ZingTruyen.Top

[BHTT] _ EDIT : Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 94

nohope88


Mạt Ngôn mơ hồ nhớ rõ mình bị trùm đầu nha, sau đó còn bị ném vào gian phòng toàn mặt kính. Mạt Ngôn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, đúng chỗ này rồi, cô bắt đầu hoài nghi người chủ ở đây có phải bị ngốc hay không? Bốn phía đều là kính không phải có thể nhìn thấy bài người khác sao? Còn nói là trà lâu. Nhưng Mạt Ngôn cẩn thận nhìn lại lần nữa, không phải, không biết người chủ thiết kế thế nào mà cô không thể thấy bài ba nhà khác, nhìn bài trong tay mình, không phải hồ bài sao? Lớn như vậy rồi chưa bao giờ bốc được đại tứ hỉ!

“Ông ngoại, chúng ta đánh lớn một phen được không?” Quả thật không nhớ rõ đánh bao nhiêu phen rồi, chỉ muốn tóm ván này có thể thắng ít trở về.

Một người trong bàn tùy tiện lên tiếng: “100”.

“A, thật ngại quá! Đại tứ hỉ!” Mạt Ngôn chậm rì rì phô bài ra, sau đó mỉm cười nhìn ba người khác. Trong lòng mừng thầm, đại tứ hỉ!!! Lần đầu tiên! Bắt đầu âm thầm tính toán ván này mình ăn được bao nhiêu.

Tôn Đạo Nghĩa thật sự muốn cầm quải trượng đập hai người kia, tại sao ông lại kêu hai tên này chơi? Tại sao ngốc như vậy? Thả bài cho Mạt Ngôn ăn được đại tứ hỉ! Bác sĩ chó má gì chứ, còn không bằng những đại nương bán đồ ăn, ít nhất người ta còn biết đây gọi là đại tứ hỉ: “Tốt lắm, hôm nay ngừng thôi, ván này vừa vặn trừ vào tiền con thiếu trước đó. Về nhà!” Lão gia tử sinh khí hất bài trước mặt mình, mặt nhăn nhó đứng lên đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý hai người còn lại sợ tới mức chân cũng run rẩy.

Mạt Ngôn buồn bực, ăn đại tứ hỉ nha, đại tứ hỉ đó, vậy chỉ vừa đủ trả tiền trước đó? Không lẽ hôm nay mình đen như vậy sao? Thua quá nhiều, thế mà thua không quan trọng, mấu chốt là cô không có chút ấn tượng nào. Mạt Ngôn không muốn bị thua không minh bạch, đứng dậy định đuổi theo Tôn Đạo Nghĩa hỏi rõ, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó bật người ngậm miệng. Không phải mọi người đều nói đánh mạt trượt có thể nhìn nhân phẩm sao? Lão gia tử muốn khảo nghiệm nhân phẩm mình? Không để ý sắc mặt hai người bên cạnh trắng bệch, nhanh chóng lướt qua đuổi theo phía sau lão gia tử.

Trên đường về nhà, không khí trong xe yên tĩnh khiến người hít thở không thông. Lần này Mạt Ngôn không bị trùm đầu, vốn dĩ muốn đánh vỡ không khí hiện giờ, quay đầu phát hiện Tôn Đạo Nghĩa nghiêm túc nhìn bên ngoài, giống như lâm vào trầm tư, cả người tản ra loại uy nghiêm, khiến người khác không tự giác sợ hãi. Mạt Ngôn nhanh chóng ngậm miệng, quay đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng gần nhà, Mạt Ngôn càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nếu đơn giản muốn khảo nghiệm nhân phẩm, tại sao phải trùm đầu? Còn nữa, Tôn Đạo Nghĩa nói cô thua rất nhiều tại sao một chút ấn tượng cũng không có? Mạt Ngôn thu hồi ánh mắt, hoài nghi nhìn Tôn Đạo Nghĩa bên cạnh, lại nhìn hai người ngồi đối diện. Trong lòng thấp thỏm không yên, rốt cuộc trong hồ lô lão gia tử bán thuốc gì?

Xe còn chưa dừng hẳn, Doãn Mộ Tuyết mang vẻ mặt lo lắng chạy ra nghênh đón. Thấy Mạt Ngôn xuống xe, vội vàng bước qua bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ông ngoại dẫn chị đi đâu? Có làm gì chị không?” Mắt nhìn Tôn Đạo Nghĩa đi phía trước, Doãn Mộ Tuyết lặng lẽ nắm ngón tay Mạt Ngôn, thấy cô cười cười không trả lời, có chút sốt ruột: “Chị đừng cười nữa, hai người đã đi đâu? Chị làm em sốt ruột.”

Mạt Ngôn không muốn nói với Doãn Mộ Tuyết những nghi hoặc trong lòng, sợ nàng lo lắng nhiều hơn, lặng lẽ nắm tay ngược lại, hạ giọng: “Không có gì, chị chỉ bồi ông ngoại đánh mạt trượt thôi!” Nói xong, thấy nàng nhìn mình với vẻ mặt không thể tin, nên bổ sung: “Thật sự, nếu không phải cuối cùng ông ngoại giơ cao đánh khẽ, cứ đánh tiếp, có lẽ chị bán nhà cũng không đủ tiền trả.”

Doãn Mộ Tuyết nghe xong thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy không biết có phải Tôn Đạo Nghĩa đã biết chuyện hai người hay không, nhưng nhìn thấy Mạt Ngôn trở về là tốt rồi, chuyện còn lại từ từ thăm dò. Đơn giản dẫn Mạt Ngôn đi đánh mạt trượt, chuyện như vậy nàng nghĩ sẽ không phát sinh trên người Tôn Đạo Nghĩa.

Hại Doãn Mộ Tuyết lo lắng cả một ngày, bây giờ cái gì đây? Ông ngoại lại dẫn Mạt Ngôn đi đánh bài, đã vậy còn rất thần bí, ngay cả Trương Mộc cũng không biết. Doãn Mộ Tuyết có chút buồn bực, nhưng không dám tức giận với Tôn Đạo Nghĩa, đành phải trút lên ai đó để nguôi giận.

“Cho đáng, sớm biết em nói ông ngoại đánh lớn hơn, để coi chị lấy gì đánh cược.”

Mạt Ngôn thật oan uổng nha, cô không phải con bạc, cho dù ngày lễ ngày tết cũng chỉ ngẫu nhiên bồi Hồng Viện đánh với vài người bạn thân thiết, hoàn toàn bị ép a. Biết rõ Doãn Mộ Tuyết ghét người mê bài bạc, sao Mạt Ngôn có thể mạo hiểm, nhanh chóng tẩy trắng là quan trọng nhất: “Tiểu Tuyết, em yên tâm, cho dù sau này ông ngoại có muốn chị bồi ông đánh bài, chị sẽ kiên quyết từ chối. Em đừng tức giận, được không?”

“Ông ngoại? Ai là ông ngoại của chị? Còn gọi rất thuận miệng.” Doãn Mộ Tuyết thật sự bái phục Mạt Ngôn, da mặt ngày càng dày, mới không gặp một khoảng thời gian, độ dày này cũng quá rồi. Ngoài da mặt dày, ở phương diện nào đó cũng càng ngày càng quá phận. Doãn Mộ Tuyết sờ sờ thắt lưng có chút đau nhức, liếc mắt nhìn Mạt Ngôn đang cười ngây ngô.

Tôn Đạo Nghĩa vừa mới vào cửa, Tôn Ý Như lo lắng nhanh chóng bước lên đón: “Ba, ba dẫn Mạt tiểu thư đi nơi nào? Trễ như vậy mới về? Tụi con rất sốt ruột.”

“Ý Như, con theo ba vào đây.” Tôn Đạo Nghĩa không trả lời vấn đề Tôn Ý Như hỏi, ngược lại gọi con gái theo mình vào thư phòng. Tôn Ý Như đóng cửa, Tôn Đạo Nghĩa liền kéo ngăn tủ, lấy ảnh chụp ném lên bàn trách cứ hỏi: “Ba hỏi con, chuyện này con định khi nào mới cho ba biết?”

Tôn Ý Như nhìn rõ ảnh chụp, kinh ngạc giật mình, đây không phải số ảnh bà ngăn chặn trước đó sao? Tại sao trong tay Tôn Đạo Nghĩa: “Ba, sao ba lại có số ảnh chụp này?”

“Ý con đã từng nhìn thấy?” Tôn Đạo Nghĩa biết rõ nhưng vẫn hỏi, hắn càng lúc càng không hiểu con gái mình. Ông hiểu Tôn Ý Như không muốn ông nhìn thấy những tấm ảnh này là vì Doãn Mộ Tuyết, nhưng cái ông không hiểu chính là con gái mình hoàn toàn không có ý kiến gì trong chuyện này.

“Ba, tiểu Tuyết đã lớn, chuyện của nàng nên để nàng tự mình làm chủ, chỉ cần tiểu Tuyết hạnh phúc là tốt rồi, không phải sao?” Tôn Ý Như biết Tôn Đạo Nghĩa trách mình che giấu, nhưng một bên là con gái, một bên là ba, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, bà không muốn ai bị tổn thương.

Thấy thái độ Tôn Ý Như rõ ràng, Tôn Đạo Nghĩa chỉ biết thở dài, phất phất tay: “Thôi thôi, đi ra ngoài đi, để ba yên tĩnh một chút.” Nói xong lập tức xoay người vào trong, không nói gì thêm.

“Con ra ngoài trước, ba nghĩ ngơi đi.”

Tôn Ý Như từ thư phòng đi ra, vừa lúc Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn ở bên ngoài vào phòng khách.

“Đúng rồi, Ngôn Ngôn, điện thoại chị hết pin sao? Em gọi cả ngày cũng ở trong trạng thái tắt máy.” Doãn Mộ Tuyết đứng lại hỏi Mạt Ngôn, hôm nay nàng gọi cả trăm lần đều không thông. Nếu không phải biết Mạt Ngôn đi cùng Tôn Đạo Nghĩa, e nàng đã sớm báo cảnh sát.

Mạt Ngôn nhanh chóng lấy điện thoại ra, đúng là tắt rồi. Nhưng rõ ràng lúc ra cửa, cô còn lấy điện thoại xem giờ. Mạt Ngôn gãi gãi đầu, thật sự quá khó hiểu, vừa khởi động vừa nói: “Có thể điện thoại tự động tắt nguồn, chị đánh bài với ông ngoại nên không để ý.”

Điện thoại vừa mới mở lên, lập tức vang không ngừng, Mạt Ngôn nhận cuộc gọi liền nghe giọng Thư Cầm rống lớn: “Mạt Ngôn, đồ xấu xa, tại sao tắt máy? Cậu nhanh chóng tìm hiểu tin tức La Quyên giúp mình được không?”

Mạt Ngôn và Thư Cầm quen biết nhiều năm, chưa từng thấy bạn mình phát hỏa lớn như vậy. Vừa nghe tên La Quyên, mới nhớ mình quá sơ sót, biết Thư Cầm để ý La Quyên thế nào mà cô lại quên gọi La đổng xác nhận tình trạng La Quyên.

“Thư Cầm, mình xin lỗi. Cậu đừng vội, mình gọi liền. Cậu chờ, mình sẽ báo cậu ngay.” Cúp điện thoại, nhanh chóng gọi tới La gia.

Điện thoại vang khá lâu mới có người nhận: “Uy, đây là nhà họ La, xin hỏi tìm ai?” Âm thanh nữ nhân xa lạ truyền tới.

“Tôi tìm La tiểu thư!” Mạt Ngôn hỏi xong, nghe bên kia trả lời thì cả người cương cứng, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Doãn Mộ Tuyết ở một bên thấy thế, không kịp nhặt điện thoại lên, vội hỏi: “Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Mạt Ngôn quay đầu nhìn Doãn Mộ Tuyết, miệng không ngừng lặp lại: “Tiểu Tuyết, làm thế nào bây giờ? Thư Cầm phải làm sao? Chị phải đối mắt với cậu ấy sao đây?”

Mạt Ngôn nói như vậy, làm Doãn Mộ Tuyết càng luống cuống, ẩn ẩn cảm thấy bất an. Tuy nàng tiếp xúc với La Quyên không nhiều nhưng vị trí La Quyên trong lòng Thư Cầm, nàng cũng hiểu chút ít.

“La Quyên xảy ra chuyện gì?” Thấy Mạt Ngôn không trả lời, Doãn Mộ Tuyết càng sốt ruột hơn, lung lay tay Mạt Ngôn: “Hiện tại không phải lúc sững sờ hay tự trách. Chị mau nói em biết La Quyên xảy ra chuyện gì? Chúng ta cùng nghĩ biện pháp, được không?”

“Tiểu Tuyết, La Quyên… La Quyên… Nàng…” Chỉ vài lời, Mạt Ngôn đã nổi lên nước mắt. Mạt Ngôn không dám tưởng tượng, nếu Thư Cầm biết sẽ như thế nào. Với sự hiểu biết về Thư Cầm, nếu Mạt Ngôn không lập tức thông báo tin tức này, có lẽ Thư Cầm sẽ hận cô cả đời.

Cúi xuống run rẩy nhặt điện thoại, điều chỉnh hô hấp, mới gọi Thư Cầm.

Vừa vang một tiếng, bên kia đã nhận cuộc gọi, lo lắng hỏi: “Uy, Ngôn Ngôn? La Quyên có bị sao không?”

Mạt Ngôn hít thở thật sâu mới miệng: “Thư Cầm, trước tiên cậu đừng quá kích động, hãy nghe mình nói. Mình vừa gọi đến La gia, La Quyên… La Quyên…”

“Em ấy xảy ra chuyện, đúng không? Mạt Ngôn, cậu mau nói cho mình biết, tột cùng em ấy làm sao?” Thư Cầm rống lên, âm thanh truyền vào tai Lan Phong đúng lúc đi ngang phòng cô.

-----------------------------  

Tác giả có lời muốn nói: Đạo văn thần mã thực không thích da. Biết rất nhiều đạo văn sẽ trồng liền vụ giả có chuyện đồng thời đạo đi qua, thuận tiện tuyên truyền một chút đi.

Nha, kia thần mã, gần đầy ma ngươi không biết vi đi, các loại buồn bực, tâm tình luôn thực DOWN, chẳng lẽ đúng như triệu trung tường đúng như triệu trung tường lão sư giải thích nhất dạng mị: Mùa xuân đến, lại đã động bật giao phối mùa… Nha, chẳng lẽ là hư không tịch mịch nhạ họa??? Ngẫu muốn muội chỉ, ngẫu muốn ngự tỷ…

Nói, nhìn đến biệt tác giải viết tiểu kịch trường hảo hữu ái nha, ma ngươi cũng tốt tưởng viết… Là nhóm nhiều tát điểm hoa hoa gì đi, nói không chừng ma ngươi cũng tễ một chút ngẫu kia ‘Nhũ’ đầ ( Khụ… Khụ… Biểu hiểu sai, là tiểu đầu ý tứ ha ) Viết một đoạn…

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top