ZingTruyen.Top

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

011. Tống Vệ Tề

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích

"Tại sao đưa cho ta?" Qua một lúc lâu, Tống Duy An mới lẩm nhẩm hỏi một câu.

"Tiền trong nhà phải, phải đưa cho đương, đương gia giữ." Ôn Nhạc nói theo bản năng.

"Được, vậy thì ta nhận." Trên mặt Tống Duy An dần tràn ra một nụ cười sáng sủa, duỗi tay nhận lấy cái túi trước mặt, cầm trong tay ước lượng thử, nghe âm thanh đồng tiền va chạm vào nhau càng thêm thỏa mãn. Đúng vậy, về sau hắn đã là chủ gia đình rồi.

Cất túi tiền vào trong quần áo trước ngực, còn tiện tay vỗ lên nơi phồng lên trên quần áo mấy cái mới tiếp tục cầm cây tre tiếp tục bận việc.

Ôn Nhạc nhìn được nụ cười mà mình mong đợi, sắc mặt cũng thả lỏng ra. Y ngồi xổm bên cạnh nhìn động tác xử lý cây tre của đối phương. Trước đây, y chưa từng học đan sọt tre này nọ dù có muốn giúp cũng không được, chỉ có thể nhìn theo học trước. Nhưng không được bao lâu đã tới giữa trưa, y đành phải đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho hai người.

...

Hôm nay, khó được bà nội Tống tự mình xuống bếp làm cơm trưa, trên bàn bày từng đĩa từng đĩa rau xanh vô cùng đa dạng. Vương Anh ở trong phòng còn có thể ngửi được mùi thịt, không thể không đi ra nhìn xem, "Tại sao con lại ngửi thấy mùi thịt thế này, hôm nay nhà chúng ta có việc vui gì sao?"

"Là do cái mũi cô thính đấy. Còn không mau ra đây dọn bát đũa đi, chốc nữa Vệ Tề về tới rồi." Có thể thấy tâm trạng bà nội Tống hôm nay rất không tồi, nhìn thấy Vương Anh cũng không có khắt khe, bắt bẻ như thường ngày.

"Thì ra là Vệ Tề về." Vương Anh nói rồi đi vào phòng bếp dọn bát đũa. Tuy ngày thường rất bực bội mỗi khi chị dâu cứ nhắc tới con trai bên miệng nhưng khi Vệ Tề đã trở về nàng ta cũng không dám nói những lời đó trước mặt gã. Bởi vì nếu ngày nào đó Vệ Tề thực sự thi đậu, gia đình nàng ta còn phải dựa vào gã đây.

"Tại sao sắp ăn cơm tới nơi rồi mà người còn chưa về tới nữa?" Bà nội Tống lo lắng hỏi Triệu Xuân đang canh lửa trong phòng bếp.

"Chắc cũng sắp tới rồi. A Phú đã ra cửa thôn đón người, không chừng hai cha con nói chuyện gì đó." Từ sau khi ăn Tết, Triệu Xuân cũng chưa gặp lại con trai, hôm nay cũng rất vui vẻ. Vả lại, có con làm chỗ dựa, nàng ta có thể mạnh miệng hơn, "Chúng ta cứ ngồi chờ trước đã."

Đợi mọi người nhà họ Tống ngồi vào bàn cơm, Tống Vệ Tề mới theo sau Tống Vĩnh Phú đi từ cổng nhà vào. Bà nội Tống nhìn thấy cháu trai ăn mặc trường bào thư sinh, khí chất nho nhã lịch sự, vội vàng vẫy tay gọi Tống Vệ Tề: "Cuối cùng, Vệ Tề nhà chúng ta cũng về rồi. Mau tới đây cho bà nội nhìn xem, sao lại gầy nhiều vậy?"

Lúc vừa tới cửa, sắc mặt Tống Vệ Tề vẫn rất xấu, khi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng mình của bà nội thì sắc mặt mới dịu xuống, đi tới, "Cháu đã về rồi, chào ông bà nội, để mọi người đợi lâu."

"Nghe xem, nghe xem, người đọc sách đúng là khác biệt. Đúng là cháu trai bảo bối của bà mà!" Bà nội Tống nghe lời nói nho nhã của Tống Vệ Tề, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, "Đến đây, chúng ta mau ngồi xuống ăn cơm, đợi thêm một lát là nguội mất."

Tống Vệ Tề nghe theo bà nội Tống ngồi xuống chỗ bên cạnh bà ta, nói với ông nội Tống bên kia, "Gần đây, ông nội có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe. Cháu ở bên ngoài đọc sách vất vả, khó được trở về nên ăn nhiều vào." Ông nội Tống cầm đôi đũa, gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát Tống Vệ Tề. Tuy ông ta thiên vị con trai út nhưng địa vị của Tống Vệ Tề trong lòng ông ta không ai có thể so sánh được.

"Cảm ơn ông nội, ông nội cũng ăn đi ạ." Tống Vệ Tề cũng gắp một miếng thịt ba rọi gần nhất bỏ vào trong chén ông nội Tống. Người nhà họ Tống thấy vậy cũng bắt đầu cầm đũa ăn cơm.

Vương Anh gắp một cái đùi gà khác bỏ vào trong chén của con mình, "Hôm nay nhờ phúc của nhị đường ca, con mới có thể nhìn thấy cả một con gà trên bàn cơm đấy. Minh Minh, chúng ta cũng ăn đùi gà, về sau cũng phải tài giỏi như nhị đường ca nhé."

Triệu Xuân vốn định để lại một cái đùi gà cho con trai nhỏ của mình, kết quả lại bị người giành trước, không muốn cãi nhau với Vương Anh trước mặt Vệ Tề cho nên nàng ta đành hít sâu nhịn xuống.

Đợi sau khi bữa cơm bên ngoài xem như hòa hợp ăn xong, Tống Vệ Tề mới buông đũa, nghiêm mặt nói, "Vừa rồi trên đường vào thôn, cháu nghe có không ít lời đồn đãi linh tinh, hình như trong thời gian này ở nhà đã xảy ra nhiều chuyện lắm."

"Người trong thôn rất thích lắm mồm, mỗi ngày không phải nói nhà này thì lại nói sang nhà kia, cháu không cần để ý đâu." Vương Anh vừa nghe hơi chột dạ xen mồm vào.

"Thím ba nói sai rồi, người đọc sách rất xem trọng danh tiếng. Nếu ngày nào đó, cháu thật sự thi đậu tú tài, người trong nha môn tới trong thôn lại nghe một ít lời đồn đãi nhảm nhí của nhà họ Tống thì có lẽ ngay cả thân phận tú tài của cháu cũng phải lưu lại đợi tra xét kỹ càng đấy. Nhiều năm học tập gian khổ lại bị hủy hoại trong nháy mắt, làm sao cháu không để ý cho được." Tống Vệ Tề nghe thấy Vương Anh cho rằng đây là việc nhỏ, ánh mắt nhìn về phía nàng ta càng sắc bén hơn.

"Nghiêm trọng vậy sao?" Bà nội Tống nghe Tống Vệ Tề nói vậy cũng hoảng sợ. Lúc trước nghe trưởng thôn nói sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Tống Vệ Tề, bà ta còn chưa thèm để ý tới, cho rằng Đường Diệu Huy đang dọa bà ta, không nghĩ tới thật sự có chuyện này.

"Hôm nay không thấy đại đường ca, cũng biết chuyện người trong thôn nói đã phân gia là sự thật. Mặc dù cháu không biết tình hình cụ thể nhưng cháu nghe người trong thôn nói phu lang của đại đường ca còn chưa hồi môn đã bị phân ra ngoài, mà chuyện này còn do thím ba tự ra ngoài nói nữa." Từ trước tới nay, Tống Vệ Tề ở nhà luôn được tâng bốc, ngay cả trưởng thôn và tộc lão trong thôn thấy hắn cũng phải tôn trọng, cho nên ngữ khí khi nói chuyện đã bất giác mang theo hỗn xược.

"Vương Anh, cô hay lắm. Không có việc gì cô lại ra ngoài lắm mồm làm gì, có phải muốn phá hủy tương lai của con trai tôi cô mới vừa lòng không?" Triệu Xuân vừa rồi đã cố gắng nhẫn nhịn không phát tác, bây giờ lại nghe lời con trai nói hận không thể nhào tới xé nàng ta.

"Tôi không có, các người không biết người trong thôn thích nói lung tung sao? Tôi chỉ nói... Ây da, dù sao tôi không có nói như vậy." Vương Anh thấy mọi người đều trừng mắt nhìn mình, suýt chút đã cắn trúng đầu lưỡi.

Tống Vĩnh Quý chỉ im lặng tiếp tục ăn cơm, không định lên tiếng nói chuyện giúp vợ mình.

"Về sau tôi lại hỏi tội cô." Bà nội Tống oán hận chỉ vào Vương Anh nói một câu, mới quay đầu sốt ruột nói với Tống Vệ Tề, "Tề à, cháu nói xem phải giải quyết thế nào đây?"

"Nếu đã phân gia thì cứ phân, bà nội, bà chuẩn bị một phần quà hồi môn cho phu lang đại đường ca, như vậy xem như qua chuyện. Sau này cũng không còn ai nhắc tới chuyện này trong thôn nữa." Tống Vệ Tề cũng không có thiện cảm với đại đường ca luôn u ám không nói lời nào đó, chỉ cần không ảnh hưởng tới thể diện của gã là được.

"Được, chiều nay bà nội sẽ đi chuẩn bị ngay." Tuy bà nội Tống không vui vẻ gì nhưng ảnh hưởng tới cháu trai bảo bối của mình, bà ta cũng chỉ có thể đồng ý. Sau đó lại cảnh cáo những người khác, "Sau này đừng ra ngoài nói lung tung, nếu có ai hỏi cứ nói thầy số nói mệnh của Tống Vệ An rất xấu, tiếp tục ở lại trong nhà sẽ khắc người lớn nên mới bị phân ra. Có nghe không?"

"Biết rồi." Vương Anh biết mẹ chồng đang nói cho mình nghe, mới rì rì lên tiếng.

"Con trai, hôm nay con về có ở thêm mấy ngày được không?" Triệu Xuân mặc kệ con người không có đầu óc Vương Anh, quay đầu tha thiết nhìn Tống Vệ Tề.

"Con ở nhà hai ngày, tiện thể sắp xếp hành lý để chuẩn bị xuất phát đi thị trấn, sau khi đến thị trấn chỉ có tết âm lịch hằng năm mới được về."

Sau khi thi đậu đồng sinh, phu tử của Tống Vệ Tề đã viết thư giới thiệu để cho gã lên thị trấn học, cũng có thể chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi viện. Nếu như may mắn, năm nay là có thể thi đậu, hắn còn chuẩn bị tiếp tục ở lại thư viện chuẩn bị cho kỳ thi hương hai năm sau.

"Mới đó đã phải lên thị trấn rồi à." Triệu Xuân nghe thấy sau này chỉ có tết âm lịch con trai mới được về nhà, rất không nỡ, rất muốn mở miệng bảo hắn đừng đi nhưng nghĩ tới bắt đầu từ bảy tuổi con trai đã bắt đầu đến thư viện đọc sách nên cũng không đành lòng ngăn cản hắn.

"Vâng, đi sớm một chút cũng có thêm thời gian chuẩn bị, còn hơn một tháng nữa là thi viện rồi."

"Vệ Tề nhà chúng ta đúng là không chịu thua kém, về sau lên thị trấn phải tự chăm sóc bản thân đó." Bà nội Tống nghe thấy cháu trai sắp lên thị trấn rất tự hào, nghĩ tới lại có thể khoe khoang trước mặt người trong thôn là vui vẻ tới thấy răng không thấy mắt.

Vương Anh lại rất khó chịu. Lúc Vệ Tề đi học ở thư viện trấn trên đã rất hao tiền rồi, chi phí một tháng của gã đã bằng nửa năm của người trong nhà cộng lại. Mà chi phí ở thị trấn còn cao hơn trấn trên, về sau còn không biết phải tốn thêm bao nhiêu tiền nữa đây. Bây giờ, Tống Vĩnh Cường không còn, trong nhà đều ăn nhờ vào số tiền ông ta để lại, nếu nhà anh cả dùng nhiều thì đương nhiên nhà bọn họ phải dùng ít lại. Nhưng nàng ta mới vừa bị trách mắng cho nên cũng không dám mở miệng lúc này.

...

"Trưởng thôn có nhà không ạ?" Sau khi ăn cơm trưa, Tống Duy An lập tức đi đến nhà của Đường Diệu Huy ở thôn Bắc, thấy cửa nhà họ không chốt cũng không tiện đi vào, mà chỉ đứng trước cửa gọi một tiếng.

"Có!" Đường Diệu Huy nghe có người gọi mình, đi tới cửa nhìn thử, "Là Vệ An à, mau vào đi!"

Thấy Đường Diệu Huy, Tống Duy An mới theo ông đi vào trong nhà. Đặt lọ gốm trên tay lên bàn. Trong nhà hiện giờ cũng không có gì lấy ra được, biết nhà trưởng thôn có hai đứa cháu chừng năm sáu tuổi, hắn bèn mang chút kẹo mạch nha tới, "Trưởng thôn, đây là kẹo nhà tự làm, có thể để bọn nhỏ ăn chơi."

"Cháu tới là tốt rồi, sao còn mang kẹo theo nữa?" Vợ của Đường Diệu Huy nhìn lọ kẹo đặt trên bàn, không tán thành nhìn Tống Duy An. Đứa nhỏ này cũng không biết tính toán gì cả.

"Đây là kẹo làm từ đường mạch nha nhà thím Đường cách vách cho. Hôm nay, cháu muốn tới nhà trưởng thôn cũng không có gì mang cho nên mới đành mượn hoa hiến Phật, mong thím đừng ghét bỏ là được rồi." Tống Duy An gãi ót, lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Đương gia, ông xem thằng An cưới phu lang xong cũng thay đổi rồi, ăn nói lanh lợi hơn." Vợ trưởng thôn nghe Tống Duy An nói, quay đầu nói với Đường Diệu Huy.

"Lúc này đã có phu lang lại làm chủ gia đình, đương nhiên không thể giống trước đây được. Được rồi, thằng An tới chắc chắn có chuyện tìm tôi, bà làm gì thì làm đi." Đường Diệu Huy thấy Tống Duy An bị nói đến ngượng ngùng, biết da mặt hắn mỏng bèn đuổi bạn già nhà mình đi.

"Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trông cháu."

Đường Diệu Huy thấy bạn già của mình đã rời đi, mới nói với Tống Vệ An, "Cháu tới là nói chuyện lên trấn trên khai hộ tịch phải không?"

"Đúng ạ, không biết ngày mai trưởng thôn có rảnh không?" Tống Duy An nghĩ sớm ngày làm xong hộ tịch cũng tốt, để tránh cho kéo dài lại xảy ra chuyện gì, mà ngày mai hắn cũng muốn lên trấn trên mua chút đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top