ZingTruyen.Top

Cover Lomy Bao Boi Lon That Nhanh Nao

Đêm qua là một đêm rất dài, cơ hồ nàng ngủ còn chưa đủ giấc, nàng toàn thân xích͙ ɭõa, cuộn người trong ổ chăn ấm áp ngoan ngoãn ngủ, thoạt nhìn rất gióng một con mèo nhỏ đáng yêu, chính vì vẻ đáng yêu này cho nên mới có đêm qua là một đêm dài, truyền miên không dứt.

Hôm qua, sau khi thấy nàng hờn dỗi, anh đã có ý định dừng lại, nhưng biểu tình lúc ấy của nàng đáng yêu như thế, anh lại đột nhiên đổi ý, rất muốn khi dễ nàng một phen, thế là anh lại bắt đầu ý đồ xấu xa.

anh không lưu tình, anh ở nơi đó của nàng ra vào liên tục, cao trào đã không biết bao nhiêu lần miệng huyệt bị đâm đến tê dại, anh vẫn chưa chịu dừng lại, cuối cùng nàng van xin đến khô cả họng mới được buôn tha.

Không lâu sau nàng cũng từ trong mộng tỉnh dậy, nghĩ đến đêm qua lại đột nhiên cảm thấy bực bội, nàng định quay sang hờn dỗi với anh vài câu để được dỗ dành, chỉ là người thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy 1 tờ giấy

" Ở nhà ngoan ngoãn, tôi về liền có quà cho em"


"

ai cần quà của anh chứ".

........

anh bận rộn cả ngày đến lúc tan tầm cũng đã đến 9h tối, trên đường trở về, bản thân vẫn không quên lời hứa với đứa nhỏ ở nhà là sẽ mua quà cho nàng, đang lúc suy nghĩ nên mua gì thì xe chạy ngang cửa hàng gấu bông, anh ngây lập tức bảo tài xế dừng xe lại.

Bước vào trong cửa hàng, đi dạo một vòng vẫn là chưa biết nên mua gì, đúng lúc này anh đột nhiên chú ý đến con mèo nhồi bông to to trên kệ, bộ mặt của nó chẳng khác nào bị mất sổ gạo.

anh nhìn cảm giác có chút giống với đứa nhỏ còn đang giận dỗi mình ở nhà, càng nhìn lại càng thấy gióng mèo nhỏ của mình, anh không suy nghĩ thêm gì liền chốt đơn, quyết định đem con gấu bông này về làm quà cho tiểu bảo bối.

Về đến nhà, tất cả hạn nhân lại được thêm một phen kinh hồn khi thấy anh đang ôm một con gấu bông to đùng.

Hạ nhân: (๑•﹏•)

- "Gì đây Kim tổng đại nhân như thế lại đi chơi gấu bông à" .

-"không, không, chắc chắn là đem tặng cho tiểu thư rồi ".

-" a nha Kim tổng mặt lạnh từ khi nào lại ngọt ngào thế này đây ".

anh đương nhiên một chút cũng không để ý, trực tiếp đến phòng của nàng , bước vào căn phòng là thân ảnh một thiếu nữ đang say giấc trong chăn, anh chậm rãi đến bên giường, đặt con gấu bông xuống ôn nhu nhìn nàng ngủ.

Nàng khi ngủ còn tăng thêm vài phần khả ái khiến người khác thật muốn trêu chọc một phen, anh vừa ngồi xuống giường thì người trong chăn cũng tỉnh dậy.

Nàng mơ màng nheo mắt nhìn anh

" Tử Long anh về rồi à"

Nàng ngồi dậy khả ái duội duội đôi mặt.

-" um , vừa mới về "

anh nhìn nàng ôn nhu cười đến sáng lạng.

-"bảo bối, tôi không có quên quà của em đâu"

nói rồi anh đem con gấu bông bên cạnh đưa cho nàng.

Nàng còn đang suy ngốc nhìn anh, lúc này mới hoàn hồn trở lại nhìn đến con thú nhồi bông to đùng trước mặt mình.

-" cảm ơn"

thì ra ba nuôi đại nhân luôn nhớ đến mình, nàng bỗng nhiên trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Nàng tự nhiên im lặng chẳng nói lời nào , anh lên tiếng

" thế nào em là còn giận tôi sao".

-" không, không có, ai thèm giận chị chứ"

Nàng quay mặt sang nơi khác không thèm nhìn anh nhưng trong tâm nàng thật sư đã không còn hờn dỗi.

" không giận thì tốt"

Nói rồi anh đi vào phòng tắm để lại nàng đang chăm chăm nhìn con thú nhồi bông kia,

" gì đây sao con mèo này càng nhìn càng khó ưa thế này".

anh từ phòng tắm bước ra đã là ba mươi phút sau, lúc này nàng đã ngủ mất rồi nàng còn đang ôm con mèo to đùng kia.

anh bây giờ mới cảm giác sai lầm khi mua con gấu bông này về, nó to như thế thật chiếm tiện nghi, bảo bối ôm nó rồi cũng sẽ không ôm mình nửa, càng nghĩ càng không can tâm, cuối cùng anh quyết định ném còn thú nhồi bông kia xuồng sàn đoạt lại bảo bối.

Thế là trở lại như thường ngày anh ôm nàng cùng ngủ còn con mèo bông tội nghiệp kia chẳng hiểu thế nào lại bị vức bỏ, đều là mèo có cần thiên vị như thế không, e là chú mèo đáng thương đêm nay phải ngủ dưới sàn nhà lạnh giá rồi.

Hôm sau

Ở cửa truyền đệ tiếng động, trực giác cho nàng biết là anh đã về, Nàng như bông hoa khô héo mới được tưới nước, nàng tươi cười chạy đến rất muốn bổ nhào vào lòng anh làm nũng, chỉ là hình ảnh nhìn thấy lại làm nụ cười trên gương mặt nàng lập tức biến mất.

Đúng là anh đã trở về nhưng bên cạnh còn mang theo một cô gái khác.

Nàng : con nhỏ này là ai đây (。・ˇдˇ・。).

Cô ta còn không kiêng nể ôm cánh tay của anh, trong đầu Nàng lúc này chính là

" người phụ nữ này thật xấu xa nha, ta đây rất phải cho ả ta một cước"

nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu nàng.

đang định lên tiếng, muốn hỏi xem nữ nhân đang ghét này là ai lại đến nhà nàng, còn xách theo vali rất lớn.

Hơ hơ Muốn lại ở nhờ háy gì.

còn chưa lên tiếng cô ta đã cướp lời:" anh Long đây là con gái nuôi của anh đúng không".

(#`д')ノ

Hai tiếng Anh Long được ngân trong miệng của nữ nhân này làm nàng đột nhiên cảm thấy muốn nôn, nàng trong đầu từ

" rất muốn đá cho ả ta một cước" thành " rất muốn đá cho ả ta vài cước".

anh thờ ơ chỉ trả lời một câu.

- " phải"

. Nàng ta nghe xong liền giống như giả vờ mới biết đưa tay chào hỏi Nàng :

" Thoại Mỹ đúng không, tôi là Vương Hi Văn, là hôn thê của anh Long ".

Tránh ra đi, quen biết cái éo gì mà bắt tay.

Nàng cảm giác như vừa mới bị tạt một thao nước vào mặt, nàng không thèm nhìn đến cái bắt tay của Vương Hi Văn, nàng rất cần một câu giải thích hoặc ai đó nói rằng đây chỉ là trò đùa nhưng anh vẫn không lên tiếng phủ nhận.

" Tử Long đây có phải sự thật không".

anh im lặng không lâu liền lên tiếng.

" phải".

Một từ được lặp lại của anh làm nàng như chết lặng, nàng không tin, rất muốn anh giải thích nhưng người nọ chỉ bảo lại một câu

" ta rất mệt, có chuyện gì thì nói sau"

liền lạnh lùng rời khỏi, mà nữ nhân kia còn theo sau anh .

Cả đêm Nàng cứ trằn trọc không thôi, nàng suy nghĩ mãi bản thân rốt cuộc có làm gì khiến cho anh giận hay không mà anh lại lạnh nhạt với nàng như thế

Một đêm không tài nào ngủ được, sáng sớm hôm sau nàng mang đôi mắt như con gấu trúc nhỏ, vừa đi vừa ngáp, xuống phòng ăn lại không ngờ sẽ chạm mặt Vương Hi Văn, mà nữ nhân này còn đang chắn ở cửa làm nàng không thể nào qua được đúng là oan gia mà.

Vương Hi Văn đêm qua cứ tưởng có thể cùng anh vui vẻ nào ngờ người kia lại nói có chuyện quan trọng chưa giải quyết cần đi thư phòng làm, Vương Hi Văn đợi mãi đến tận một giờ sáng người cũng chẳng thấy về, nàng đi thư phòng tìm cuối cùng thấy được anh bộ dạng say khướt gục trên bàn, chắc hẳn đã uống rất nhiều rựu.

Vương Hi Văn đưa cô về phòng lại bị anh đè xuống giường, Vương Hi Văn không khỏi vui vẻ nghĩ rằng anh thích mình nhưng sao đó chuyện làm nàng ta mất hứng nhất chính là, anh lại nhận nhầm nàng ta thành người khác, miệng cứ không ngừng lẩm bẩm

" Thoại Mỹ , tôi yêu em, tôi yêu em Thoại Mỹ".

Vương Hi Văn sau đó bị mất hứng mà đẩy anh ra, cho nên đêm qua chuyện gì cũng chưa có phát sinh

Quay về hiện tại, Nàng đứng đợi mãi mà nữ nhân trước mặt còn chưa chịu nhường đường cho nàng, nàng ta như đang suy nghĩ gì đó hình như còn chưa nhận ra sự có mặt của mình, Nàng cuối cùng buộc phải lên tiếng :

-" Vương tiểu thư, phiền cô có thể nhường đường cho tôi một chút được không",

-"д'-

Vương Hi Văn vốn dĩ tâm trạng đang không tốt lại gặp nàng nguyên nhân sâu xa của tất cả mọi chuyện, nếu không có sự xuất hiện của nàng thì bây giờ anh đã là của nàng ta rồi, Vương Hi Văn tâm trạng đã không tốt nhìn thấy nàng lại càng không tốt hơn.

-" Từ tiểu thư đêm qua không có anh Long  làm bạn tình, hình như cô ngủ không được ngon"

😒😒😒

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top