ZingTruyen.Top

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

022. Trò chuyện đêm khuya

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


"Ngươi đeo vào thử xem." Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc nhìn chằm chằm cái sọt tre trên tay mình không chớp mắt mới đứng dậy đi tới sau lưng đối phương, để cho y đeo vào cho mình nhìn thử xem.

Ôn Nhạc cũng vươn cánh tay đeo cái sọt lên vai, cảm thấy thoải mái hơn loại sọt trước đây thường dùng rất nhiều, "Ngươi thật, thật là giỏi!"

"Nếu thích về sau cái này để cho ngươi dùng. Cho nên chân phải mau lành, ta mới có thể dẫn ngươi vào núi chơi được." Cái này vốn làm cho Ôn Nhạc, Tống Vệ An còn làm nhỏ hơn một số nữa.

"Cho, cho ta thật sao? Cảm ơn!" Ôn Nhạc ôm cái sọt vào ngực nhìn ngắm, nghe thấy Tống Vệ An nói cho mình mới ngẩng đầu nở nụ cười khiến cả đôi mắt to tròn cong theo.

"Ừ." Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ khi Ôn Nhạc cười, Tống Vệ An đều sẽ bị đôi mắt này chọc tới chỗ mềm nhất. Hắn xoa đầu đối phương, đúng là một đứa nhỏ dễ thỏa mãn.

Bây giờ còn cần phải làm thêm nhiều thứ nữa, có lẽ số cây tre trong nhà sẽ không đủ dùng, ngày mai còn phải đi chặt thêm một ít mang về mới được. Tống Vệ An nghĩ vậy, tiếp tục chọn lựa trong đống nan tre còn lại. Cái sọt vừa mới cho Ôn Nhạc chỉ chọn dùng loại có tính dai và bền chắc nhất, hắn lại lựa ra một ít loại hai ba đan cho mình một cái, còn lại chỉ có thể dùng làm sọt tre vừa thô ráp vừa nặng nề kiểu truyền thống thôi.

Hắn vừa định làm thì bóng dáng Đường Thanh Thủy đã xuất hiện trước nhà, "An Tử, ta đến xem bên này có cần giúp gì không?"

"Ta đã nhận quà, cơm cũng ăn rồi, ngươi muốn làm không công cho ta thật sao?" Tống Vệ An thấy Đường Thanh Thủy tới là biết hắn nghĩ gì rồi.

Đường Thanh Thủy gãi sau gáy, lộ ra nụ cười ngốc nghếch, "Ha ha, làm không công cho ngươi cũng không sao. Ta quyết định về sau buổi sáng đi bán kẹo, tới chiều sẽ sang đây phụ giúp ngươi, ngươi có gì cần cứ bảo ta, mẹ ta cũng đồng ý rồi."

Thật ra hắn vẫn cảm thấy dùng cách làm kẹo của Tống Vệ An đi bán kiếm tiền không đúng lắm, nếu không làm gì đó thì trong lòng sẽ áy náy.

"Được thôi, Ôn Nhạc đang bị thương chân, ta đang lo không ai phụ ta khiêng cây tre đây." Hắn còn định ngày mai sẽ phải đi lại thêm mấy vòng nữa, nếu Đường Thanh Thủy muốn giúp thì hắn sẽ không khách sáo.

"Vậy mau đi thôi."

Tống Vệ An thấy Đường Thanh Thủy không thể chờ đợi dù một khắc, vừa nói đã đi ra ngoài, hắn chỉ có thể dặn dò Ôn Nhạc một tiếng rồi mang theo dao đuổi theo.

Ôn Nhạc ngồi trên băng ghế thấy bóng dáng Tống Vệ An càng đi càng xa, bàn tay ôm sọt tre không khỏi nắm thật chặt, lại nhìn thoáng qua bàn chân bị quấn thành bánh chưng của mình, trong lòng rất muốn chân lập tức lành lại.

Trong lúc Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy thay phiên nhau chặt tre, phụ nhân trong thôn Trà Sơn lại như con chuột lủi vào nhà, từ trong nhà truyền ra cũng không phải tiếng trò chuyện cười nhà người khác như ngày thường mà là một ít nội dung nghe không rõ.

Chuyện khiến cho người trong thôn cũng không dám lớn tiếng thảo luận đương nhiên là chuyện đã xảy ra lúc trưa ở nhà họ Tống. Khi chuyện này truyền từ thôn Bắc sang thôn Nam, chuyện ở thôn Nam lại truyền ngược lại thôn Bắc khiến mọi chuyện càng trở nên náo nhiệt hơn.

Mà người liên quan đến chuyện này, Tống Vệ Tề đã thừa dịp sau cơm trưa còn chưa có người bắt đầu đi tới đi lui đã lặng lẽ rời thôn. Vương Anh cũng bế Tống Vệ Minh về nhà mẹ đẻ, nhà họ Tống lập tức trở nên vắng vẻ nhưng cũng yên tĩnh không ít.

Lâm Quế, vợ trưởng thôn cũng nghe được ít tin tức, mới vừa về nhà đã thần bí nói với Đường Diệu Huy: "Ông nói xem, nhà họ Tống một năm cho Tống Vệ Tề một trăm lượng để lên thị trấn học có phải là sự thật không?"

Đối với người nông thôn, một trăm lượng không phải con số nhỏ, bà vẫn biết của cải nhà họ Tống nhiều nhưng không ngờ tới có thể một năm lấy ra một trăm lượng, "Tôi cũng đang định đợi thêm hai năm cũng để cháu trai vào thư viện học, bây giờ chỉ sợ không thể đáp ứng nổi."

Đường Diệu Huy nghe bà nói thế càng nhíu mày chặt hơn, "Một người đàn bà như bà thì biết cái gì, đi học không phải so tiền ai nhiều hơn thì sẽ giỏi hơn."

Ông vốn rất xem trọng Tống Vệ Tề nhưng bây giờ cũng không đồng ý với cách làm của nhà họ Tống. Nếu Tống Vệ Tề đã là tú tài, dùng nhiều tiền để chuẩn bị thi hương cũng thôi đi nhưng Tống Vệ Tề chỉ mới thi đậu đồng sinh, bây giờ lại cầm một số tiền lớn lên thị trấn, Đường Diệu Huy thấy không ổn lắm.

"Cũng đúng." Lâm Quế nghe đương gia nhà mình nói vậy mới yên tâm gật đầu, "À đúng rồi, giữa trưa Vương Anh còn tới thôn Nam quậy một hồi, nghe nói suýt chút đã chọc vào mắt Ôn Nhạc rồi, may mà lúc ấy thằng An nó nhanh tay đấy."

"Nghe nói á? Bây giờ trong thôn ai mà chẳng biết chuyện này. Về sau, chúng ta nên ít qua lại với nhà họ Tống đi, cả nhà này không có một ai hiểu lẽ phải cả." Đường Diệu Huy nhớ tới trước đó không lâu ông tới nhà họ Tống chủ trì phân gia, nhà họ Tống ngay cả một lượng cũng không nỡ lấy ra mà bây giờ vừa ra tay đã là một trăm lượng, bây giờ ông không có chút thiện cảm nào với nhà họ cả.

"Tôi biết rồi."

Một ngày này, thôn Trà Sơn ở trong náo nhiệt lại bận rộn dần dần buông xuống. Tống Vệ An tranh thủ trước khi trời sập tối cùng Đường Thanh Thủy khiêng toàn bộ cây tre hai người đã chặt về nhà, còn làm ra hai cái giá dùng để phơi trà nữa.

Đợi tiễn Đường Thanh Thủy về, Tống Vệ An mới đến phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn lúc trưa từ nhà họ Đường mang về, xem như giải quyết được cơm tối của hắn và Ôn Nhạc.

Khi bầu trời ngoài phòng mờ mịt thì trong phòng đã không còn nhìn thấy một tia sáng nào. Đêm nay, Tống Vệ An và Ôn Nhạc đổi vị trí cho nhau, để cho Ôn Nhạc bị thương chân ngủ ở bên trong.

Nhưng đêm nay, hai người nằm trên giường một hồi lâu cũng chưa thể chìm vào giấc ngủ. Ôn Nhạc cảm nhận được đau đớn từ chân truyền tới, không khỏi làm y lo sợ có khi nào về sau mình sẽ biến thành chân thọt như Tống Vệ An nói không. Mà Tống Vệ An cũng vì thời gian trước ngủ quá nhiều nên bây giờ khá tỉnh táo.

Cảm thấy ván giường hơi lung lay, hắn biết Ôn Nhạc còn chưa ngủ, không khỏi tò mò người này bình thường vừa nằm lên giường đã ngủ vì sao hôm nay lại mất ngủ như vậy, "Sao còn chưa ngủ nữa?"

"Làm, làm ồn tới ngươi à?" Ôn Nhạc cho rằng mình xoay người khiến đối phương tỉnh giấc.

"Không có, ta cũng chưa ngủ mà." Tống Vệ An gối đầu lên cánh tay, nhàm chán nhìn nóc nhà, ở đây bị mất ngủ cũng không có thú vui gì để giải sầu cả.

"Ngươi nói, nói có khi nào về, về sau chân, chân của ta sẽ bị thọt thật không?" Ôn Nhạc nghe Tống Vệ An còn chưa ngủ mới hỏi ra vấn đề khiến mình bị quấy nhiễu.

Tống Vệ An nghe y nói thế suýt chút cười ra tiếng. Bản thân chỉ hù dọa y chút thôi mà người này đã tưởng thật rồi. "Ngươi sợ?"

"Sợ." Ôn Nhạc nghĩ một lúc lại bổ sung: "Ta, ta không muốn vừa, vừa nói lắp, mà chân còn thọt nữa."

Tống Vệ An vừa nghe tới nói lắp đã nhớ tới lúc Ôn Nhạc có thể nói chuyện một cách trôi chảy hôm nay. Rõ ràng vóc dáng không cao lại che chắn trước mặt mình, hổn hển rống giận Vương Anh, dáng vẻ lúc đó thật là đáng yêu không nói nên lời. Tống Vệ An cảm thấy nếu Ôn Nhạc không nói lắp sẽ rất không tồi.

"Ngươi có muốn bỏ tật xấu nói lắp không? Hôm nay ta thấy ngươi rõ ràng có thể biểu đạt rất trôi chảy mà. Có lẽ nói lắp chỉ là tâm bệnh, từ từ sẽ bỏ được."

"Thật sao?" Ôn Nhạc cảm thấy Tống Vệ An rất giỏi lại hiểu biết nhiều, lập tức nảy sinh một loại tin tưởng mù quáng với hắn. Bây giờ lại nghe hắn nói tật nói lắp của mình có thể bỏ được, trong lòng cũng thầm tin tưởng.

"Đương nhiên rồi, chỉ cần ngươi quyết tâm muốn bỏ thì ta có thể giúp ngươi." Tâm bệnh, quan trọng nhất là dựa vào ý chí của bản thân, nếu không hắn nói nhiều cũng vô dụng.

"Ngươi, ngươi nói được, chắc chắn là được, được rồi. Ta muốn bỏ, bỏ, ngươi giúp, giúp ta đi." Ôn Nhạc nghe thấy lời Tống Vệ An nói lập tức bắt lấy tay hắn nghiêm túc bảo đảm.

Không nghĩ tới Ôn Nhạc cũng có lúc chủ động như vậy, Tống Vệ An bị người bắt lấy còn hơi ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc đã trở tay bắt lấy tay đối phương vào trong tay mình, chậm rãi vuốt ve vết chai trên đó. Hắn cảm thấy bản thân đã nghiện cảm giác này mất rồi. Lập tức xoay người đối mặt với đối phương, trong giọng nói lộ ra mê hoặc hỏi, "Vậy trước tiên ngươi hãy kể cho ta nghe bắt đầu từ khi nào ngươi nói lắp, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?"

"Mười hai tuổi. Ngày, ngày đó ta quét dọn nhà mà tiền, tiền trong nhà bị mất, mẹ cho rằng ta lấy, lấy, nói, nói muốn bán ta đi." Thật ra sau đó y cũng biết mẹ chỉ dọa mình thôi chứ không phải muốn bán y thật nhưng khi ấy y thật sự sợ hãi.

Trong thôn từng có người bán song nhi cho bọn buôn người đi ngang qua thôn. Nhưng đất đai trong thôn bọn họ xem như cũng màu mỡ, mỗi nhà chỉ cần dựa vào thu hoạch đồng ruộng cũng đủ để sinh hoạt rồi, nếu tự dưng bán con cái ruột thịt của mình sẽ dễ bị người khác đâm chọc sau lưng cho nên rất ít người sẽ làm như vậy.

Nghe thấy lời nói đứt quãng của Ôn Nhạc, tuy y không biểu đạt quá rõ ràng nhưng Tống Vệ An vẫn có thể tưởng tượng ra tình hình ngay lúc đó, "Phụ thân ngươi đâu?"

"Phụ, phụ thân lên trấn trên làm, làm công ngắn hạn." Nếu khi ấy phụ thân ở nhà, y sẽ không sợ hãi đến vậy.

"Sau đó lại thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top