ZingTruyen.Top

Bao Boi Nong Tinh Cua Tong Giam Doc

Một buổi tối ở thành phố Seoul to lớn, tất cả các loại cú mèo ăn đêm đã bắt đầu hoạt động rất sôi nổi, chỉ cần có chút tiền và chút thời gian rảnh rỗi là tất cả bọn đàn ông ở mọi nơi sẽ hướng đến phố Kalguksu để tìm kiếm những thân thể để vui thích trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Còn cô - Park JiYeon không phải là đàn ông mà là một cô gái, thế mà vào giờ phút này cô lại phải mặc một bộ quần áo bó sát người màu đen đứng giữa góc phố Kalguksu tối đen. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy bộ quần áo ngắn bó chặt lấy cơ thể làm lộ lên vóc người hoàn mỹ mà bình thường cô không thể lộ ra! Lộ ra bộ quần áo khoét ngực cực sâu, hiện lên đường cong nơi bộ ngực của cô có thể đánh giá cô là hạng người như thế nào, đôi bờ vú căng lên 34 tấc phù hợp với đôi chân dài miên man.. Nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất trên người cô chính là đôi giày thể thao kia.

Chưa từng thấy cô nàng nào lại kết hợp một thân hình quyến rũ với đôi giày thể thao như thế kia, đúng không?

Bọn họ là đội chuyên án nhỏ, mà đội trưởng đã nói như vậy với JiYeon nên phải bắt ép cô thay đôi giàu vải trắng bệch kia ra. Họ tin JiYeon nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời bởi họ không ngừng khuyên giải cho nên cô mới chấp nhận mặc bộ quần áo vô cùng lộ liễu đó, nhưng lại không thể nào cưỡng ép cô mang giày cao gót.

Nhưng mà...họ đã đánh giá quá thấp tính tình quái dị của JiYeon rồi. Cô nói muốn mặc bộ quần áo Bất Tam Hạ Tứ (đồ có bốn góc: lưng, đùi, ngực, eo) này là vì phá án nên cô đành chấp nhận, nhưng việc mang giày cao gót là hành động ngăn cản cô đi bắt tội phạm, vậy thì...nhất định là cô không làm!

Đội trưởng cũng phải bó tay với cô, ai bảo cô la nữ cảnh sát lợi hại nhất của anh, hơn nữa còn là phụ nữ, như vậy thì không thể đắc tội được, nhưng nếu không thì nhiệm vụ hôm nay ai có thể làm được?

Chẳng lẽ bắt bọn đàn ông dưới trướng của anh phải giả gái à?

Không được đúng không?

Chính vì không được, cho nên, hôm nay họ mới phải.. Cố gắng "nhẫn nhịn" đồng ý cho JiYeon đi đôi giày vải kia, sau đó đứng từ xa nhìn cô "câu khách" nhưng lại chẳng dụ dỗ được ai đến. Ai! Nhìn ánh mắt "câu khách" của cô đã không thấy hấp dẫn rồi, hôm nay họ làm sao mà bắt được nghi phạm bị tình nghi đây?

Thật ra, nói JiYeon có đôi mắt không hấp dẫn người khác là không công bằng. Mặc dù cô không phải loại xinh đẹp phải khiến cho người khác phải kinh ngạc, nhưng ngũ quan bình thường trên gương mặt cô cùng vẻ mặt hầm hầm lửa giận lại khiến người ta thấy cực kỳ thoải mái.

Huống chi, hôm nay cô còn đội cả tóc giả, mái tóc dài xoăn gợn sóng xoã hai bên bờ vai trắng nõn như tuyết, kết hợp với một đôi chân thon dài....

Ai chà! Làm họ nhìn cô không nhịn được mà chảy nước miếng!

Khuôn mặt JiYeon ngày càng suy sụp, cô dần mất đi tính kiên nhẫn theo thời gian. Trong lòng cô trở nên oán thán, thực sự làm cô tức chết mà, cô đứng đây hứng gió chịu lạnh thổi vào đã gần hai tiếng đồng hồ rồi mà sao tên biến thái kia vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ mặt cô thực sự tồi tệ như vậy sao? Nếu không thì tại sao một con ruồi cũng không đến tìm cô chứ?

JiYeon không nhịn được mà dựa lưng vào tường, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.

Đột nhiên, từ phía dưới truyền đến tiếng nói hỏi thăm ngập ngừng: "Cô ơi, bao nhiêu tiền?"

Mắt JiYeon liếc xuống dưới.

Cái gì đây? Thời buổi này cả một thằng nhóc cũng ra ngoài chơi gái sao? Nhìn một lúc về phía cậu nhóc nói "Nhóc đã tròn mười tám chưa?". Nếu như nhóc còn chưa tròn mười tám tuổi mà đã ra ngoài chơi gái thì chị sẽ lập tức còng tay nhóc lại, mang nhóc đến cục cảnh sát.

Cậu nhóc ưỡn thẳng lưng lên lộ rõ dáng vẻ khí phách hiên ngang uy vũ.

"Tôi 20 rồi." Cậu nói.

Mặc dù cậu không cao to nhưng cũng chừng 1m69, chỉ thiếu 1cm nữa là được 1m70 rồi. Cái bà chị này sao cứ chất vấn tuổi tác của anh chứ, nghĩ kỹ lại thì cách cô liếc nhìn anh như vậy cũng bởi cô quá cao.

"Hả?" JiYeon nhếch mắt có vẻ không vui, cô liếc xéo anh rồi phất tay một cái, "Tôi không tiếp khách lùn hơn tôi." Thật ra thì nhìn một cái cũng biết anh không phải hạng người cô đang tìm.

Tuy thằng nhóc này không thông minh, nhưng là do diện mạo khi sinh ra đã như vậy nên cô không hề nghĩ tên nhóc này tuyệt đối không phải là một tên biến thái.

Cậu nhóc tức đến đỏ mặt tía tai, phồng má nói: "Không phải tôi muốn cô, người muốn cô là đại ca của tôi."

Đại ca?!

Đột nhiên mắt JiYeon sáng lên, nếu là đại ca thì có khả năng chính là nghi phạm cũng nên.

Mặc dù JiYeon rất vui mừng vì cuối cùng cô cũng có thể bắt tên tội phạm biến thái, nhưng cô không hề để lộ vẻ vui sướng hiện lên trên mặt, cô vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, uể oải nói: "Đại ca của nhóc? Không phải cũng có bộ dạng giống nhóc chứ?"

"Dĩ nhiên là không rồi! Đại ca của tôi cao to lực lưỡng, gương mặt tuấn tú không ai có thể địch nổi, đại ca là thần tượng mà tôi sùng bái nhất." Ánh mắt cậu nhóc hiện lên tia sáng nóng bỏng.

JiYeon không nhịn nổi mà nhướn mắt lên.

Ai quan tâm đại ca của nhóc ta oai phong lẫm liệt thế nào, đẹp trai tuấn tú thế nào, cô chỉ muốn biết hắn có phải loại người xấu xa kia không, sau đó bắt hắn về cục, làm giấy tờ thủ tục xong xuôi rồi trở về nhà ngủ.

Ông trời ơi! Cô đã một ngày một đêm không ngủ rồi, công việc cảnh sát thật sự không phải dành cho người làm chứ đừng nói là phụ nữ.

Ai~~ Mỗi phút qua đi, cô đều oán giận công việc của mình, trong lòng có chút oán giận mới có thể làm cô thư giãn một chút.

"Gọi đại ca của nhóc ra đi." Hắn ta không hiện diện thì làm sao cô biết hắn có phải hạng biến thái hay không.

"Cái gì?" Chàng trai tức giận hét to "Cô là cái đồ...Gái điếm này, sao dám gọi đại ca của tôi xuất hiện chứ!"

"Hắn ta không xuất hiện cho tôi gặp thì tôi làm sao biết được hắn ta không giống như nhóc, vậy thì oan ức cho tôi rồi, tôi rất sợ phiền phức."

Cậu nhóc nắm tay lại thành quyền và không ngừng run rẩy, cái này....ả điểm này thật không muốn sống nữa rồi, cô, cô, cô "JunHuyng, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu xếp xong hả?"

Một người đàn ông to lớn khác đi về phía họ, ánh mắt chăm chăm quan sát kỹ JiYeon.

JiYeon không thèm để ý đến hắn, tiếp tục phô bày bộ dạng cả lơ phất phơ kia, mặt không hề để ý hắn.

Cái tên JunHuyng tức giận dùng đầu ngón tay chỉ vào JiYeon "Cô ta nói muốn gặp đại ca, nhìn đại ca xem có vừa mắt không rồi mới chịu tiếp khách."

Người đàn ông to lớn nghe xong, không nói thêm lời nào dắt tay JiYeon đến chỗ chiếc xe hơi Rolls-Royce đỗ bên đường.

JiYeon ngoan ngoãn để hắn lôi đi mà không hề phản kháng.

Đến gần bên xe, chiếc cửa sổ được kéo xuống, JiYeon chán chường nhướng mắt về phía người ngồi trong xe.

Đúng rồi, là hắn ta! Cho dù cô không chắc chắn trăm phần trăm nhưng cũng khẳng định là 99%.

Nhìn ánh mắt dâm tặc của người đàn ông ngồi trong xe, cộng với kinh nghiệp của cô thì người đàn ông này tìm đến mây gió không chỉ đơn giản là muốn phát dục, trên người hắn còn toả ra khí phách thô bạo, nguy hiểm. Người đàn ông ngồi trong xe vừa nhìn thấy JiYeon đã gia tăng tính thèm khát trong anh, cô không giống các cô gái phong trần khác, ngoại trừ toàn thân không toát ra vẻ tao nhã mạnh mẽ của gái điếm, nhưng cô lại thể hiện lên vẻ kiêu ngạo của mình.

Phụ nữ kiêu ngạo rất khó chinh phục, mà hắn là người rất thích khiêu chiến với những thứ khó nắm bắt như thế này, luôn luôn có hứng thú.

"Đưa cô ta vào!"

Người đàn ông trong xe ra lệnh, người đàn ông cao to không khách khí liền đẩy JiYeon vào trong xe, không nói thêm lời nào đóng sập cửa xe rồi vòng qua sườn xe, thân thể to lớn của anh ngồi vào bên ghế lái, chân đạp cần ga chở JiYeon đi.

Mắt JiYeon trừng trừng hướng tới người đàn ông trong xe, người đàn ông lịch sự, mặt trắng bệch làm người khác cảm thấy không được dễ chịu mà khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

Cô miễn cưỡng tựa đầu ra sau sau khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch khác thường của hắn ta, mỉm cười duyên dáng rồi dùng đầu ngón trỏ vẽ lên cằm của người đàn ông kia. Giả bộ không đứng đắn hỏi: "Anh à, vốn dĩ trước khi lên xe tôi muốn hỏi giá tiền trước, nhưng mà, thấy anh có vẻ không thể chờ được nữa nên tôi mới phá lệ để đến bây giờ mới hỏi, anh không để ý chứ?"


Người đàn ông đó đẩy ngón tay của JiYeon ra "Đừng giả bộ lẳng lơ trước mặt tôi, cô làm không giống đâu, tôi không cần cô phải làm như vậy!"

Dù sao không phải ai cũng thích loại gái điếm phóng túng ám muội kia, có lúc họ lại thích loại phụ nữ cao ngạo ồn ào.

"Cô chỉ cần giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như vừa rồi là được, không cần phải quan tâm đến thân phận của tôi!"

Vậy sao? Muốn cô không để ý đến hắn, như vậy không phải là quá đơn giản sao, cô cũng không cần phải làm bộ như mười phần theo hắn, bởi đối với loại đàn ông biến thái này, nếu không phải vì công việc của mình thì cô cũng chả thèm nhìn!

Mặt JiYeon càng lạnh lùng hơn, cô không còn trò chuyện với người đàn ông trong xe nữa mà chỉ nhìn vào kính chiếu hậu trong xe để quan sát nghi phạm một lần nữa, nhớ rõ bộ dạng đáng ghê tởm của hắn vào tâm trí cô, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu hiện nhỏ vào trên khuôn mặt của hắn, như vậy khi mình trở thành nhân chứng trong tương lai sẽ có nhiều sức thuyết phục hơn.

Người đàn ông thấy JiYeon lén dùng kính chiếu hậu để nhìn mình, khoé miệng không nhịn được lộ ra vẻ vui sướng. Anh biết, với dung mạo tuấn tú của mình không người phụ nào không chịu quỳ lạy dưới gối của anh.

Dù JiYeon không hề xinh đẹp, nhưng gương mặt rất có cá tính khiến dục vọng của hắn càng dễ bùng cháy. Hắn nghiêng người đến đằng trước nói với người lái xe "Đến khách sạn gần đây đi!"

Hắn cần giải quyết chuyện đó cho xong! Cũng may, để đề phòng tình huống bất ngờ có thể xảy ra nên trong xe hắn đã chuẩn bị tất cả những dụng cụ hắn cần dùng, chỉ cần bắt bọn thuộc hạ mang dụng cụ vào phòng là hắn ta có thể hưởng thụ khoái cảm hạ nhục thân thể của cô, mang đến cho hắn nhiều niềm vui sướng.

Cuối cùng JiYeon cũng thở dài một hơi, vừa rồi cô sợ tên biến thái này sẽ đưa mình về nhà hắn, chỉ sợ người trong cục cảnh sát không kịp thời cứu cô sẽ làm hại đến sự trong sạch của cô, nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện không cần cô năn nỉ hắn mang cô đến khách sạn gần nhất thì hắn đã mở miệng ra lệnh rồi, coi như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình.

Xem ra ông trời vẫn đang cố giúp cô, cố tình để tên biến thái này rơi vào lưới để đền tội!

"Đừng mà! Anh không thể làm như vậy!" JiYeon có chút không thể chịu nổi, hét to vào máy ghi âm.

Ông trời ơi! Về sau cô sẽ không nhận nhiệm vụ biến thài như thế này nữa đâu. Đã bắt cô mặc quần áo hở hang rồi lại còn bắt cô phải diễn cảnh kịch tính và phải hét thật lớn nữa chứ.

Chỉ có trời mới biết, cô không bao giờ hét lên khi nhìn lấy các loại bọ ngựa hay côn trùng như các loại phụ nữ khác, trên thế gian này không có gì khiến cô hoảng sợ mà phải thét lớn như vậy.

Trên gương mặt nhợt nhạt của tên kia hiện lên nụ cười đắc ý, anh thích nhất khi nghe được tiếng thét của con gái, nhất là những thứ thoạt nhìn trông rât thuần khiết kia hay là bộ dáng không thể làm càn với cô gái này.

Hắn ta lấy ra một sợi dây được bọc lớn trói chặt tay của JiYeon, trói thân thể cô lên cao còn mình thì đứng cách đó không xa để hưởng thụ cảnh cô vô cùng luống cuống.

Hắn lại lấy ra một cây roi ngựa màu đen từ trong túi, nhìn JiYeon rồi cười lạnh.

JiYeon cũng rất phối hợp với hứng thú của hắn, nhiệm vụ của cô chính là thét lên thật chói tai, cố tình giả vờ như đang hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ.

Đột nhiên, roi thứ nhất rơi trên người JiYeon, bộ quần áo đen bó sát người bị dây roi làm rách ra, một vùng trắng như tuyết trước ngực hiện ra như ẩn như hiện.

Chết tiệt! Chờ một chút nữa cô sẽ bắt được hắn, nhất định cô sẽ móc hai con mắt của hắn ra để tránh hắn nói xuyên tạc bậy bạ về thanh danh của mình.

Càng đáng chết hơn nữa chính là đám đồng nghiệp của cô, bọn họ chết dẫm ở đâu rồi? Sao không xuất hiện ngay bây giờ chứ? Chẳng nhẽ họ thật sự để cho tên này làm ô nhiễm sự trong sạch của cô sao?

Trời ơi! Cuối cùng họ cũng đã đến!

Chờ họ đem bản mặt không còn chút máu của tên biến thái kia ra trước công lý, JiYeon tức giận mở miệng "Các người chết hết rồi hả? Còn không mau qua đây giúp tôi, còn đứng ở đó nhìn gì hả?"

KangHo bắt đầu cởi dây trói cho JiYeon và cười cợt nói: "Chậc chậc chậc! Không ngờ vóc dáng của cô lại đẹp đến thế."

Bốp một tiếng, JiYeon cho một thưởng vào đầu của KangHo một tiếng vang dội "Có tin rằng nếu cậu nói nhảm thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ đấm mù mắt phải của cậu, sau đó lại đâm mù con mắt bên trái xem sau này cậu còn dám nhìn lén thân thể của bổn tiểu thư nữa hay không, còn dám giễu cợt bản tiểu thư nữa hay không."

"Không dám, không dám, về sau không dám nữa." KangHo dùng đôi tay bảo vệ mắt mình, thật là sợ lão già Park HongDo móc hai con mắt mình ra.

Ông trời ơi! Hôm nay sao hoả khí của JiYeon lại lớn như vậy chứ? Chỉ đùa một chút cũng không được sao?

JiYeon lạnh lùng liếc nhìn đồng nghiệp một cái rồi mạnh mẽ cướp chiếc áo khoác mà KangHo đang mặc, vuốt vuốt cổ tay đau đớn của mình, nói thầm: "Thực là tức chết mà, về sau đừng hòng bắt ta tham gia vào nhiệm vụ quái quỷ này nữa."

Mất một ngày chấp hành công vụ, JiYeon định trở về chỗ của mình nhưng lại phát hiện ra...Aaaaaaaaa! Không thấy chìa khoá nhà đâu. Nó đi đâu rồi?

JiYeon đang ngồi lục tìm tất cả các nơi nhưng cả trong lẫn ngoài đều không thấy, cô lại còn đang mệt muốn chết, đột nhiên một ý tưởng loé lên: Nếu không phải thì chỉ còn "Nơi đó" là nơi duy nhất để đi!

Mặc dù bác sĩ đã nhiều lần nói với cô, muốn cô thề rằng sẽ không bao giờ đến đó nữa nhưng bây giờ là tình trạng đặc biệt, cô không phải cố ý muốn đến đó, cho nên, bác sĩ chắc cũng không trách mắng cô đâu.

Khoé miệng JiYeon giương lên, lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, bánh xe chuyển động một lúc rồi vòng qua hướng một khu vực khác.

Đó là một ngồi nhà biệt thự không mở đèn, cho thấy chủ nhân của nó vẫn chưa về.

Không tệ! Điều này làm cô dễ dàng hành động hơn. JiYeon nước đến cầu thang lên lầu hai, thân thể nhẹ nhàng bước qua ban công, cô nhón chân sờ xem vật kia còn ở chỗ cũ hay không.

Vẫn còn! Cô chạm vào.

Giày vải, áo lót, áo sơ mi, quần jean...còn có cả quần lót nữa! Ham EunJung vừa đi dọc cầu thang lên lầu vừa nhặt đồ, sắc mặt của chị càng lúc càng kém đi.

Chết tiệt! Nha đầu JiYeon kia, chắc hiện giờ đang không mặc gì cả.

EunJung mệt mỏi về nhà, tưởng có thể về là ngủ ngay, nhưng không ngờ rằng mình vừa bật đèn lên lại thấy quần áo con gái la liệt từ cầu thang kéo dọc theo lên phòng chị, mà cái người gây ra lại đang chiếm giường của chị ngủ một giấc ngon lành!

Thật là tức chết mà, cô ta cứ như không thể chờ được ấy! Đã cởi hết sạch rồi sao?

Quan trọng nhất là, giờ cô đang ngủ trên giường của chị, vậy chị muốn ngủ thì phải làm sao?

"Cô mau đứng lên cho tôi!"

EunJung tung một cước đá vào mông JiYeon.

"Muốn chết hả? Là ai, ai đá vào mông bà hả?" JiYeon đang ngủ chợt lãnh một phát đá nên cô trở nên cáu gắt, mắt còn chưa mở ra đã vội vàng tìm người kia để trả thù.

Cô tức giận đứng thằng dậy thét lớn.

Chết tiệt, cô thật sự là không mặc đồ! EunJung nhchị chóng dùng chăn vứt vào mặt cô. Dáng người mảnh khảnh của cô, chị thật sự không muốn nhìn thấy.

"Jung" EunJung đã trở về, JiYeon vui mừng chạy đến nhảy lên người chị.

Nhưng EunJung lại tung một cước làm cô ngã lăn quay.

Hu hu hu~~~ Thật là đau đó! Tại sao chị lại có thể đối xử với cô như vậy? JiYeon cố gắng giả vờ đáng thương, nhưng EunJung căn bản không muốn cô gái 'được voi đòi tiên' này.

"Không phải tôi đã cảnh báo cô không được tuỳ tiện đến nhà tôi nữa sao? Tại sao không nghe lời tôi? Tại sao biết rồi còn cố tình vi phạm hả?" EunJung cực kỳ tức giận, chị đem đống quần áo vừa nhặt trên mặt đất lên ném vào mặt của JiYeon.

Chị không thích JiYeon coi nhà chị như nhà của mình. Mà động tác toàn thân chị đã thấy rõ, nếu JiYeon đủ thông minh thì cô nên hiểu chị đã cố gắng chịu đựng trong lòng, cái câu không thốt lên lời kia là có ý gì, nhưng.........

Nha đầu chết tiệt này lại dùng bộ dạng giả ngu với chị! Cô tưởng chị dễ tính lắm có phải không? EunJung đã hai đêm không được ngủ rồi nên tạm thời mắt đã biến thành kim tinh hoả nhãn của Tôn Ngộ Không rồi.

Mắt chị thật sự rất đỏ! JiYeon cũng thấy chị thực sự đáng thương đấy nhưng cô cũng rất đáng thương mà!

"Bởi vì tôi quên đem chìa khoá nhà theo! Cho nên, tôi chỉ có thể đến nhà người bạn thân duy nhất của mình thôi!"

JiYeon tỏ vẻ bản thân cực kỳ đáng thương, tội nghiệp.

Nhưng EunJung không dễ dàng bị mắc mưu. Cái gì mà quên mang theo chìa khoá chứ? Sao chìa khoá nhà chị đặt ở kia cô lại không quên chứ? Căn bản là cô cố ý mà!

"Cô không biết tìm thợ sửa khoá tới mở cửa à?"

"Cái gì? Hiện giờ đã trễ thế này rồi à! Jung, chị không phải đã quên tôi là một cô gái yếu đuối đến một con gà cũng không thể trói nổi chứ? Nếu lỡ tôi tìm đến một tay thợ sửa khoá mặt người nhưng lại mang lòng lang dạ thú thì sao?"

"SHUT UP!" (câm miệng) Cô đừng nói nữa, nói thêm lời nào chắc chị sẽ giận tới mức phun lửa mất!

Cái gì mà cô gái yếu đuối không có sức trói già chứ? Người nào lòng lang dạ sói? Những lời này cô gái nào cũng có thể nói ra, nhưng JiYeon thì không thể được.

Vì chị đã từng thấy hai cuộc thi tài của cô, cô sử dụng mưu kế rồi động chân động tay đá lăn cậu bé làm cậu nhóc kia không kịp trở tay, cô gái như vậy mà là cô gái yếu đuối, tay trói gà cũng không chặt sao? Định lừa ai chứ!

Lại nói đến, nếu như cô thực sự là kẻ trói gà không chặt thì sẽ không làm nữ cảnh sát rồi, mặc dù cô chỉ là thành viên của nhóm bắt tội phạm gia đình thôi nhưng vẫn dũng cảm cũng chả kém ai.

EunJung cười lạnh với cách nói của JiYeon xong hung hăng lườm cô một cái. Không ngờ rằng kẻ táng tận lương tâm kia chẳng thèm đếm xỉa gì đến cơn tức giận của chị, cô lại dám ung dung nằm trên giường ngủ tiếp, rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không hả?

EunJung chạy đến bên tai JiYeon hét to "Cô đứng lên cho tôi, tôi đưa cô về nhà!"

"Cái này có liên quan gì? Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đều tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau mà." Cô và Jung đã lớn lên cùng nhau, là đôi bạn thân cực kỳ tốt. Nếu như cô không phải là con gái, nói không chừng có thể sẽ có một quan hệ vô cùng mật thiết với chị rồi "Sao giờ chị trở nên kỳ lạ vậy chứ? Chẳng giống hồi bé một chút nào, giống như cụ già cứ bám theo đuôi tôi."

Huhuhu~~~ Cô thật là đáng thương! Từ một đại tỷ biến thành một cô nhóc đáng thương, huhuhu~~~ Jung đáng yêu ngày trước của cô giờ đang ở đâu rồi?

Cô nên dùng cách lúc trước để chị có thể ngoan ngoãn phục tùng, Jung sẽ không còn la mắng cô nữa.

"Huhuhu~~~ Tôi muốn Jung ngày trước cơ!" JiYeon giả khóc.

Cô không biết vì sao cứ đứng trước mặt Jung cô lại cứ phải làm trò hề, như một đứa trẻ chưa trưởng thành, phải dùng kế gian xảo để làm nũng với chị. Mặc dù mỗi lần chị đều đáp lại cô với bộ mặt như đống phân lớn, nhưng cô không ngại, bởi cô biết Jung thật sự rất cưng chiều cô.

"Jung đó sẽ không trở lại nữa." Chị tức giận nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì nó đã trưởng thành, bởi vì nó không giống cô, bởi vì nó hiểu được cái gọi là 'Lễ nghi liêm sỉ'"

"Ừm! Nói như vậy." Giống như cô không biết cái gọi là "Lễ nghi liêm sỉ?" Làm ơn đi, người ta cũng được đi học mà? Người ta cũng biết cái gì là tam tòng tứ đức, cái gì là trung hiếu nhân ái, chân thật nhã nhặn mà. "Chị đừng có xem thường tôi."

"Vậy sao? Nếu không muốn để người ta xem thường thì cô mặc y phục vào ngay rồi cút về nhà cho tôi."

Tay chị nắm lấy cửa, bàn tay khổng lồ có vẻ run run, có thể thấy chị thực sự đã bị làm tức điên, nếu như người nọ còn biết thức thời thì nên nhanh chóng chạy thoát thân để khỏi phải chết, nhưng vấn đề là đôi khi JiYeon rất thô lỗ và ngang bướng.

Căn bản là cô không muốn đi, muốn tiếp tục dựa vào chị. Cô không hiểu sao họ không thể quay lại ngày xưa ấy, giống như lúc trước, luôn yêu thương nhau.

Cô thích nhất là những lúc nói chuyện với Jung.

"Tại sao?" Cô hỏi.

EunJung hừ lạnh một tiếng "Tại sao à? Việc này không đơn giản đâu, bởi chúng ta đều đã trưởng thành, không còn là những cô bé, cậu bé 7,8 tuổi nữa. Giờ chúng ta đã là người lớn hết rồi."

"Vậy thì sao? Người lớn thì không thể làm bạn bè sao?"

"Có thể, dĩ nhiên có thể! Nhưng mà, dù bạn bè cũng chẳng giống như cô, cởi hết quần áo nhảy lên giường người khác." Chị không chịu được hành vi giết người của cô, kìm lòng không được nhìn thân thể trần truồng của cô một cái.

Tiểu yêu nữ này đúng là to gan lớn mật, cái gì cũng không che giấu được, không sợ chị trở thành ác lang bổ nào vào dê con sao?

JiYeon bĩu môi trả lời chị "Cái này thì có liên quan gì? Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thậm chí là tắm cùng với nhau." Thân thể của chị cô cũng đã sớm nhìn thấy hết rồi, còn gì mà mất thể diện chứ? Còn cần gì phải giữ ý tứ chứ?

"Tại sao chị lại trở nên kỳ quái như vậy chứ? Tôi còn biết chị lúc nào thì nằm mơ xuất tinh nữa kìa!" Cô nói chuyện không hề giữ ý tứ.

Cô với Jung không hề có bí mật gì, cô vẫn cho là như vậy cho nên Jung chỉ giả bộ làm người già để cự tuyệt cô mà thôi. Như vậy thì thật khiến cô bị tổn thương.

Mà EunJung chỉ thiếu chút nữa bị tức chết bởi bộ dạng của cô.

Người ta vẫn xem chị là bạn bè nhưng chị thì lại không thế.

Lúc còn nhỏ, chị vẫn luôn nghĩ rằng sẽ có ngày cô trở thành bạn gái của mình, nhưng chị lại chưa bao giờ nghĩ JiYeon sẽ trở thành chị em với mình.

Nghĩ lại ngày còn trẻ con đó, ngày nào đêm nào chị cũng nghĩ đến JiYeon, nhưng cô vẫn ngu ngơ không chịu hiểu rõ, không hề biết đến tư tưởng bẩn thỉu trong đầu chị, lại còn coi chị như chị em nữa chứ.

Năm mười bảy tuổi, cô vẫn giống như bây giờ, không hề phòng bị gì mà cứ ung dung ngủ trên giường của chị như vậy. Ngày đó, chị giống như sống trong mộng cùng cô, cứ "chị em" quay cuồng trên giường, chém giết cả một đêm đến sáng hôm sau, quần áo chị đã ướt thành một mảng, còn JiYeon thì cứ ngu ngốc an ủi chị nói "Không sao", nói an ủi chị là bình thường, nhưng nó đã trở thành chứng cứ thời còn trẻ của chị.

Vậy sao? Nếu như JiYeon biết rằng ngày đó người chị nghĩ đến là người nào thì cô còn có thể nhẹ nhõm như vậy không?

"Ngu ngốc." EunJung chẳng thèm để ý đến cô.

Chị đi ra khỏi cửa phòng, dùng hết sức đấm vào cửa thể hiện cơn giận của mình.

Đúng, không sai, chị đang tức giận, giận chính bản thân mình khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô lúc đó lại có phản ứng đặc biệt như vậy! Mặc dù chỉ là kinh động thoáng qua, nhưng với cảnh xuân hồng ở trước ngực cô làm lòng chị tạo thành một ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Chị giận chính mình năm đó khi còn là một đứa bé 17, 18 tuổi, đối vs cơ thể của JiYeon lại có phản ứng khác thường như vậy. Chuyện....không phải là như vậy.

Chị biết rõ JiYeon chỉ coi chị là chị em, là chị em tốt, những năm gần đây, chị không còn nhận ra chuyện này hay sao? Nhưng tại sao đến khi ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn bị kích động như một đứa nhóc vậy, thật là mất mặt.

EunJung tựa người vào cửa, chị oán hận không thể đập đầu mình vào cửa.

JiYeon nghe thấy mà lòng run sợ, lúc này cô mới bắt đầu nghĩ, chẳng nhẽ mình làm sai thật sao?

Những năm gần đây, cô luôn cải thiện mối quan hệ giữa cô và Jung, nhưng với tính cách của cô thì quan hệ của hai người không những không cải thiện được mà ngược lại càng lúc càng kém.

Thấy biểu hiện ác liệt này của Jung, cô chợt nghĩ: Jung, thật sự ghét cô thế sao?

P/s: mình đăng trước chương 1 tặng m.n đã nha. mình vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện truyện này vẫn chưa xong đâu. Mong m.n thông cảm nha!!! Nhớ ủng hộ mk nha!!! mk mong m.n sẽ lun ủng hộ mình như mấy bộ trước. Thông báo bộ này cũng hơi sắc chút nha! hihi


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top