ZingTruyen.Top

ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]

28

HyungTae846

Cuối cùng ảnh chụp được bí thư phát cho mọi người, Trịnh Hạo Thạc nhận hộ Điền Chính Quốc, cầm ảnh rồi phải "chậc chậc" hai tiếng, Mạnh Âu hỏi cậu ta chẹp miệng cái gì.

"Quốc Quốc nhà bọn này ấy, đẹp trai lắm." Trịnh Hạo Thạc nói.

Mạnh Âu lấy ảnh trong tay cậu ta, mỉm cười: "Cậu ấy vốn đẹp trai mà."

Buổi học hôm nay kết thúc, tiếp theo chính là nghỉ lễ Quốc Khánh. Tiết tự học cuối là môn của Lý Thư Nhã, cô ở lại mười mấy phút làm công tác giáo dục an toàn cho mọi người.

"Mấy bạn nghỉ lễ đi du lịch nhớ chú ý an toàn, cẩn thận bảo quản đồ đạc của mình."

"Dù được nghỉ nhưng các em cũng không được lười biếng, nhớ phải mang bài tập theo."

"Còn một vấn đề nữa..." Lý Thư Nhã dừng một chút, ánh mắt lướt qua mấy bạn nam bạn nữ tương đối mờ ám trong lớp, cô nói: "Mặc dù trường chúng ta khá cởi mở, nhưng cũng là vì thầy cô nghĩ cho các em. Tự các em phải biết trân trọng, đừng có đi quá giới hạn, nếu là các trường khác thì chắc chắn sẽ vơ đũa cả nắm, một gậy dập tắt... Cô đã nói đến thế rồi, đừng có kêu là cô không cảnh báo mấy đứa, có một cặp đôi lớp mười đi quá giới hạn đã bị đuổi học rồi đấy."
Lý Thư Nhã hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Phía dưới lập tức sôi trào.

"Nha Nha, là ai thế ạ? Chuyện khi nào thế?"

"Là cái đứa hoa khôi kia đó, cả tuần tôi không thấy em ấy rồi."

"Nữ thần của ông bị người ta làm rồi."

"Sao bà biết là em ấy? Ngậm miệng lại cút đi!"

"Im lặng." Lý Thư Nhã gõ hai cái lên bàn, tiếp tục nói: "Ngoài mấy bạn nam nữ cần phải đặc biệt chú ý, nam nam hay nữ nữ cũng phải đúng mực cho cô."

Cô nói xong, ánh mắt thoáng dừng lại ở phía Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đang buồn chán nghịch tấm thẻ học sinh: "..."

Tằng Hiểu còn chọc vào lưng cậu: "Quốc Quốc, nói cậu đó."

"..." Điền Chính Quốc ném tấm thẻ học sinh đã dán xong ảnh vào trong cặp, buồn bực nói: "Không phải tôi."

Cậu và Kim Thái Hanh cực kì trong sạch, cái gì cũng không có.

Nhưng có lẽ là nguyên thân theo đuổi Kim Thái Hanh quá rùm beng nên Lý Thư Nhã vừa nhắc xong, tất cả mọi người đã nghĩ đến cậu và Kim Thái Hanh, nhao nhao nhìn về phía hai người.

Lý Thư Nhã: "Nhìn ai thế? Tự quản tốt chính các em đi. Trịnh Hạo Thạc, em suốt ngày ôm ôm ấp ấp với Phác Trí Mẫn ở lớp bên, em nên chú ý một chút đi."

Mạnh Âu: "Phụt."

Trịnh Hạo Thạc sốt ruột, ồn ào giải thích: "Em và thằng, nhầm, bạn Phác Trí Mẫn chỉ là bạn bè đơn thuần thôi!"

Nha Nha không thèm để ý tới cậu ta, nói sang những chuyện khác.

Cô nói xong cũng đến giờ tan học, cả lớp lập tức hò hét ầm ĩ. Lễ Quốc Khánh là một kì nghỉ dài ngày, đối với đám học sinh lớp mười hai tả tơi mà nói thì đó là thời gian để thả lỏng khó mà có được.

Phác Trí Mẫn thấy Kim Thái Hanh đi rồi, xông tới bám lấy cổ Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, cho tôi xem ảnh của ông đi!"

Điền Chính Quốc trực tiếp đưa cả cái thẻ học sinh cho nó.

Phác Trí Mẫn đeo thẻ của Điền Chính Quốc lên cổ, nói với sang Trịnh Hạo Thạc ở bên kia: "Ê chó Thạc, tao thấy tao với Quốc Quốc trông cũng giống nhau đấy, mày thấy sao?"
Trịnh Hạo Thạc đeo cặp sách đi tới: "Tao thấy mày xấu vãi."

Điền Chính Quốc bật cười.

Phác Trí Mẫn trả lại thẻ cho Điền Chính Quốc, quay người sang bắt đầu đánh nhau với Trịnh Hạo Thạc. Trịnh Hạo Thạc dây dưa với nó một lát rồi chạy ra sau lưng Điền Chính Quốc: "Mày giữ khoảng cách với tao đi, Nha Nha còn tưởng là tao với mày đang yêu đương đấy."

"???" Mặt Phác Trí Mẫn tràn đầy dấu chấm hỏi: "Tao với mày á? Đm đứa nào giật tít đấy."

Mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên, nhìn cũng nhìn chán rồi.

Phác Trí Mẫn nói xong, nhìn thấy ảnh của Kim Thái Hanh trên bàn, cầm lên nhìn hai giây, rơi vào trầm tư, Trịnh Hạo Thạc hỏi nó sao vậy.

Phác Trí Mẫn: "Kim Thái Hanh thật con mẹ nó đẹp trai."

Điền Chính Quốc and Trịnh Hạo Thạc: "..."

Bỏ qua việc Kim Thái Hanh làm như không thấy tình yêu của Điền Chính Quốc, cực kì lạnh lùng, chỉ xét riêng về con người thôi, Trịnh Hạo Thạc cũng thừa nhận là ngàn dặm mới tìm được, không đúng, là vạn dặm cũng chưa chắc đã tìm được một người như vậy.
Ngay cả Điền Chính Quốc, chẳng qua cậu dùng góc nhìn của Thượng Đế nên mới có thành kiến với Kim Thái Hanh thôi, chứ khách quan mà nói, Kim Thái Hanh gần như không có khuyết điểm.

Anh cũng không nợ gì nguyên thân.

Nhưng Điền Chính Quốc không phải nguyên thân, cậu biết cái gì gọi là dừng lại đúng lúc, để không liên lụy đến cả tính mạng của bản thân.

Ở cổng trường, bởi vì đến kì nghỉ nên có nhiều phụ huynh tới đón con hơn bình thường, còn có mấy xe đồ ăn vặt tranh thủ buôn bán, cùng với người yêu của mấy bạn trong trường.

Điền Đại Chí nói đường bị chặn rồi nên bảo cậu tự đi ra đầu phố, cậu nhìn sang Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn.

Trịnh Hạo Thạc khoát tay: "Tao đi trước đây, dì nhỏ tới đón tao, hôm nay tao phải qua nhà dì. Ê Mẫn, mày, lên đường bình an nhé."
Phác Trí Mẫn: "Cút!"

Nó và Quốc Quốc đều phải tự mình ra đầu phố.

Từ cửa trường đến đầu phố cũng không xa, dọc đường đi có thể thấy được xe trên đường chật như nêm, hàng cây dương ven đường được phủ lên một lớp ánh vàng ấm áp từ đèn đường, trong sự ồn áo náo nhiệt của con phố lại lộ ra sự tĩnh mịch khiến người ta có thể bình tĩnh lại.

Phác Trí Mẫn vừa đi vừa khoa tay múa chân với Điền Chính Quốc kể đề bài khó như thế nào, game cũng rất khó, Điền Chính Quốc thỉnh thoảng đáp lại nó mấy câu. Bỗng, đối diện có mấy tên con trai đi tới.

Điền Chính Quốc túm tay Phác Trí Mẫn kéo sang bên cạnh, tránh để nó va phải người ta.

Tên cầm đầu trong đám con trai kia lại đừng lại, gã đứng trước mặt Điền Chính Quốc, ánh mắt cực kì suồng sã miêu tả từng đường nét trên gương mặt cậu.
Phác Trí Mẫn nhíu mày.

Điền Chính Quốc tiếp đón cái nhìn của tên kia, ánh mắt vẫn bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?"

Tên kia khẽ cười, lấy di động ra: "Bạn nhỏ, xin số cái."

Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mẫn định đi, mấy thằng con trai đứng sau lưng tên kia lập tức xông tới.

Tên kia đi vòng quanh Điền Chính Quốc, thấy cậu có đeo thẻ học sinh, lập tức cầm lên xem, xem xong thì cười: "Điền Chính Quốc à, tên thật dễ nghe, người cũng đẹp mắt."

"Anh đến trường học của các em nhiều rồi, sao chưa từng gặp em nhỉ?"

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn gã: "Anh ở Tam Trung?"

"Làm quen nhé, anh tên là Đỗ Chu." Gã vươn tay, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn cái tay của gã, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay rất đẹp. Trịnh Hạo Thạc từng nói, những người vẽ tranh đều có bàn tay rất đẹp.

Điền Chính Quốc không có hứng làm quen với người này, cậu không chút cảm xúc nói: "Phiền anh nhường đường."
Đỗ Chu sửng sốt, lập tức cười, vuốt tóc Điền Chính Quốc: "Em thật là đáng yêu."

Phác Trí Mẫn trợn mắt: "Mày nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải sờ mó?"

Đỗ Chu hơi nheo mắt, vung tay định đấm Phác Trí Mẫn, Điền Chính Quốc đẩy Phác Trí Mẫn ra, tóm lấy cổ tay Đỗ Chu, hung hăng vứt qua một bên.

"Cút đi." Giọng điệu của Điền Chính Quốc trở nên khó chịu.

Đối phương có bảy tám người, tên nào cũng to cao hơn Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn, các cậu lại chỉ có hai người, đứa nhỏ đứa gầy, vừa nhìn đã thấy ở thế yếu.

Đỗ Chu lùi lại hai bước, cũng không muốn thật sự chọc giận người ta, gã tươi cười: "Trước giờ anh chưa từng khiến ai phải khó xử, nhưng đồ anh nhìn trúng, chưa bao giờ không chiếm được, em đi đi, chúng mình sẽ... gặp lại." Gã kéo dài âm cuối, vừa ngả ngớn vừa mập mờ.
Điền Chính Quốc nhìn gã: "Vậy sao?"

Hai người đi một đoạn rồi, Phác Trí Mẫn liếc ra sau, phát hiện đám người kia đã đi, nó mới ôm lấy Điền Chính Quốc, sợ hãi nói: "Cái thằng Đỗ Chu kia thật đáng sợ, y như con rắn."

Điền Chính Quốc khẽ nói: "Sau này gặp bọn nó thì nhớ tránh xa một chút."

Kẻ như Đỗ Chu chắc chắn không phải người lương thiện gì, lúc gã định đấm Phác Trí Mẫn, sức lực kia, Điền Chính Quốc khẽ giật cổ tay, chỗ đó hơi tê tê, nếu như Phác Trí Mẫn ăn thật, ít nhất cũng phải rụng hai cái răng.

"Quốc Quốc, vừa rồi cám ơn ông." Phác Trí Mẫn chớp cặp mắt hoa đào của mình.

Điền Chính Quốc nhìn nó một lúc: "Mẫn, ông không hợp tỏ vẻ đáng yêu đâu."

"Vậy à?" Phác Trí Mẫn nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt mình, nở nụ cười nhận tội.

"Ừ." Điền Chính Quốc gật đầu: "Như vậy tốt hơn."
Nếu như Điền Chính Quốc mang vẻ tuấn tú xinh đẹp của một thiếu niên, thì Phác Trí Mẫn lại là vẻ đẹp của một cô nhóc.

Trên đường cái, cách đó không xa, có một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại không chịu tiến lên theo dòng xe, cửa sổ xe mở quá nửa, đồng phục của người ngồi bên trong đã mở một nửa, ngón tay đang chậm rãi gõ lên đầu gối.

Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn luôn dừng lại trên người Điền Chính Quốc.

Bên cạnh anh có một tên con trai, cũng ngó ra cửa sổ, thuận theo ánh mắt của anh, con ngươi lập tức sáng lên: "Kia là Điền Chính Quốc à? Cái người thích ông ấy?"

"..." Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn thản nhiên: "Ông còn thích em ấy?"

Mẫn Doãn Kì còn đang nghiêm túc suy nghĩ, bỗng ánh mắt rơi trên mặt của bé trai đứng cạnh Điền Chính Quốc, khựng lại, nhìn về phía Kim Thái Hanh: "A Hanh, cậu nhỏ đứng cạnh Điền Chính Quốc tên là gì?"
Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút: "Phác Trí Mẫn, bạn của Quốc Quốc."

Lúc anh nói ra bạn của Quốc Quốc, giọng điệu đúng kiểu đánh dấu địa bàn, kéo Điền Chính Quốc vào trong lãnh địa của mình.

Mẫn Doãn Kì bị Kim Thái Hanh chọc cho tức nghẹn họng, hắn nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt vừa khoan thai vừa chán nản: "A Hanh, ông không cần phải như thế, thật, tôi sẽ không giành với ông đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top