ZingTruyen.Top

Doc Chiem Chuyen Ver Xuyen Sach

Sớm muộn cậu cũng sẽ gặp Lý Túc, Kim Thái Hanh cũng vậy, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, cảm thấy hay là không nên giấu diếm thì hơn. Nếu không thì có trời mới biết Kim Thái Hanh sẽ tưởng tượng quan hệ giữa cậu và Lý Túc thành cái dạng gì.

Kim Thái Hanh không thích Điền Chính Quốc gần gũi với bất cứ ai, điều đó, mọi lúc mọi nơi Điền Chính Quốc đều cảm nhận được rõ ràng.

Phác Trí Mẫn thần kinh thô, thường xuyên bám dính lấy Điền Chính Quốc, đã có rất nhiều lần, những khi hành vi của cậu và Phác Trí Mẫn trở nên quá thân mật, Điền Chính Quốc thấy vẻ mặt của Kim Thái Hanh trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

Nhưng đối phương là Phác Trí Mẫn, từ trước đến giờ, Kim Thái Hanh hiểu rất rõ mối quan hệ và tình cảm của hai người, thế nên anh không nói gì. Nhưng Lý Túc lại khác, sự tồn tại của Lý Túc quả thực không khác nào một quả bom hẹn giờ.
Điền Chính Quốc nói cho Kim Thái Hanh càng sớm, thì kíp nổ cũng sẽ bị cắt đứt càng sớm.

"Em có chuyện này muốn..." Điền Chính Quốc đang định nói chuyện về Lý Túc với Kim Thái Hanh, cả lớp bỗng xôn xao, giương mắt lên màn chiếu thì thấy cảnh phim nam chính bị nữ chính đâm cho một dao.

Cậu nghe thấy Lâm Vũ Chi ngồi đằng trước mắng: "Đâm hay lắm, chém chết thằng đó đi!"

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Vừa rồi em định nói gì thế?"

Điền Chính Quốc bực bội vò tóc một cái, ma xui quỷ khiến trả lời: "Không có gì."

Điền Chính Quốc trả lời xong, ánh mắt Kim Thái Hanh dừng lại trong phút chốc trên mặt cậu, rồi mới chậm rãi dời đi.

Phim đang được chiếu trên bục giảng là một bộ phim tình yêu lãng mạn cũ của nước ngoài. Nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã, nhưng về sau nam chính lại lấy chị gái của nữ chính, còn sinh hai đứa con. Khi hai người này gặp lại nhau lần nữa, nam chính lại nói với nữ chính rằng mình độc thân, hai người cùng chìm vào bể tình. Cuối cùng nam chính lòi đuôi, chị của nữ chính tuyệt vọng ôm con nhảy lầu tự tử, nữ chính bèn chạy đến đâm nam chính một dao. Đến đó vẫn chưa phải là kết thúc, Điền Chính Quốc gãi cằm xem tiếp, cảm thán đây là một bộ phim tình cảm hủy hoại tam quan đến mức nào vậy.
Nhưng trong lớp đã có vài người nước mắt giàn dụa.

Kim Thái Hanh phát hiện cậu thiếu niên bên cạnh không chú tâm, chỗ này sờ một chút chỗ kia gãi một chút, hoàn toàn không ngừng lại, bèn khẽ nhéo vành tai Điền Chính Quốc như cảnh cáo: "Tập trung xem đi."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ "ờm" một tiếng.

Tất cả những âm mưu tình tiết bị che giấu, sau khi nam chính xảy ra tai nạn xe qua đời, nữ chính mới biết.

Hóa ra cha của đứa bé là một người hoàn toàn khác. Sau khi ba mẹ nữ chính ly hôn, lúc ấy nữ chính theo mẹ, chị gái theo cha. Chị gái nữ chính là ăn chơi có tiếng, qua lại với rất nhiều người nên thật sự không biết cha đứa bé là ai, nhưng ả đã nhắm vào nam chính khi ấy còn đang học đại học với tương lai rạng ngời, đổ vỏ cho hắn, hắn không chịu nhận thì cô ả sẽ đi đánh chết nữ chính.
Tình tiết về sau, nói chung cũng không quá xa lạ, vì người mình thương mà nhân nhượng, cuối cùng chết không tử tế.

Cảnh cuối, nữ chính đặt lên mộ nam chính một bó hoa, sau đó một người đàn ông bước đến ôm cô vào lòng. Nữ chính đã kết hôn, đôi mắt cô đẫm lệ nói với tấm hình trên bia mộ: "Em đang rất hạnh phúc, anh hãy yên lòng."

Điền Chính Quốc nhìn về phía Kim Thái Hanh, cậu hỏi: "Thấy sao?"

Điền Chính Quốc tưởng là Kim Thái Hanh muốn cậu tập trung xem phim vì thấy bộ phim này không tệ lắm, nên Điền Chính Quốc ngồi xem hết. Đại khái thì đây không phải một bộ phim tình cảm truyền thống, chắc chắn là đang châm biếm chủ nghĩa hiện thực nào đó, bởi vì lúc Văn Đình tìm thấy bộ phim này, nó có đánh giá rất cao.

Ngoài cốt truyện mãn nhãn, mọi khía cạnh của nó đều có thể được khen là đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn một tác phẩm xuất sắc.
Giọng điệu Kim Thái Hanh vẫn thản nhiên: "Thấy gì?"

Điền Chính Quốc chớp mắt: "Phim ấy."

Kim Thái Hanh: "Phim gì?"

Điền Chính Quốc: "..."

Hóa ra cái tên Kim Thái Hanh này hoàn toàn không xem phim!

Có lẽ là vẻ kinh ngạc đến đờ đẫn của Điền Chính Quốc quá hiếm thấy, Kim Thái Hanh nhìn cậu một hồi, sau đó cười một cái: "Lúc em xem phim thì sẽ yên lặng hơn một chút."

Anh không muốn Điền Chính Quốc tiếp tục loay hoay nữa nên mới bảo cậu tập trung xem phim.

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Anh chê em phiền à?"

Kim Thái Hanh: "..."

"Đâu có."

Suy nghĩ của Điền Chính Quốc quá nhảy vọt, trước kia cũng thế mà bây giờ vẫn vậy. Trước kia là toàn nghĩ đến mấy chuyện ba hoa chích chòe, thay đổi nhanh đến mức khiến người ta không thể nào hiểu nổi, giờ thông minh hơn rồi. Thế nên phương pháp học tập của cậu không thích hợp với bất cứ ai, người ta làm từng bước một, cậu thì nhảy từ bước đầu tiên đến bước thứ năm, làm xong bước thứ ba thì hiểu được bước thứ mười.
Giống như lúc này.

Kim Thái Hanh chỉ muốn cậu ngoan ngoãn tập trung xem phim một chút, Điền Chính Quốc lại trực tiếp hỏi có phải Kim Thái Hanh chê cậu phiền hà không.

Sao Kim Thái Hanh có thể chê cậu phiền được?

Lúc này Lâm Vũ Chi đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt u oán, y dồn hết dũng khí, sâu sắc khuyên nhủ hai người: "Quốc, lớp trưởng, khiêm tốn chút đi."

"Dỗ qua dỗ lại vẫn chưa xong nữa."

"..."

-

Thời tiết cuối tuần rất tốt, Điền Chính Quốc nằm trên giường đến tận trưa. Lúc Đỗ Lệ Bình dẫn nguyên một nhóm tạo hình về nhà, cậu mới chậm rãi bò ra khỏi giường.

Vẫn đang ngồi ở mép giường, cậu nhận điện thoại, cuộc gọi này lập tức khiến cậu giật cả mình.

"Dậy chưa, lúc nãy gọi điện cho chú Điền thì chú nói em vẫn đang ngủ. Đợi lát nữa anh qua nhé." Giọng đàn ông hoàn toàn khác biệt với giọng của con trai cấp ba vang lên, êm dịu và ấm áp, rất ôn hòa, chỉ nghe tiếng thôi đã có thể tưởng tượng được người ở đầu kia điện thoại dịu dàng đến mức nào.

Nhưng trong lỗ tai Điền Chính Quốc, tiếng này không khác gì tiếng bùa chú đòi mạng, giống như tiếng sấm sét nổ đoàng đoàng trên đỉnh đầu, đang tích điện để có thể sẵn sàng bổ xuống bất cứ lúc nào.

Điền Chính Quốc cũng không biết mình đã nói gì, cúp điện thoại xong, lập tức gọi cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc hốt hoảng khiến cho giọng nói trở nên không yên, khi cậu mở miệng nói chữ thứ nhất là Kim Thái Hanh đã nghe ra rồi.

"Em với lão Điền đi rồi, anh không cần đến đón đâu." Điền Chính Quốc nói.

Điền Chính Quốc nói xong đặt tay lên trán đo nhiệt độ, không chỉ có trán, nhiệt độ cả mặt và người đều rất cao. Điền Chính Quốc không thể nói dối, nói đùa với nhau một chút thì không sao, chứ cậu không thể đường đường chính chính bịa chuyện được. Nếu như vừa rồi Điền Chính Quốc mà đứng trước mặt Kim Thái Hanh, anh sẽ thấy cái mặt cậu chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ "tôi đang làm chuyện xấu tôi đang có ý nghĩ xấu xa".
May mà nói qua điện thoại.

Nhưng đầu kia là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc chỉ cần có chút xíu thay đổi thôi anh cũng có thể nhận ra được, chứ đừng nói là sự khác thường rõ rệt như vậy.

Nhưng Kim Thái Hanh cũng không vạch trần cậu ngay, không phải Kim Thái Hanh không muốn vạch trần, mà là...

Điền Chính Quốc mãi không ra khỏi phòng, Điền Đại Chí ở dưới nhà đợi đến đầu bốc cháy, bình bịch chạy lên trên lầu, đập cửa phòng Điền Chính Quốc ầm ầm, tiếng cũng oang oang: "Điền Chính Quốc, tôi với mẹ anh xong hết rồi chỉ còn đợi mỗi anh thôi đấy, anh còn dám lề mề với bố anh hả!"

"Mau xách đít ra ngoài!"

Điền Đại Chí gào lên xong, lại bình bịch chạy xuống dưới, để Điền Chính Quốc đờ người ở trong phòng.

Trong đầu cậu toàn là mấy chữ thôi xong thôi xong thôi xong.
Thật ra chuyện cũng chẳng có gì to tát, nhưng lại bị làm cho nghiêm trọng. Điền Chính Quốc và Lý Túc vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì, bao nhiêu năm không gặp nhau rồi, nhưng Điền Chính Quốc lại không nói cho Kim Thái Hanh biết, còn không cho Kim Thái Hanh tới đón, nếu như anh biết Điền Chính Quốc đi cùng Lý Túc thì...

Điền Chính Quốc cầm điện thoại, đối diện với cái loa, còn chưa kịp mở miệng, giọng Kim Thái Hanh đã thản nhiên vang lên: "Tại sao em lại nói dối?"

Điền Chính Quốc không nói gì.

"Quốc Quốc, trả lời anh." Từ tiếng của Kim Thái Hanh không nghe ra được bất kì cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức khiến lòng người e ngại: "Tại sao lại nói dối?"

Ai cũng có thể lừa anh, chỉ mình Điền Chính Quốc không được.

Kim Thái Hanh cũng không có ý định thật sự làm gì Điền Chính Quốc, nhưng anh muốn biết nguyên nhân.
Điền Chính Quốc đành phải nói, không nói không được, nói xong cậu vò mẻ không sợ vỡ, nằm ở trên giường, bọc chăn lăn mấy vòng: "Nói đi, anh muốn thế nào?"

Kim Thái Hanh: "..."

Bé tổ tông.

Trong phút chốc người làm sai bỗng hóa thành Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hùng hồn như vậy khiến Kim Thái Hanh tưởng như giọng nói e dè thì thầm vài giây trước chỉ là ảo giác.

Kim Thái Hanh cười: "Anh tới đón em."

Anh dừng một chút, khẽ nói: "Không được phép đi theo người khác."

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc lại làm tổ trong chăn một hồi rồi mới xuống dưới nhà. Đỗ Lệ Bình còn đang chọn quần áo, số quần áo trong phòng thử đồ cũng không đủ cho bà chọn, đang cho người mang thêm đến.

Điền Chính Quốc ngơ ngác: "Sao ba bảo là xong hết rồi?"
Đỗ Lệ Bình nhìn cậu một cái, bà nói: "Không nói thế thì liệu con có xuống không?"

Điền Chính Quốc: "..."

Ánh mắt Đỗ Lệ Bình dừng lại ở vành tai đo đỏ của con trai mình vài giây đồng hồ, rồi mới ung dung dời đi chỗ khác, nói với một người đàn ông rất xinh đẹp đứng cách đó không xa: "Phiền anh."

"Phiền gì đâu, phu nhân Điền khách khí quá."

Điền Chính Quốc bị giao vào tay bọn họ. Carrey nâng mặt Điền Chính Quốc lên, ngỡ ngàng với gương mặt của cậu, gã lấy từ trên móc treo xuống một bộ âu phục màu đen, trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh, có khi nào mặc đồ trắng sẽ đẹp hơn không?"

Cậu bé này quá thuần khiết, cảm giác màu trắng sẽ càng phù hợp hơn, chắc chắn sẽ đẹp như một tinh linh.

Carrey mỉm cười, để Điền Chính Quốc tự quan sát mình trong gương: "Cậu ấy là một nhân vật rất lợi hại, không nên có bề ngoài lừa gạt quá, màu đen sẽ thích hợp hơn."

Phần tóc mái bình thường lòa xòa trước trán Điền Chính Quốc bị chải ngược lên, lập tức bớt đi mấy phần thơ ngây, đường nét ngũ quan mượt mà, dáng mắt cũng không phải kiểu tròn trịa đáng yêu, khi cậu lạnh mặt, thậm chí còn khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Khi mặc bộ tây trang màu đen lên, khí chất của một cậu thiếu gia quý tộc cao quý ngời ngời lập tức phóng khắp nơi.

Cậu ghé vào lan can lầu hai, nhìn phòng khách ở phía dưới, tươi cười với Carrey. Carrey sửng sốt một chút, giơ ngón tay cái.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh bị vẻ đẹp rực rỡ của cậu thiếu niên trên lầu làm cho đờ đẫn: "Anh, ánh mắt anh độc thật!"

Carrey cười một tiếng: "Phu nhân Điền cũng không mong chúng ta sẽ biến con trai bà ấy thành một chú thỏ trắng bé nhỏ đơn thuần."

Trợ lý nghe xong như lọt vào sương mù.
Lúc chuông cửa vang lên, tim Điền Chính Quốc cũng nhảy lên, cậu nhìn ra ngoài, dì giúp việc đi mở cửa. Một thanh niên có thân hình cao ráo hơi gầy, đã có chút phong độ của người đàn ông trưởng thành xuất hiện, y bước vào phòng khách, đảo mắt một vòng, ánh mắt lập tức rơi trên người Điền Chính Quốc ở trên tầng hai, hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười.

Đỗ Lệ Bình nhíu mày, nhìn về phía Điền Đại Chí, lão già này lại làm chuyện gì đây?

Lý Túc không ngờ Điền Chính Quốc lại thay đổi nhiều như vậy, nếu như không phải trong cả phòng chỉ có Điền Chính Quốc là nhỏ nhất thì Lý Túc cũng không dám nhận.

Đối phương cũng không hề rụt rè, thoải mái giơ tay vẫy vẫy, lên tiếng chào hỏi.

Nếu không phải chú Điền đang nói Điền Chính Quốc đã có người yêu, còn rất thích đứa bé kia, thì y thật sự muốn chiếm lấy cậu. Đã trông kĩ mấy năm rồi, không biết là ai lại chen ngang như vậy.
Lý Túc buồn cười thầm nghĩ, nhưng đúng là y không có ý định chen chân vào tình cảm của người ta, dù sao thì cũng chưa thổ lộ, y vẫn là anh trai của Điền Chính Quốc.

"Lâu rồi không gặp, Quốc Quốc đã trở nên thật xinh đẹp." Lý Túc thật lòng khen ngợi.

Điền Chính Quốc tựa ở trên lan can, quay lưng về phía phòng khách, ngoái đầu nói: "Đừng có khen em xinh, khen em đẹp trai ấy, cám ơn."

Lý Túc giơ tay vuốt tóc cậu: "Nhưng tính tình vẫn không thay đổi."

Điền Chính Quốc cười, cũng không né tránh, trên người đối phương cũng không có loại cảm giác khiến người ta thấy khó chịu. Ngón tay hơi cử động, Lý Túc đúng là không đơn giản, có thể biến đổi giữa hai vai trò đến mức tự nhiên trôi chảy như vậy.

Thậm chí còn khiến cho không ai có thể chán ghét.

Đang mải suy nghĩ, Điền Chính Quốc bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc trong phòng khách.
Cậu quay đầu lại nhìn.

Kim Thái Hanh đang chào hỏi với Đỗ Lệ Bình, anh cũng mặc một bộ tây trang màu đen, là màu đen lì, sâu thẳm mà ôn hòa, giống như một hồ nước lạnh êm ả đen tuyền, nhưng lại có thể kéo người ta chìm xuống đáy.

Anh gần như trái ngược với Điền Chính Quốc, phần tóc mái vẫn rũ trước trán, nhưng lại không hề mang đến vẻ ngây thơ cho khuôn mặt, mà chỉ có sự gần gũi và ôn hòa.

Khiến cho người khác nảy sinh ảo giác đáng sợ rằng anh là một người rất dịu dàng.

Đầu tiên, ánh mắt của Kim Thái Hanh rơi trên mặt nhóc con, dừng ở đó một chút, rồi mới thong thả chuyển sang Lý Túc đứng bên cạnh, không có bất kỳ cảm xúc gì, khẽ nhếch khóe môi.

Kim Thái Hanh nhìn về phía Điền Đại Chí: "Chú Điền, cháu đến đón Điền Chính Quốc ạ."

Điền Đại Chí còn có thể nói không à?
Ông xua tay: "Đưa đi, đưa đi đi, mau đưa cái thằng bất hiếu đó đi đi!"

"..."

Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn lên lầu: "Xuống đi em."

Điền Chính Quốc gật đầu, nhìn sang Lý Túc ở bên cạnh, khi nở nụ cười còn lộ ra hàm răng chỉnh tề: "Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai em, Kim Thái Hanh."

Cậu nói xong thì đi xuống dưới, dáng vẻ nhẹ nhàng, niềm vui trong mắt gần như có thể hóa thành thực thể tràn ra ngoài, hoàn toàn khác với sự hững hờ khi nói chuyện với Lý Túc trước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top