ZingTruyen.Top

ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]

26

HyungTae846

Mặt Kim Thái Hanh thoáng hiện lên vẻ thoải mái, lập tức dịch chân.

Không biết tại sao mà hôm nay Kim Thái Hanh lại lùi ghế về sau, khiến giữa bàn với ghế của anh có một khoảng trống vừa đủ cho một người đi qua. Điền Chính Quốc cũng không tiện đẩy bàn của người ta nên đành phải nhắm mắt bước qua trước người Kim Thái Hanh.

Nhưng thật sự quá hẹp!

Vừa bước được bước đầu tiên, Điền Chính Quốc đã hối hận, đáng lẽ cậu nên đẩy bàn của Kim Thái Hanh lên trước một chút rồi hẵng đi vào mới đúng.

Bây giờ mới chỉ đầu thu, hai người đều mặc đồng phục mùa thu mỏng manh, vải vóc ma sát lẫn nhau, nhiệt độ của cơ thể chậm rãi lan truyền, khiến cho làn da run rẩy tê dại từng hồi.

Điền Chính Quốc cảm giác mình đầu nặng chân nhẹ, dưới chân hẫng một cái, cả người lập tức ngã về phía Kim Thái Hanh, trực tiếp nhào vào trong ngực anh.

Kim Thái Hanh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Điền Chính Quốc, một tay đỡ eo cậu, bàn tay còn lại dán lên bên hông người trong lòng ngực, Kim Thái Hanh chớp mắt.

Gầy quá.

Ý thức được điểm này, Kim Thái Hanh rũ mi. Bởi vì đang hoảng loạn nên Điền Chính Quốc chống hai tay lên vai anh, xương nhô lên trên cổ tay mảnh khảnh, cùng với một phần nhỏ xương quai xanh hãm sâu bị lộ ra ngoài.

Điền Chính Quốc biết giương nanh múa vuốt, khung xương lại cực kì thanh tú.

Tằng Hiểu đang định đưa bữa sáng cho Điền Chính Quốc để lấy lòng, đôi mắt dần mở to, cái cằm sắp rớt xuống vì há miệng quá lớn, cô nàng vội vã che miệng lại, hít vào một hơi, cổ cảm thấy mình sắp ngất rồi, cổ vừa nhìn thấy cái gì cơ?!

Đây là hình ảnh tuyệt mỹ nhường nào chứ?!!

Điền Chính Quốc bị cảm, buổi sáng uống thuốc xong mới ra ngoài nên phản ứng bị chậm nửa nhịp, vô thức đối mặt với đôi mắt của Kim Thái Hanh, khoảng cách gần đến nỗi khiến cậu hoảng hốt trong tích tắc.
Hương bạc hà thoang thoảng len lỏi vào xoang mũi khiến Điền Chính Quốc khôi phục sự tỉnh táo, cậu chui ra khỏi ngực Kim Thái Hanh , trực tiếp ném người xuống ghế, mệt rã rời nằm ra bàn, vùi đầu vào trong khuỷu tay.

Mắt thường cũng có thể thấy được vành tai cậu đỏ bừng.

Kim Thái Hanh thu tay về, cảm xúc ấm áp nơi lòng bàn tay còn chưa rút đi, đầu ngón tay khẽ miết, qua nửa ngày mới cầm lên cây bút ở bên cạnh.

Điền Chính Quốc đang nằm bò ra bàn, đối với việc mình ngã vào trong ngực Kim Thái Hanh vẫn rất cảm thấy rất mông lung, đến lúc cậu giương mắt nhìn thấy vẻ mặt "Ôi mẹ ơi kích thích vãi chưởng" của Tằng Hiểu thì càng thêm ngu người.

Nơi góc khuất không ai nhìn thấy, cậu vùi mặt, che giấu dưới hàng mi dài là sự mờ mịt bao phủ khắp đáy mắt.

Vừa rồi đôi mắt Kim Thái Hanh nhìn cậu không hề có sự chán ghét của ngày trước, cộng thêm việc tối qua anh ta che mắt cậu nói một câu kia.
"Tôi không ghét em."

Cậu bị che mắt, cho nên không thấy được ánh mắt và nét mặt của Kim Thái Hanh khi nói câu này, nhưng Điền Chính Quốc có thể nghe ra được từ giọng nói kia, Kim Thái Hanh không có lừa cậu.

Tằng Hiểu ngồi đằng sau chọc chọc lưng Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, ăn sáng không?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, vẻ mặt phờ phạc: "Không có khẩu vị, cậu ăn đi."

"Ừ." Tằng Hiểu đành phải nói, cô nàng nhìn chằm chằm vào mặt Điền Chính Quốc, đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại chọc lưng cậu: "Quốc Quốc, có phải hôm qua cậu cho tôi mượn ô nên mới mắc mưa bị cảm không?"

Điền Chính Quốc không quay đầu, giọng nói ỉu xìu: "Hình như vậy."

"À." Tằng Hiểu cúi đầu, thấy rất áy náy.

Điền Chính Quốc hít mũi, ho khan hai tiếng, vẫn không quên an ủi Tằng Hiểu: "Thỉnh thoảng bị cảm cũng sẽ giúp tăng sức đề kháng cho cơ thể."
Ánh mắt Tằng Hiểu sáng lên: "Thật à?"

"Ừ, lừa cậu làm gì."

Tằng Hiểu ghé vào trên mặt bàn, cười hì hì nói: "Vậy giờ nghỉ trưa tôi đi mua trà sữa nóng cho cậu nhé."

Hai người cậu một câu tôi một câu, nói mãi không ngừng. Tằng Hiểu cực kì lắm mồm với những người mà cô nàng thích, và người cô nàng thích thì cực kì nhiều, cứ đẹp trai là mê, người nào đó nghe một hồi, cảm thấy hơi ồn ào.

Cho đến tận khi Lý Thư Nhã vào lớp, bầu không khí trong phòng học mới chậm rãi yên lặng. Cô đứng trên bục giảng, ra hiệu cho mọi người đừng nói chuyện.

"Hôm nay có việc này." Lý Thư Nhã hắng giọng: "Sau này học sinh ngoại trú phải làm thẻ học sinh, trên thẻ học sinh phải có hai tấm ảnh thẻ, mỗi người một cái thẻ học sinh. Sau giờ tự học buổi sáng, mọi người nhớ xuống sảnh lớn dưới lầu để chụp hình, bí thư sắp xếp một chút." Cô vừa dứt lời đã nghe thấy lớp bên cạnh ầm ầm tiếng bàn ghế xê dịch, từng đám học sinh tốp năm tốp ba xuất hiện trong hành lang.
Tằng Hiểu chọc cằm: "Thích thật đấy, tôi cũng muốn đi chụp luôn bây giờ."

Không muốn phải ngồi tự học đâu, buồn ngủ lắm.

Điền Chính Quốc càng khốn khổ hơn, hai mí mắt của cậu đã bắt đầu đánh nhau rồi, cậu cố nhẫn nhịn một hồi, đột nhiên nghĩ tới tính cách của nguyên thân, bây giờ không ngủ thì khi nào ngủ? Thế là trực tiếp nằm ra bàn, vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ tự học.

Ngủ đến mơ mơ màng màng, Điền Chính Quốc nghe thấy Tằng Hiểu lại trò chuyện với bạn ngồi cùng bàn của cổ.

"Tại sao mấy cái ảnh thẻ lại không được photoshop nhỉ? Lần nào chụp cũng làm cái mặt tôi vừa to vừa già."

"Mặt bà vốn có nhỏ đâu."

"... Ông ngứa đòn à?"

"Chúng ta sẽ bảo bác chụp ảnh chụp thêm hai tấm của Quốc Quốc với lớp trưởng, tôi muốn có ảnh của họ."
"Da mặt bà dày thật đấy, lại còn muốn cả hai người?"

Điền Chính Quốc : "..."

Lúc lớp của Điền Chính Quốc xuống dưới lầu, lớp trước cũng vừa chụp xong, ông bác chụp ảnh đang điều chỉnh thử ống kính, bí thư của lớp bọn họ đưa danh sách lớp cho ông bác, để ông gọi theo tên và số thứ tự.

Phác Trí Mẫn là lớp chụp trước, nó không quay về lớp mà bám vào lan can chỗ cầu thang, nói chuyện với Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, đợt Quốc Khánh ông có tính làm gì không?"

Điền Chính Quốc ngơ ngác một lát mới nhớ ra hôm nay là Chủ Nhật, hết hôm nay sẽ là kì nghỉ Quốc Khánh bảy ngày liên tục. Cậu lắc đầu, hỏi Phác Trí Mẫn: "Ông có kế hoạch à?"

"Có, tôi với Trịnh Hạo Thạc đã hẹn đến thung lũng Vương Giả để quẩy! Quốc Quốc, ông có muốn tới không?"

"..." Điền Chính Quốc vậy mà trong chốc lát không biết nên nói cái gì, cậu chỉ ngước mắt nhìn Phác Trí Mẫn, hỏi nó: "Hai người không tính học bài à?"
Phác Trí Mẫn chớp mắt: "Ừ nhỉ, phải học bài."

Nó thấy Điền Chính Quốc cứ lẳng lặng nhìn mình không nói gì, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, vội gọi Trịnh Hạo Thạc , tỏ rõ thái độ: "Chó Thạc, Quốc Khánh tao không đến thung lũng Vương Giả với mày đâu, tao muốn ôn bài."

Trịnh Hạo Thạc đang giơ điện thoại chỉnh lại tóc, đầu cũng không buồn quay sang: "Tao cũng chưa đồng ý với mày là sẽ đến thung lũng Vương Giả, tao cũng phải ôn bài."

Từ sau khi cậu ta trở thành bạn cùng bàn với Mạnh Âu, càng ngày càng cảm thấy áp lực như núi, ngay cả tần suất ngủ trong giờ cũng giảm hẳn.

Hai mắt Phác Trí Mẫn trợn tròn, chỉ thiếu điều nhổ nước bọt vào mặt Trịnh Hạo Thạc, nó quay sang Điền Chính Quốc: "Tối hôm qua thằng chó đó không nói như vậy! Quốc Quốc ông phải tin tôi!"
Điền Chính Quốc gật đầu: "Tôi tin ông."

Phác Trí Mẫn xẹp miệng, Trịnh Hạo Thạc chỉnh tóc xong thì lườm nó một cái: "Mày về lớp mà học bài đi."

Phác Trí Mẫn cười ha ha, bước lên hai bậc thang, đột nhiên lớn giọng ồn ào: "Chó liếʍ chó liếʍ, liếʍ đến cuối cùng lại chẳng được gì cả!"

Nó chạy rất nhanh, thừa lúc Trịnh Hạo Thạc còn chưa phản ứng kịp đã co cẳng chạy mất, Điền Chính Quốc cũng ngẩn người, rồi phì cười.

Mạnh Âu đứng cách bọn họ không xa, cũng nghe thấy mấy lời này, cô nhìn sang bên đó một chút, rồi cực nhanh thu hồi ánh mắt. Trịnh Hạo Thạc nghiến răng: "Tí nữa tao với mày không đánh chết nó không được."

Cậu ta còn định tỉ mỉ thương lượng với Điền Chính Quốc một chút tí nữa nên đánh Phác Trí Mẫn như thế nào, ông bác ở đằng trước đã gân cổ gọi: "Trịnh Hạo Thạc! Trịnh Hạo Thạc đâu rồi?"

"Quốc Quốc, tao đi chụp trước đây." Cậu ta vuốt tóc hai cái, rồi chen qua đống người đến phía trước.

Điền Chính Quốc ho khan hai tiếng, đứng qua một bên, sợ ảnh hưởng đến người khác.

Trong sảnh lớn có rất nhiều người, bác lao công đang quét rác ở gần đó, không cẩn thận khiến tro bụi bay tứ tung, đám học sinh đứng xung quanh vừa phủi tay vừa tránh sang một bên.

Điền Chính Quốc cũng lùi lại hai bước, mắt chớp chớp, bỗng cảm thấy hình như trong mắt có gì đó.

Trịnh Hạo Thạc vừa chụp xong, quay lại thì thấy Điền Chính Quốc đang không ngừng dụi mắt.

"Quốc Quốc, mắt mày sao thế?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

Điền Chính Quốc cố nhịn không để chảy nước mắt, vừa che lại mắt bên phải vừa rầu rĩ nói: "Vừa rồi bác lao công quét rác, bụi quá."

"Điền Chính Quốc! Điền Chính Quốc đâu, đến chụp hình!" Trịnh Hạo Thạc ở đằng sau cố gắng xem mắt Điền Chính Quốc, ông bác chụp ảnh gọi xong, mấy đứa trong lớp cũng gọi theo, Trịnh Hạo Thạc quay đầu hô lên với họ: "Chụp bọn họ trước đi, lát nữa chụp Điền Chính Quốc sau."
Ông bác cũng thấy không có vấn đề gì, giơ danh sách trong tay lên: "Trương Á, Trương Á đâu?"

"Đây ạ đây ạ!"

Kim Thái Hanh phải đến văn phòng Lý Thư Nhã một chuyến, vừa xuống tới nơi, đứng trên cầu thang đã thấy Trịnh Hạo Thạc đang ôm đầu Điền Chính Quốc, hai người gần như dí sát mặt vào nhau.

Trịnh Hạo Thạc thổi mấy cái vào mắt phải Điền Chính Quốc, thổi xong lại nâng mặt cậu lên nhìn: "Có thấy đỡ hơn không? Mày chớp mắt thử xem nào?"

Điền Chính Quốc chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, họng cậu đau rát, lúc nói chuyện không còn sự thản nhiên ngày thường: "Để tao vào nhà vệ sinh xem, mày nói với bí thư một tiếng giúp tao."

Trong nhà vệ sinh tiếng nước chảy ào ào, Điền Chính Quốc cúi người hứng nước giội mắt phải của mình, hết dụi rồi lại gãi nhưng vẫn cảm thấy trong mắt có cái gì đó. Điền Chính Quốc nghĩ cốt truyện còn chưa phát triển nhiều lắm, cậu còn chưa thi đỗ đại học A mà, đừng nói là cứ thế mù luôn nha?
Tấm gương không đủ lớn, cũng không đủ sáng, nên cậu không phát hiện có người bước đến sau lưng mình.

Điền Chính Quốc vừa dụi mắt vừa không ngừng hất nước lên mặt, người kia cũng rửa tay, cái tay đã được lau khô nắm lấy cổ Điền Chính Quốc, thẳng thừng kéo người tới trước mặt mình.

Gương mặt Kim Thái Hanh gần trong gang tấc, con ngươi đen như mực phản chiếu nét mặt ngơ ngác và đôi mắt sũng nước của Điền Chính Quốc.

Mặt ướt nhẹp nước, lại thêm đang bị bệnh, Điền Chính Quốc trông mềm mại vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy cậu cực kì dễ bị bắt nạt.

Điền Chính Quốc muốn tránh ra, nhưng lại bị người kia nhéo gáy cảnh cáo. Điền Chính Quốc cứng đờ, phòng bị nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt ướt rượt của cậu, một tay khác nâng cằm cậu lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng nhúc nhích, để tôi xem cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top