, cái người trong sách cũng nói như vậy với phu nhân của hắn hu hu hu hu hu, quả nhiên đều giống nhau, không có ai tốt đẹp cả."

Vương Nhất Bác: "..."

Trông có vẻ không thể nào xử lý được rồi.

Vương Nhất Bác nhanh trí: "Mau mau đừng khóc nữa, lát nữa nhạc phụ nhạc mẫu muốn qua đây thăm em, Tứ ca em nói không chừng cũng sẽ tới."

"Hửm? Thật sao?" Có tác dụng thật đấy, bây giờ Tiêu Tử Kiêm đối với Vương Nhất Bác mà nói, còn có tác dụng hơn thánh chỉ sách phong Thái tử đang đặt trong thư phòng của hắn.

"Thật, nào, mau theo ta đi rửa mặt."

Thỏ con nhanh nhẹn tụt xuống giường, đi tìm Sơn Cổ lấy chậu nước luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top