Da Lau Khong Gap
Sáu giờ buổi lễ kết thúc, mọi người ra khỏi hội trường gặp mưa to. Lương Mạn và Trần Tuệ Anh về đến phòng, cả hai người cũng đã ướt như chuột lột. Trần Tuệ Anh nhường Lương Mạn đi tắm trước, lúc cô tắm xong đi ra, cánh tay phải cũng bắt đầu đau nhức. Lương Mạn lấy dầu cao xoa bóp một lúc, da thịt nóng lên cũng làm giảm bớt cơn đau đôi chút. Một lúc sau Trần Tuệ Anh đi ra, thấy Lương Mạn đang ngồi dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch, doạ cô sợ tới mức cuống lên "Lương Mạn, cậu sao vậy?"
"Mình không sao!" Lương Mạn yếu ớt nói, lúc này, cô không muốn nói chuyện cũng không muốn động, ít nhất phải đợi cơn đau này qua đã.
"Nếu cậu mệt thì ở đây nghỉ ngơi đi, mình sẽ đi nhà ăn mua cơm cho cậu."
"Cảm ơn, Tuệ Anh."
"Ừ, mình đi đây."
Lương Mạn nhắm mắt dưỡng thần. Loại nhức nhối khó chịu này đã hành hạ cô ba tháng nay, mỗi lúc trái gió trở trời. Đam mê của cô cũng theo nó mà phải bỏ dở.
Hai mươi phút sau, Tuệ Anh quay lại, cơn đau trên tay Lương Mạn đã giảm bớt nhiều, cô tuỳ tiện ăn một ít, đưa tiền cơm cho Tuệ Anh, sau đó lại lấy mấy hộp thuốc ra, lần lượt uống. Trần Tuệ Anh tuy tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đơn giản khuyên cô mấy câu nên nghỉ ngơi cho tốt. Ăn cơm xong, hai người sắp xếp sách vở mới, rồi lần lượt đi nghỉ ngơi.
Lúc này, cơn đau lại kéo đến. Đêm đầu tiên ở trường đại học, Lương Mạn thức trắng.
Khu căn hộ gần trường đại học A.
"Mẹ kiếp, mày có cho ai ngủ không?" Cổ Thiên Dực lầm bầm mắng chửi, từ trong phòng ngủ đi ra "Con bà nó, Trình Mặc Ngôn mày điên rồi!"
"Im lặng đi!" Trình Mặc Ngôn chau mày " Cùng lắm ngày mai mày nghỉ hai tiết đầu ngủ bù!"
"Nói dễ nghe nhỉ? Tiết đầu ngày mai có chủ nhiệm khoa đại giá quang lâm, không nghỉ
được đâu. Mày đã đạt giải nhất như ý muốn rồi, còn muốn sao nữa?"
"Mày không hiểu, đạt giải như thế thì có gì là vinh quang, cái mà tao muốn là vượt qua cô gái kia." Nói xong, Trình Mặc Ngôn ra hiệu cho Cổ Thiên Dực im lặng, mười ngón tay của anh bắt đầu lướt đi trên những phím đàn đen trắng.
Bản Nocturne Op.9 No.2 của Chopin vang lên.
https://www.youtube.com/watch?v=9E6b3swbnWg
Cổ Thiên Dực thở dài, tên điên này quả thực là không cho người ta sống, chỉ cần hắn có nhã hứng, không quản là sáng sớm hay đêm khuya đều lập tức chạy đến bên cây đàn piano yêu như mạng.
Sáng hôm sau là buổi học đầu tiên của tân sinh viên, Lương Mạn và Trần Tuệ Anh đều học khoa marketing, ở trường A, thì khoa này là nơi tụ hội các hoa khôi của trường. Đối với Lương Mạn và Trần Tuệ Anh, quan niệm này cũng không sai. Trần Tuệ Anh gương mặt xinh xắn, có vẻ thanh thuần năng động, ngược lại, Lương Mạn gương mặt thanh lệ, khí chất lạnh nhạt, hai người đối lập nhau, nhưng đi bên cạnh nhau lại càng làm nổi bật lẫn nhau, thu hút không ít ánh nhìn của nam sinh viên.
Sau giờ học, mấy người cùng khoa lôi kéo Trần Tuệ Anh và Lương Mạn đi xem buổi tập của câu lạc bộ âm nhạc. Lương Mạn lúc đầu muốn từ chối, song không từ chối nổi thịnh tình của họ liền đi theo.
Không hổ là ngôi trường top đầu cả nước, phòng nhạc của trường A có gần như đầy đủ hết các loại nhạc cụ, hơn nữa lại là phòng cách âm, lúc này có vài người của câu lạc bộ âm nhạc ở bên trong tập luyện, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy động tác của họ qua cửa kính, cũng không nghe được gì.
"Ở bên ngoài cũng không nghe thấy gì, sao có thể nói là đi xem buổi tập?" Lương Mạn ghét nhất là làm những chuyện vô ích như vậy.
" Lương Mạn, cậu không biết đấy thôi, không no tai thì cũng no mắt, đến đây cũng có thể nhìn Trình hội trưởng." Trần Tuệ Anh nói, chỉ chỉ vào bên trong, theo hướng ngón tay Trần Tuệ Anh, Lương Mạn cũng nhìn thấy được Trình Mặc Ngôn đang chơi piano, từ chỗ các cô có thể nhìn nghiêng gương mặt hắn. Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng Lương Mạn, oán trách cùng với không cam lòng.
Đúng lúc cô xoay người muốn rời đi, thì cánh cửa phòng tập nặng nề mở ra, một giọng nữ ngọt ngào vang lên sau lưng:
"Ồ, đây không phải là pianist thiên tài Lương Mạn sao?"'
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top