ZingTruyen.Top

Cover Bao Boi Cua Ninh Tong


Sau khi đợt không khí lạnh không ngừng tàn phá thành phố S nhiều ngày thì cuối cùng đã bỏ đi trong lưu luyến, vẻ âm u trên bầu trời cũng lẳng lặng biến mất theo nó. Dù thời tiết vẫn còn se lạnh nhưng mọi người đã đồng loạt thay những bộ quần áo bông tròn vo bằng những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái. Thứ Bảy hôm nay, ánh nắng mặt trời chiếu xuống rực rỡ, Lâm Vỹ Dạ một mình ôm chăn ra ban công phơi nắng, Lan Ngọc ăn sáng xong đã ra ngoài, còn báo trưa sẽ không về ăn cơm. Trong nhà chỉ còn một mình nàng, không có việc gì làm, nàng bèn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Nhưng nàng cũng không phải buồn chán lâu, gần đến giữa trưa, Nam Thư gọi điện thoại đến rủ nàng ra ngoài ăn cơm.



"Đừng nói cậu muốn ở nhà cùng Ninh keo kiệt nhé, mình sẽ nhanh chóng lái xe đến dưới lầu nhà cậu, nếu cậu không xuống, mình sẽ xông thẳng lên cướp người." - Nam Thư uy hiếp.



Lâm Vỹ Dạ cong miệng cười khẽ ra tiếng, "Không cần cậu đi lên, mình sẽ ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ cậu."



Trong giọng nói Nam Thư lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ồ, hôm nay có bão à, sao Ninh keo kiệt nhà cậu lại tốt như vậy?"



"Chị ấy không có ở nhà, chỉ có mình mình thôi." - Lâm Vỹ Dạ cười giải thích, thầm nghĩ người mình yêu nhất cùng với người bạn thân nhất của mình – sao hai người họ lại không hợp nhau đến vậy?



"Thảo nào! Mình biết chắc chắn cô ta sẽ không hào phóng như vậy, thì ra là bỏ lại cậu ở nhà một mình. Mình sắp đến rồi, cậu xuống dưới đi." - Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Nam Thư truyền đến từ điện thoại.



"Ừ, mình xuống ngay." - Cúp điện thoại, Lâm Vỹ Dạ trở về phòng thay quần áo để ra ngoài, trang điểm sơ qua rồi cầm túi xách xuống lầu



Lúc xuống đến nơi, vừa khéo gặp anh bảo vệ trẻ tuổi đang đĩnh đạc đứng ở cửa khu nhà, đề nghị Nam Thư đỗ xe sang một bên. Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy,vội vàng chạy đến, nở nụ cười áy náy với anh ta, "Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."


Anh bảo vệ trẻ tuổi bị nụ cười của nàng hớp hồn, chỉ có thể vô thức gật đầu, cả người cứng đờ không động đậy.



Lâm Vỹ Dạ vừa định mở cửa ghế phụ, mới phát hiện bên trong đã có người ngồi. Nàng định thần lại nhìn rõ, thì ra là Cẩm Thơ, cô bé nhìn nàng cười tươi rói. Lâm Vỹ Dạ cười đáp lại rồi xuống mở cửa phía sau, vừa định ngồi vào, chợt nghe Nam Thư nói với Cẩm Thơ: "Tiểu Trư, ôm đồ ăn vặt của em xuống phía sau đi, cứ ở bên cạnh chị nhai nhai nuốt nuốt, thật là phiền muốn chết." (Au: Tiểu Trư là heo đó quý dzị. Bả ăn miết mà 😌)



Cẩm Thơ khinh bỉ nhìn Nam Thư, miễn cưỡng đáp: "Muốn chị Dạ ngồi phía trước cứ việc nói thẳng ra, lại còn kêu em phiền, vừa rồi là ai vừa lái xe vừa ăn vặt cùng em!" - Nói xong, cô bé nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, "Chị Dạ, chị ngồi phía trước đi."



"Không sao." - Lâm Vỹ Dạ cười lắc đầu, kỳ thật với nàng ngồi ở đâu cũng vậy.



"Em không muốn bị cắt cơm trưa đâu, tốt nhất em nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau thôi." - Cẩm Thơ ôm đống đồ ăn vặt, vòng qua Vỹ Dạ, đi xuống ghế sau ngồi, còn tự giác sập mạnh cửa xe lại.



Lâm Vỹ Dạ nhìn động tác liên tiếp của cô bé, cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ bình thường Cẩm Thơ khi không đi làm, thì ra lại đáng yêu như vậy, chẳng trách bây giờ Nam Thư hay qua lại cùng cô bé.



Vừa ngồi vào trong xe, nàng đã nghe được Nam Thư huýt sáo véo von, Lâm Vỹ Dạ tò mò nhìn về phía cô. Nam Thư quay sang nàng chớp mắt mấy cái, rồi lại quay ra ngoài cửa xe chớp mắt mấy cái nữa. Nàng nhìn theo ánh mắt Nam Thư, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, anh bảo vệ vừa nãy được Lâm Vỹ Dạ tặng cho một nụ cười, giờ vẫn còn ngẩn ngơ đứng yên không nhúc nhích.



"Cậu đúng là tội lỗi đầy mình, đi đến đâu cũng có thể làm đàn ông hồn bay phách lạc. Chẳng trách Ninh keo kiệt luôn muốn giữ cậu bên cạnh, chắc là cô ta cũng biết, trừ cô ta ra, còn vô số đàn ông rình cậu như hổ rình mồi." - Nam Thư vừa trêu chọc Vỹ Dạ, vừa khởi động xe chạy đi.



Dù cho cửa khu nhà đã trống trải, nhưng anh bảo vệ trẻ tuổi vẫn ngơ ngẩn nhìn theo xe các cô đi xa.



Lâm Vỹ Dạ đã sớm quen với những câu nói hâm dở của Nam Thư, chỉ lườm cô một cái, không lên tiếng trả lời, nhưng Cẩm Thơ ngồi ghế sau lại không nhịn được, "Thì ra Ninh tổng cũng có lúc bị động như vậy, em thật không ngờ nha."



Không khí trong xe lập tức chùng xuống, vài giây sau, Nam Thư không nhịn được bật cười ngặt nghẽo, nghe giống như đang mỉa mai: "Tiểu Trư, chị rất thích phản ứng của em. Phát hiện ra boss của em cũng có lúc bị động, có phải em đã vỡ mộng rồi không?"



Cẩm Thơ bĩu môi, "Làm gì có, hình tượng Ninh boss ở trong lòng em không thể phá vỡ."



"Xì, đồ mê muội!" - Nam Thư khinh thường hừ lạnh một tiếng.



Lâm Vỹ Dạ nghe hai cô đấu võ mồm, chỉ điềm tĩnh mỉm cười. Đến khi thấy lời nói càng ngày càng sặc mùi thuốc súng, nàng mới lên tiếng chen ngang, "Chúng mình đi ăn cái gì đây?"



"Chị Thư nói đưa chúng ta đi Mỹ Thực Thành ăn lẩu." - Vừa nói đến ăn, tinh thần Cẩm Thơ lập tức tỉnh táo, "Loại thời tiết này ăn lẩu là thích hợp nhất."



"Em không sợ nóng hả, hôm qua vừa nghe em nói trên mặt nổi mấy cái mụn rồi cơ mà." - Lâm Vỹ Dạ cười nhắc nhở Cẩm Thơ



"Vì món lẩu yêu thích, cho dù thêm vài cái mụn, em cũng cam tâm!" - Cẩm Thơ khí thế bừng bừng đáp.



Nam Thư lập tức tạt ngay một gáo nước lạnh, "Thì em cũng chỉ có tiền đồ ở điểm ấy!"



Cẩm Thơ bị cô trêu thì làm mặt phụng phịu, có điều bữa cơm trưa này là Nam Thư bỏ tiền, ăn cơm quan trọng hơn, cô bèn tự nhủ: Mình là người độ lượng, không thèm so đo với chị ấy



Cẩm Thơ tự an ủi trong lòng, rồi lập tức chuyển đề tài sang Lâm Vỹ Dạ, gợi chuyện: "Chị Dạ, quần áo chị mặc hàng ngày là do boss mua tặng ạ?"



Lâm Vỹ Dạ nghe được câu hỏi của cô, gật đầu, "Tất cả là của chị ấy mua cho."



"Ôi, chị thật hạnh phúc, đều là hàng hiệu cả. Lúc trước nhìn chị Dạ cho dù là phong độ hay tính cách đều rất hoàn hảo, em thường nghĩ, một nửa xứng với chị chắc là cũng phải rất xuất sắc! Không ngờ một nửa của chị Dạ lại là Ninh boss, em cảm thấy sự kết này quả thực rất trọn vẹn." - Lúc Cẩm Thơ nói những lời này, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, có thể dễ dàng nhận ra cô bé đang mơ tới một tình yêu tốt đẹp.



Lâm Vỹ Dạ vỗ vỗ bàn tay đặt ở lưng ghế nàng, cười nói: "Cẩm Thơ đáng yêu như vậy, em nhất định sẽ gặp được hoàng tử trong mơ của em."



"Vâng, em quyết định, em nhất định phải gả cho người có tiền!" - Cẩm Thơ nói ra lời thề son sắt .



Nam Thư lại một lần nữa bị chọc cười: "Gả cho người có tiền? Chờ đến ngày em bỏ bớt mấy thớ thịt đi thì không chừng còn có chút hy vọng. Em muốn có tư cách nói lời này trừ khi em chết nhé."



Lâm Vỹ Dạ khẽ khiển trách cô,"Đừng bắt nạt Cẩm Thơ."



Nam Thư trả lời hợp tình hợp lý,"Cậu không biết là bắt nạt nó rất vui à?"



Vẻ mặt Cẩm Thơ lập tức trở nên ngang ngược, đây là những lời con người nói ra sao? Nhưng mà vì món lẩu, cô nhịn...



Mùa đông quả thật là mùa thích hợp nhất để ăn lẩu, khi ba người đi vào quán lẩu nổi tiếng nhất, lập tức bị lượng người đông nghịt bên trong làm cho giật mình. Khí nóng bốc lên, tiếng người ồn ào, phục vụ chạy tới chạy lui, toàn bộ quán ăn giống như một cái chợ.



May mắn Nam Thư đã đặt chỗ trước, ba người được đưa đến chiếc bàn ăn yên tĩnh ở lầu hai.



Ba người vừa ngồi xuống, Cẩm Thơ lập tức gọi nhân viên phục vụ, cầm thực đơn không khách khí gọi một loạt đồ ăn. Người nào không biết còn tưởng rằng hôm nay cô chính là người mời cơm.



"Tiểu Trư, em gọi nhiều như vậy sao ăn hết được? Chị báo trước cho em biết, vượt quá một ngàn tệ thì em tự mình thanh toán..." - Nam Thư cầm lấy chiếc đũa, xoay xoay trước bàn, cười đe dọa cô.



"Đòi tiền không có, đòi mạng em cũng sẽ không cho, các chị lo liệu đi." - Cẩm Thơ bình tĩnh ứng đáp một câu, tiếp tục xa xả cùng nhân viên phục vụ đang xanh cả mặt.



Nam Thư cũng mặc kệ cô, quay đầu sang Vỹ Dạ, nói chuyện nghiêm túc: "Nghe Cẩm Thơ nói gần đây cậu gặp phải rất nhiều việc, sao mình không nghe cậu nhắc tới?"



"Chỉ là chút việc phiền lòng, cậu lại không giúp được gì, nhiều người biết thì cũng chỉ thêm nhiều người phiền não thôi. Chuyện của mình, chị ấy đã biết, cũng đã giúp mình giải quyết rồi." - Khi nhớ tới bộ dáng Lan Ngọc ở công ty ngầm che chở nàng, trong lòng Lâm Vỹ Dạ liền ngọt ngào như được rót mật.



"Xem bộ dạng chán ngấy của cậu kìa, cô ta là người yêu của cậu, không giúp cậu thì giúp ai.? Ngày nào đó cô ta không giúp cậu nữa thì lúc đó cậu đá cô ta là vừa." - Nam Thư nhấp ngụm trà nóng, lên tiếng giễu cợt nàng



"Đừng nói lung tung." - Nàng hờn dỗi lườm cô.



"Tùy tiện nói chơi thôi mà!" - Nam Thư làm vẻ xem thường "Nhưng mà mình nghe Cẩm Thơ nói cậu muốn chụp áp-phích? Lại chuyện gì đây?"



Nhắc tới chuyện này, Lâm Vỹ Dạ lập tức thở dài, "Việc này mình cũng không hiểu sao nữa, Lan Ngọc hẳn là cũng biết, nhưng thái độ lại không rõ ràng, mình cũng không biết rốt cuộc chị ấy muốn làm gì."



"Cô ta á, đừng nhìn bộ dáng cô ta bình thường thanh tao nho nhã, kì thực là một bụng xấu xa." - Nam Thư vừa dứt lời, lại ra vẻ khinh thường, "Lâm Vỹ Dạ, mình đâu có nói xấu cô ta, cậu trừng mắt cái gì."



"Cậu như vậy là nói tốt chắc?" - Lâm Vỹ Dạ không chịu thua.



"Rồi rồi rồi, là mình sai, mình không nên nói cô ta xấu xa, trong bụng cô ta tất cả đều tốt hết, được chưa?"



Lâm Vỹ Dạ thở dài, thầm nghĩ tâm sự cùng Nam Thư đúng là rất khó khăn, "Mình định tìm trưởng phòng hỏi cho rõ ràng, nào ngờ ông ấy đột nhiên lại đi công tác, gọi điện thoại cũng không thấy đâu. Kì lạ thật!"



Nam Thư mân mê chiếc đũa, "Trưởng phòng đi công tác sau lưng các cậu, điều này chứng tỏ rằng ông ấy biết ngọn nguồn sự tình. Chính vì quyết định này là của người có quyền lớn hơn ông ấy, cho nên ông ấy lựa chọn trốn tránh."



"Đây mới là chỗ làm cho mình cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai làm? Ngoại trừ một ít tin đồn nhảm truyền ở ngoài, mình cũng không đắc tội với ai."



Nam Thư nhíu mày, cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn Vỹ Dạ, trong ánh mắt đa phần là vẻ giảo hoạt, "Nếu không ngại thì cậu đồng ý việc này đi, thoải mái đi chụp áp-phích, phiền não làm gì. Cứ đoán tới đoán lui bị động như vậy, chi bằng trực tiếp đi chụp áp-phích, để mình trở thành chủ động."



Lâm Vỹ Dạ ngã ngửa trước đề nghị của Nam Thư, trợn tròn mắt đáp: "Sao có thể làm vậy, mình đâu có muốn chụp."



"Cậu đừng nghiêm trọng thế, coi như đi chơi thôi, hơn nữa vị kia nhà cậu có bản lĩnh như vậy, chắc chắn cô ta sẽ giúp cậu giải quyết phiền toái."



Lúc trước Lan Ngọc nói chụp chơi một chút, giờ Nam Thư cũng bảo vậy, Lâm Vỹ Dạ phát hiện mình lại do dự. Nam Thư nói đúng, chỉ dựa vào phỏng đoán của bản thân thật sự rất bị động, Lan Ngọc hẳn là cũng biết gì đó, nhưng lại không muốn nói rõ cho nàng. Tình huống này thật chẳng hiểu ra làm sao.



Chi bằng hạ quyết tâm giải quyết chuyện áp-phích!



"Mình vẫn còn hơi lo lắng." - Cuối cùng Lâm Vỹ Dạ trả lời



Nam Thư nhíu mày, "Nghe theo mình là tốt nhất, đúng rồi, khi nào chụp, nhớ gọi mình đấy nhé."



Thật nôn nóng muốn biết phản ứng của Ninh keo kiệt, xem ra lại có trò hay để coi.



Khi hai người thảo luận xong việc, quay đầu nhìn thấy một bàn tràn ngập đồ ăn, Nam Thư
lập tức nổi giận, "Ba người mà kêu nhiều đồ ăn như vậy, Nguyễn Kiều Cẩm Thơ... Em muốn biến thành heo à!!"



Bên kia Cẩm Thơ đã bắt đầu ăn, vừa nhai thịt dê vừa cười khanh khách: "Hê hê... Ăn không hết em có thể mang về."









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top