ZingTruyen.Top

Co The Quay Lai

Luôn luôn tại nghĩ. Nếu được trọng sinh 1 lần cơ hội, kia, ta muốn đc trở nên ntn đâu?
Câu hỏi quẩn quanh trog đầu.
Làm 1 cái nhiệt huyết quân nhân. Đi lên con đg vì tổ quốc, vì góp chút sức lực bảo vệ gia viên của mình, ko cần bận tâm j cả. Cống hiến, hy sinh, trưởng thành hoặc là chết. Thế nào đều ko sao cả. Ta dù j cũng ko j bận tâm.
Nhưng rồi suy nghĩ lại, lỡ may ta hy sinh r làm sao giờ. Cha mẹ sẽ đầu bạc tiễn đầu xanh. Anh chị mất em. Em út mất chị. Sẽ mãi là 1 lổ hổng trog tim mỗi ng thân trog gia đình. Tính ra ta ko bận tâm ai nhưng bận tâm gia đình mình cảm thụ. Rồi ta nghĩ hay làm 1 cái chính trị gia? Nhưng ngẫm lại tính cách ta ko cho phép, 1 cái chính trị gia pải suy tính nhìu lắm. Cũng pải bỏ qua nhìu lắm thứ, trừ khi ta lên đc tới đỉnh. Nhưng có lẽ khi đó, tự do ko pải do ta, của ta, là của những mưu tính. Bước nào sẽ tốt, làm j sẽ lợi. Sẽ trở nên đến mình cũng ko nhận ra mình. Ích kỉ đến chỉ bik bản thân. Và r ta cũng bỏ qua gia đình mà thôi, vì sẽ ko có thời gian cho ta quan tâm tới những ng xung quanh.  Ta chỉ bik mình thôi.
Trở nên 1 ng như vậy ta ko hề muốn chút nào. Có lẽ ko đến mức đó. Nhưng ta hiểu rõ ta. Ta ko kẻ thù. Nên hiểu ta nhất chính ta mà thôi. Ta sẽ như thế nếu chọn con đg đó. Nên, bỏ con dg này đi.
Ta típ tục suy nghĩ, hay là thương nhân đi. Ng ta nói phi thương bất phú. Nếu giàu lên, ta sẽ có đủ đk lo cho các em của mình. Trả nợ. Ba má cũng ko pải suy nghĩ quá nhìu ở cái tuổi mà đungs ra nên đc hưởng thụ như những ng khác. Ngẫm lại ta hơi bị bất hiếu. Ba má ta đã đầu 2 thứ tóc rồi mà còn pải tất bật ngc xuôi vì tiền. Học phí, sinh hoạt, còn lo giỗ quải cúng kiếng tổ tiên ông bà. Còn lo trả nợ mình, nợ đời, đủ thứ loại nợ. Đủ thứ cần tiền. Ta nghĩ. Liệu nếu ta đủ tiền, mọi ng sống tốt hơn ko. Ba má sẽ muốn làm j thì làm. Muốn đi du lịch thì đi. Ko cần nhìn sắc mặt ai. Cũng ko lo vướng bận cái j. Anh chị thì có thể đi thực hiện ước mơ của mình. Sẽ ko bị gò bó ở không gian chật hẹp này. Buông tay làm mà ko sợ mất. Các em sẽ đc học những thứ mình muốn. Sẽ có có hội tiếp cận khoa học tân tiến nhất. Đc học này học kia. Thử này làm kia mà ko sầu tiền nhiều ít. Tính ra. Nếu là này. Ta vẫn sẽ bận rộn. Vẫn sẽ quên mất gia đình. Nhưng ít ra sẽ chỉ ảnh hưởng mình ta nếu thất bại. Thứ khác ảnh hưởng quá sâu. Ai cũng có cái gọi là thân bất do kỉ.
Thế nên ta nghĩ mình sẽ viết thử 1 cái truyện về 1 cái thành công nhân sĩ. Nhưng đó giờ ta rất lười. Có thể ngồi ko đứng. Có thể nằm ko ngồi. Muốn giảm cân ko ăn đi ngủ là dc. Hơn hai mấy r mà đời ko có tí ti gì gọi là sóng gió. Mọi chuyện cứ tự đến, tự đi. Ko chuyện j làm ta để tâm. Cũng ko chuyện j làm ta pát ra dc chút nhiệt tình. Họ nói ta chính là điển hình của những kẻ có vẻ ngoài nhiệt tình nhưng bản chất lại lạnh lùng vô tâm. Vậy nên quay lại chính là ta ko có tí ti kiến thức j về xã hội về kinh tế lẫn thể thao. Ko bik nên chọn 1 cơ hội ntn để trọng sinh mình bám víu vào.
Suy nghĩ cho cố vào.  Cho nhiều
vào. Rồi chẳng đc cái vẹo j cả.
Ta chính là như vậy. Chính là suy nghĩ nhiều. Chẳng làm j cả. Ta nói ta có 3p nhiệt tình vào bất kì thứ j mới mẻ. Qua 3p. Ta lại là ta. Ko hứng thú j nữa. Việc đang làm cũng để dỡ dang hoặc bỏ luôn khỏi vướng bận.
Suy nghĩ. Lại suy nghĩ. Rốt cuộc bản thân thik j. Muốn j. ?!?
Nhạc sao. Có nghe càng tốt. Ko có ráng nhịn cũng qua. Viết nhạc sao. Chắc tối đa pun ra đc nữa bài. Nửa còn lại để thiên thu nó hoàn thành.
Truyện sao. Giống vậy. Có đọc sẽ đọc đến cùng. Lỡ bỏ qua là bỏ qua luôn. Lười đọc tiếp xem nó end thế nào. Viết truyện sao, uh thì viết. Zô. Có sườn r nè. Diễn biến r nè. Kết cấu r nè. Giờ bắt tay zô cho ra lời văn. Chờ phún ra đc mở đầu chắc hơi khó à. Zô thân truyện trx đi. Chờ hệ thống đc lời văn hoàn chỉnh từ những diễn biến rời rạc chắc hơi lâu à, nghĩ thôi là thấy lười rồi. Kết thúc sao. Tính cách thất thường như vầy ko bao giờ hài lòng với 1 kết thúc bình thường. Vì vậy, chính mình cũng khinh thường mình. Túm lại, viết truyện đã lười đã khó, hài lòng đc con mắt cái tai mình càng khó hơn. Thôi thôi. Kế hoạch để đó đi hén. Thiên thu nó hoàn thành.
Còn pim thì sao, nói ra cao sang lắm. Làm đc chỉ có dịch và làm sub thôi. Nghĩ đi. Dịch là pải bik ngoại ngữ nhen. Rành sao? Ko rành. Từ điển đi, ko rảnh. Làm đi, quá lười. Nghĩ tới trình tự, pải mở lap ra, upload phần mềm tích hợp pim vs sub về. Down pim zề. Raw có. Sub anh có. Nghe đc thì quất, nghe ko đc đánh sub anh cho google dịch r chỉnh lại. Dịch xong, quăng lên pần mềm, canh đo đong đếm ngôn ngữ và thời gian. Quăng cho khớp. Đã z, ko đc làm hỏng link pim. Xong pải chờ kiểm duyệt. Duyệt sai pải sửa lại. Căng à nha. Nghĩ thôi cũng thấy lười. Mới đăng kí làm sub thôi mà lười nhớt thây. Làm tiếp? Nhiệt tình nổi hông?
Zậy chứ zờ làm zề ? Đi làm công ăn lương bao giờ mới khá nổi.
Ta tìm đc 1 cái. Bitcoin. Ta gặp nó từ lúc nó vừa ra đời. 2009. Lúc đó chỉ cần 1$ 1 mớ. Ta lại chân ướt chân ráo mới làm sv năm nhất thôi. Thấy nó lạ. Vào xem. À thì cũng muốn mua đó. Đăng kí user nè. Nạp tiền nè. Kẹt ngay bước này. Lúc đó Việt Nam chưa mở như bi giờ. Muốn chuyển tiền ra nc ngoài mua gì thì quá khó. Cho nên ta nghỉ tới làm cái thẻ visa. Đi làm, nó nói ta chỉ đc là Debit, ko đc mở Credit vì ta ko đồ thế chấp. Uh z đi, Debit thì Debit, 1 tuần sau. Làm xong. Về lên muốn mua thì web bảo pải credit mới mã hoá toàn cầu hoặc là master Card mới dc. Uh thì z đi. Ta đi làm lại. 1 tuần sau, Mở đc cái master. Nó nói Ngân hàng nông nghiệp tìm ko ra. Ko tích hợp dc. Thẻ ko hợp lệ. Moá. Nổi điên. Nghĩ nghĩ. Ok. Để đi ngân hàng khác. ACB đi. Chở mở thẻ rồi. Cầm thẻ trên tay rồi. Lúc này là 1 tháng trôi qua r. Quên pà cái mục tiêu ban đầu là muốn làm j mà pải cố chấp đi mở cái thẻ  visa vs master. Lúc này đang kì thi giữa kì năm nhất. Rồi thi xong. Rồi bận túi bụi vs cái phân nhóm, phân đoàn, rồi tiểu luận, rồi loay hoay cái  đến cuối kì. Lại lao đầu vào học, ôn, thi. Rồi tết, rồi học lại, rồi về quê, rồi hoạt động trường, xã hội. Véo, 1 năm. Quên phéng nó luôn. Btc là kí gì, đéo nhớ, cũng đéo bik. Vèo. Năm 3. Cái năm ta nói iii, nó rảnh cũng rảnh, nói bận cũng bận. Loay hoay cái nó hết giờ mà ko bik mình vừa làm j. Ta vô tình lại gặp nó. Lúc này thế giới "xung quanh ta" có chút tiến bộ rồi. Ng ta đi mua hàng chạt (quẹt) thẻ đc rồi. Z nên, muốn chứng tỏ mình bắt kịp xã hội ta cũng muốn chạt. Ta lôi cái đống thẻ cũ ra, từ 2009 ý. Bi giờ 2011. Cũng lâu à. Nhìn nhìn. Vẫn còn hạn. Oki. Đi nạp tiền rút thử. System báo quá lâu ta ko dùng. Khoá r. Rồi đi mở khoá. NH bảo chờ. Chờ chờ. Ta nhiệt tình qua. Đêk cần nữa. Để đó đi. Ko chạt cũng sống đc. Lên mạng. Chúng nó rùm beng về cái btc mà mình từng bỏ qua. Vỗ đùi tiếc hận, hối sao lúc đó ko kiên trì 1 chút thôi là giờ giàu mịa nó rồi. Méo. Giờ còn kịp. Đi. Đi làm lại mấy cái thẻ. Làm xong rồi. Lên hệ thống bảo cần Swiftcode. Cái này mới nè.  Bik nó là cái vẹo j đâu. Hỏi. Hỏi ai? Google chớ ai? Vạn sự thông của hiện đại. Ờ. Nhìn giải thích cũng bik chút chút. Ra ngân hàng xin thì nó hỏi lấy làm j. Nó cũng ko bik làm j. Ta nản. Nản nha, nản chớ. Con giao dịch viên ngân hàng mà còn ko bik. Mình làm sao bik. Z nên quần đi quần lại. Ta lại bỏ qua ẻm lần nữa.
Rồi ta xog 4 năm. Chưa tốt nghiệp đâu nhe. Học lại mấy môn rớt đã. Học lại mà lười, rớt típ. Uh thì rớt thì lại học lại thôi. Cơ mà lười vẫn cứ lười. Lại rớt. Nhận mệnh. Lại đi học lại. 2 năm. Học lại đúng 1 môn xstk vs cần cái bằng Toeic 550 để ra trường. 2 năm. Méo. Học lại. Thi lại. Méo. Nghỉ lại cũng muốn chửi mình đồ ngu, đồ lười đồ hết thuốc chữa. Thi đi thi lại mỗi thứ 5 lần mới đạt tiêu chuẩn. Nghĩ lại thôi cũng muốn chửi má nó. Ngu vãi. Ng ta cùng tuổi muốn có 2 năm kinh nghiệm r. Mình giờ ra đg ko bik làm j cả. Tuyển thì ng ta hỏi zậy chớ đó giờ e làm j? Cứng họng. Rớt. Lại đi pỏng vấn. Ng ta hỏi tiếng anh, can i interview by english with you? Đơn giản z thôi, đầu ko thông, hiểu ko nổi, nói ko dc. Ng ta cười. Nói nói. Z e về đi hen. Có thông báo sẽ gọi, ko thôg báo tự hiểu, câu sau là mình tự nghĩ. Rồi lại pỏng vấn. Cuối cùng méo mó mấy chỗ, nhiệt tình, kiên trì, có chút xíu hiển nhiên là cạn ráo lâu rồi. Nản nha. Về quê chơi với Má đi. Lúc này về lại có đồ chơi để làm. Loay hoay mấy sân tài chính, mấy đồng tiền ảo, cũng có đồng ra đồng zô. Bận túi bụi. Lúc này ta gặp lại ẻm, BTC. Ta zui lắm chớ, từ lúc ẻm ra đời đến giờ ta đều ghé thăm. Chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi. Cugx chỉ bik cái vỏ thôi. Ng ta nói j nghe đấy. Bảo j làm đấy. Tiền nắm trog tay. Tự tin bành trướng. Quên mất cái câu ta gọi là giang hồ hiểm ác. Lòng ng khó lường.
1 năm sau. 2016. Vì ko kiến thức, vì quá nhẹ dạ cả tin, vì ko để ý sức mạnh đồng tiền. Ta tay trắng vì quá ngu dốt. Nản quá nản. Tới ngày đóng học phí cho 2 đứa nhỏ rồi. Hứa vs 2 đứa nó quá trời rốt cuộc bây giờ ko có j để cho ngoài câu chúc em may mắn. Chị sẽ cố gắng lần sau. Nhục. Quá nhục. Nản. Quá nản. Làm biếng như ta. Kiên trì 1 năm. Ko đc j.
Thế rồi. Ng ta kéo nhau đi kiện. Vì mình biết đọc, biết viết, biết máy tính, biết nói chuyện. Bị kéo làm cu li. Làm bia đỡ đầu. Quá bận. Ta bỏ qua ẻm lần 3.
Rồi là bắt đầu cả 1 quãng thời gian dài với giấy tờ, luật páp, kiện tụng, bắt bớ, hầu công an. Đã  vậy còn tai nạn xe cuối năm nữa chớ. Đời đen như *ứ* chó. Túm lại. Lại thêm 1 năm. Hứa mà ko làm dc j. Tự thấy nhục vs bản thân.
Thôi thì đi kiếm chuyện j làm lấy tiền công phụ sinh hoạt phí vs Má cũng đc.
Thế là ta đi làm. Bắt đầu sống đời con trâu. Cày từ 7h sáng đến 7h tối. Vì mới học nghề. Tháng đoá kiếm dc có 2tr5. Quá ít so vs mong đợi. Cầm về đến nhà, có ng zô đòi nợ. Nói quá khó nghe. Móc tiền ra đưa Má rồi vào nhà luôn. Chán nản. Đến tết, mấy chú bạn Ba tới. Có ng hỏi qua Cam làm ko? Ta lưỡng lự. Ta do dự. Ta đó giờ ko bao giờ quyết đoán đc chuyện j. Những lúc quyết đoán thì toàn làm chuyện mà sau này nhìn lại hối hận vô cùng. Thế nên, ta do dự. Cuối cùng ng nhà quyết định giùm, bảo con đi đi cho biết đó biết đây, bảo mày đi đi chớ ở nhà tự kỉ bi giờ, bảo chị đi đi rồi mua quà zề cho e nữa chớ. Hi hi. Thế là ta đi. Qua đây. 1 tháng. 2 tháng. 3 tháng. Tháng 4. Nhận lương chính thức. Ta lấy đi mua btc. Ai dè có lãi. Ta chơi. Đổi tiền qua btc có lời, ta thick. Nhưng mà, công việc ngân hàng cả ngày làm tối về ta lười vô cùng. Ăn, lười, đói quá cũng pải lết đi ăn. Tắm, lười, đến lúc quá dơ cugx pải đi tắm. Trong nhà có thể bừa bộn nhưng ra ngoài là pải tươm tất. Rồi bệnh lười nổi lên. Ta ko quan tâm ẻm nữa. Có một ngày, đang làm trên ngân hàng, mail tới báo rate Btc tăng. Mọi ng nhảy vào group chúc mừng quá trời vì nghĩ ta lời nhiều nên dẫn đi ăn. Ta nhìn. Ta hối. Ta quên ẻm đúng lúc có lợi nhất.  Vụt mất cơ hội kiếm tiền, 30tr, 3 tháng lương chứ ko ít đâu. Mọi ng chửi ta ngu mà lười. Hix. Rồi lại bận rộn r ta cũng cố gắng mua btc. Nhưng quả thật, đánh chết cái nết ko chừa. Ta lười vô thăm ẻm đến nay giá của em đã lên tới gần 100tr 1 btc. Má ơi. Ta mà mua lúc đó là lời 50tr r. Hix hix. Khóc ko ra nc mắt. Lương 5 tháng chỉ bằng vài cái click chuột. 1 cái lệnh mua thôi là đời em đỡ khổ rồi. Huhuhu. Ngồi mình ên trog góc khóc 1 mình ko ai hay. Trời ơi, ẻm đi ngang tui mấy lần mà ko lần nào tui chịu nắm lại hết zị. Toàn để vụt mất rồi hối tiếc vì giờ đã quá xa tầm với (chứ giờ ẻm mắc quá mà, ta đâu có tiền, còn được mấy chục đô giằng túi). Hix
Ta hối. Bây giờ ta đang rất hối. Hix. Hối quá. Hix hix.

Vậy nên, nếu lại đến 1 lần, sẽ ko bao giờ bỏ qua em nữa đâu, ng tình trong mộng của đời chị. Hix. Hix.
Quá hối hận!
Ng ta hỏi đã bao giờ ta hối hận j chưa? Ta cười và nói chỉ tiếc chứ ko hối. Sống mà để mình hối hận điều j thì buồn lắm. Và giờ thì ta đã nếm thử cảm giác hối hận là ntn. Hix. Đau quá đau. Quá hối hận.
Muốn đc quay lại. Muốn đc trở lại từ lúc đầu. Muốn đc.... chỉ tiếc. Trên đời ko bao giờ có chuyện đó xảy ra. Hoạ may có thì là trong truyện hoặc phim thôi.
Tự mình dối mình trong thế giới chỉ mình mình bik.
Ta viết hết ra đây ý là muốn làm 1 truyện về trọng sinh, nhưng thể theo tính cách bản thân thì ko bik năm tháng nào mới hoàn thành. Chỉ là cho mình thêm 1 cái mục tiêu và xả ra chút quyết tâm vs nó.
Rồi, cứ z đi. Tốn 2 tiếng để ngồi bấm đống chữ này ra. Ta pục ta thiệt.
Chào ta. Chào em. Ng tình của tui.
P/S: I loved you. Loving you. Love forever.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top