ZingTruyen.Top

Edit Bhtt Hoan Cung Lam Thi Ta Cuoi Nguoi

Lưu Mông không có tìm được Chung Thiển Vân cũng không từ bỏ, còn Chung Thiển Vân sau khi biết được Tô Mặc Ngưng đã biết, nếu lại trốn tránh thì càng thể hiện mình chột dạ, cho nên liền thản nhiên đối mặt, không quá hai ngày, Lưu Mông liền tìm lại đây, Lưu Mông có vẻ có chút kích động: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi, rõ ràng trong cùng một đội ngũ, nhưng lại không thấy, còn tưởng rằng ngươi đang trốn tránh ta!"

Chung Thiển Vân cười khan vài tiếng, liếc liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngưng một cái, vội vàng duỗi tay đem người kéo đến trước mặt: "Ta trốn tránh ngươi làm gì, ta giới thiệu với ngươi, đây là thê tử của ta, xem như là muội tức của ngươi."

Lưu Mông nhíu nhíu mày: "Muội tức?" Cách nói này như thế nào nghe quái quái, Chung Thiển Vân gật đầu: "Tuy rằng nghe có điểm quái, nhưng cái quan hệ này là không sai."

Lưu Mông đối với Tô Mặc Ngưng chắp tay: "Phu nhân." Hắn còn chưa quên những lời mà hai ngày trước Tô Mặc Ngưng đã nói với hắn, thấy Chung Thiển Vân như thế, cũng thấy chính mình mới vừa rồi có chút thất lễ.

Tô Mặc Ngưng híp mắt gật gật đầu: "Ta không quấy rầy các ngươi ôn chuyện."

Nói xong, Tô Mặc Ngưng liền nhấc chân muốn đi, trong lòng Lưu Mông đang vui sướng, Chung Thiển Vân vội vàng đem người kéo lại: "Ngươi đừng đi a, nếu không lát nữa ta lại lạc đường."

Lưu Mông dùng vẻ mặt cảm kích nhìn Tô Mặc Ngưng, lại cười nói với Chung Thiển Vân: "Không cần sợ, lát nữa ta có thể đưa ngươi trở về."

Chung Thiển Vân nhìn nhìn xe ngựa cách đó không xa, trong lòng nghĩ thầm, gần như vậy, cho dù ta mù đường cũng có thể tự trở về, ai cần ngươi đưa, thật là không có nhãn lực, không nhìn ra là ta chỉ muốn lưu nương tử lại thôi sao, nếu như để cho nương tử đi thật, ta cùng một chỗ với ngươi, sợ là đêm nay ta phải ngủ dưới sàn nhà.

Chung Thiển Vân nghĩ như vậy, càng thêm không chịu thả Tô Mặc Ngưng rời đi: "Ta đáp ứng qua nhạc phụ đại nhân, đối với nương tử của ta một tấc cũng không rời, ngươi có cái gì cần nói mà nương tử của ta không thể nghe?"

Chung Thiển Vân một ngụm nương tử, Tô Mặc Ngưng nghe thực hưởng thụ, cũng không đi nữa, Lưu Mông đương nhiên cũng không thể đem người đuổi đi, nhưng lời nói trong lòng như thế nào có thể làm trò nói ra trước mặt Tô Mặc Ngưng. Vì thế, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói chuyện phiếm vài câu.

Chỉ là như vậy, làm Lưu Mông cảm thấy chưa nói ra được lời trong lòng, liền ba ngày hai đầu lại đây tìm Chung Thiển Vân. Tuy rằng nhiều lần Tô Mặc Ngưng đều ở đây, nhưng cũng không chịu nổi như thế, Lưu Mông này lòng Tư Mã Chiêu, nàng cũng vô pháp không thèm để ý, nhưng Chung Thiển Vân nói chuyện hay hành sự đều biết được đúng mực, làm nàng một bụng hỏa không thể phát ra.

(Lòng Tư Mã Chiêu : ý chỉ ý định trong lòng Lưu Mông ai cũng biết rõ.)

Đảo mắt, đội ngũ đã gần lãnh thổ một nước, trên đường không có khách điếm, liền hạ trại tại chỗ, ban đêm quá lạnh, ở cửa doanh trướng có đốt đống lửa, ngồi ở bên cạnh đống lửa sẽ tốt hơn một chút.

Chung Thâm Tài sai người bưng mấy vò rượu tới, đổ một chén cho tất cả mọi người: "Ban đêm lạnh, uống chút rượu có thể ấm áp thân mình, chờ lát nữa ngủ sẽ thoải mái hơn."

Tô thị lang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Mặc Ngưng: "Ngưng nhi, ngươi không cần uống nha, lát nữa đặt thêm mấy cái lò sưởi là được, còn nữa, muội phu tổng có thể làm ấm giường mà."

Chung Thiển Vân mới nhấp một ngụm rượu, nghe đại cữu ca nói như vậy, liên tục gật đầu: "Ta có thể làm ngươi ấm áp, trên người ta rất ấm."

Tô Mặc Ngưng bưng rượu lên, nhìn Chung Thiển Vân, có chút ý tứ làm nũng: "Ta chỉ uống một chút."

Chung Thiển Vân vui vẻ đồng ý: "Vậy ngươi chỉ được uống một chút thôi nha, rượu này có chút nặng, dễ dàng say."

Tô Mặc Ngưng gật gật đầu, cẩn thận nhấp một ngụm, chẹp miệng, Chung Thiển Vân tháy nàng thích, cho nên không ngăn cản.

Tô thị lang thấy muội muội căn bản không thèm để ý đến kiến nghị của mình, lại nhìn Chung Thiển Vân vài lần, cuối cùng quyết định không đi quản các nàng. Tô Mặc Ngưng thừa dịp Chung Thiển Vân nói chuyện không để ý, từng chút từng chút một uống hết hơn nửa bát rượu, Chung Thiển Vân quay đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, thấy sắc mặt của nàng vẫn ổn, mới yên lòng: "Tửu lượng của ngươi cũng không tệ lắm nha."

Tô Mặc Ngưng vui rạo rực gật gật đầu: "Chỉ là ở trong nhà, cha huynh đều không cho ta uống."

Chung Thiển Vân khó có được dịp thấy nàng như thế, lại thay nàng đổ thêm một ít: "Hiện giờ ngươi đã thành thân, ta chống đỡ cho ngươi, ngươi muốn uống liền uống." Nàng có thể lý giải tâm tư của Tô thừa tướng bọn họ, tiểu thư khuê các nơi nào có người giống nàng không cấm rượu thịt, tùy ý uống rượu.

Tô Mặc Ngưng dựa vào trên người Chung Thiển Vân, lại uống thêm chút rượu, ăn thịt mà Chung Thiển Vân đã xé sẵn, rất có tư vị. Thời điểm mấy người đứng dậy quay về doanh trướng, Tô Mặc Ngưng đã có chút say, lúc đứng lên thiếu chút nữa té ngã, may mắn có Chung Thiển Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người, ôm vào trong lòng ngực.

Chung Thiển Vân đỡ người đi về doanh trướng của mình, Tô Mặc Ngưng bước chân loạn choạng, dẫm không xong, lung lay, may mắn doanh trướng của các nàng ở ngay trước đống lửa, đường không xa, lay động vài lần liền an an ổn ổn vào doanh trướng.

Chung Thiển Vân đem người đặt ở trên giường, thay nàng bỏ đi áo ngoài cùng giày, đi ra doanh trướng gọi người lấy chút nước ấm cùng canh giải rượu tới. Thực mau, Chung Thiển Vân đem canh giải rượu đặt ở một bên, định lau mặt cho nàng trước, nhưng Tô Mặc Ngưng không có phối hợp, thấy nàng duỗi tay qua, liền giơ tay vỗ rớt, hoặc là trốn đông trốn tây, lăn lộn một hồi lâu, mới miễn cưỡng lau được một chút.

Chung Thiển Vân nhụt chí buông khăn xuống, bưng canh giải rượu tới, nháo đến bây giờ, đều mau lạnh. Chung Thiển Vân đỡ Tô Mặc Ngưng, hống nàng: "Ngưng nhi, uống canh giải rượu trước đi, bằng không ngày mai sẽ bị đau đầu."

Tô Mặc Ngưng lại lắc đầu, không cho nàng uy đến bên miệng: "Không uống không uống, không dễ uống."

Chung Thiển Vân đau đầu không thôi, không nghĩ tới ngày xưa Tô Mặc Ngưng ôn nhu hào phóng, sau khi say rượu lại là bộ dáng như thế này: "Dễ uống, ngươi xem ta uống trước một ngụm."

Nói xong, Tô Mặc Ngưng quả thực dừng lại nhìn nàng uống, Chung Thiển Vân uống một ngụm, lại đem chén đưa tới trước mặt Tô Mặc Ngưng, "Ta uống rồi, cực kỳ dễ uống, ngươi cũng uống một ngụm."

Tô Mặc Ngưng trực tiếp xoay người sang chỗ khác: "Đừng hòng gạt ta!"

Chung Thiển Vân cầm chén, thò lại gần, Tô Mặc Ngưng lại quay người đi, né tránh. Chung Thiển Vân đuổi theo một hồi lâu, Tô Mặc Ngưng liền ở trên giường lăn qua lăn lại, thẳng đến khi canh giải rượu hoàn toàn lạnh, cũng chưa uống được một ngụm, Chung Thiển Vân đem canh giải rượu đặt qua một bên, ngồi ở mép giường lắc lắc đầu: "Khó trách nhạc phụ bọn họ không cho ngươi uống rượu, nhất định là ngươi đã từng làm ầm ĩ như vậy ở trong phủ."

Chung Thiển Vân đành phải mặc kệ nàng, chính mình đi rửa mặt. Nàng mới rửa mặt xong xoay người, liền thấy Tô Mặc Ngưng đứng ở trước mặt, dọa nàng nhảy dựng, nàng còn chưa kịp mở miệng, Tô Mặc Ngưng đã ôm chặt lấy nàng: "Như thế nào ngươi có thể ném xuống ta mà chạy?"

Chung Thiển Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Ta không chạy, ta đi rửa mặt mà."

Tô Mặc Ngưng vẫn ôm nàng không bỏ, lại cảm thấy đứng quá mệt mỏi, nâng chân treo lên trên người Chung Thiển Vân: "Ngươi ôm ta, ôm ta."

Chung Thiển Vân thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể bế người lên. Người say rượu ý thức không rõ, thể trọng cũng so với ngày thường nặng hơn rất nhiều, Chung Thiển Vân bế người đi về phía trước, đi tới mép giường.

Chung Thiển Vân đem người đặt ở trên giường, buông lỏng tay, nhớ tới mình chưa tắm định đi tắm một cái, ai ngờ chân của Tô Mặc Ngưng câu lấy eo nàng, cánh tay cũng ôm chặt lấy cổ nàng, nơi nào có bộ dạng buông tay: "Không được không được, có phải ngươi định trộm đi gặp Lưu Mông hay không?"

Chung Thiển Vân ôn tồn hống nàng: "Không có, ta chỉ là đi tắm rửa, lập tức liền trở về ôm ngươi, có được không?"

Tô Mặc Ngưng chỉ lo nói: "Hắn lớn lên khó coi, vẫn là ta đẹp. Nhìn hắn như vậy, cũng không có đọc được bao nhiêu sách, so ra kém ta."

Chung Thiển Vân không đoán được ngày thường nàng một bộ không đem Lưu Mông để vào mắt, sau khi uống say lại thành một bình dấm chua, cười một cái: "Ngươi không cần so với hắn, ta chỉ thích ngươi."

Tô Mặc Ngưng lập tức buông người ra, Chung Thiển Vân nhất thời sửng sốt, Tô Mặc Ngưng lại đá nàng một cái: "Ngươi mau đi tắm rửa!"

Chung Thiển Vân sợ nàng lại đổi ý, vội vàng chạy đến một bên nhanh chóng tắm rửa, sau đó trở về đến mép giường, Tô Mặc Ngưng đã bọc chăn ngoan ngoãn nằm xuống, một bộ đã ngủ rồi.

Chung Thiển Vân nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng xốc lên một góc chắn, vừa mới ngồi vào ổ chăn, Tô Mặc Ngưng đột nhiên đứng dậy, lôi kéo chăn ngồi ở trên đùi Chung Thiển Vân, dùng chăn bao lấy cả hai người, nàng làm ầm ĩ một phên, trong chăn nơi nào còn nhiệt khí, nàng gắt gao đem người ôm lấy: "Có nhớ ta hay không?"

Thanh âm của người say rượu so với ngày thường khàn hơn một tí, hai người dán thật gần, Chung Thiển Vân tâm viên ý mã lên, nhưng lập tức hất hất đầu, nàng đã uống say khó chịu như vậy, sao mình có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.

Tô Mặc Ngưng ngồi thẳng thân mình, cau mày, đôi tay ôm lấy gương mặt của Chung Thiển Vân: "Ngươi phải nói nhớ ta."

"Nhớ ngươi." Chung Thiển Vân rất biết nghe lời, Tô Mặc Ngưng vẫn không hài lòng: "Ngươi nhớ ai?"

Chung Thiển Vân lập tức trả lời: "Nhớ Ngưng nhi."

Tô Mặc Ngưng vẫn không vừa lòng, cau mày: "Ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."

Chung Thiển Vân do dự, Tô Mặc Ngưng không chịu, gần sát vào một tí, chóp mũi của hai người chạm nhau, Tô Mặc Ngưng từng câu từng chữ nói: "Gọi tỷ tỷ."

Chung Thiển Vân nhìn điệu bộ này của nàng, nếu như không gọi, sợ là đêm nay ai cũng đừng hòng ngủ, hiện giờ liền có chút hối hận, sao lại đáp ứng cho nàng uống rượu vậy chứ, chính mình nên hướng đại cữu ca hỏi rõ ràng nguyên do mới phải.

"Tỷ tỷ." Chung Thiển Vân nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tô Mặc Ngưng giống như không có sức lực ngã vào trong lòng ngực nàng, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn nằm yên, trên dưới cọ loạn: "Quá nhỏ, quá nhỏ, nghe không thấy, nghe không thấy."

Chung Thiển Vân trên mặt đỏ bừng, trên người cũng nóng lên, chỉ cảm thấy trên đầu đều sắp chảy mồ hồi hột, vội vàng đỡ lấy người: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi không cần lộn xộn."

Chung Thiển Vân không cho nàng lộn xộn, Tô Mặc Ngưng lại không cao hứng, nhìn Chung Thiển Vân, ủy khuất ba ba: "Ta muốn động."

Chung Thiển Vân hít một hơi thật sâu: "Ngươi như vậy, ta sẽ không nhịn được, ta vốn dĩ cũng không có tự chủ gì."

Cũng không biết Tô Mặc Ngưng có hiểu hay không, duỗi tay liền bắt đầu cởi đai lưng cùng lưng quần của Chung Thiển Vân ra: "Không cần nhẫn, không cần nhẫn."

Chung Thiển Vân trong lòng vui mừng, nếu nương tử đã yêu cầu, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, không nghĩ tới uống rượu say sẽ lượm được chuyện tốt này, về sau phải cho nàng uống nhiều một chút.

Chung Thiển Vân cười hì hì cởi hết quần áo của Tô Mặc Ngưng ra, hôn ở trên mặt trên môi nàng, đang muốn xoay người đem người đè ở dưới thân, Tô Mặc Ngưng lại không chịu: "Ta là tỷ tỷ, ta khi dễ ngươi mới đúng."

Chung Thiển Vân đột nhiên cảm giác không ổn, nhưng đã không kịp nữa rồi, Tô Mặc Ngưng ghé vào trên người nàng, khắp nơi tùy ý đốt hỏa, cái tay kia rất rõ ràng minh bạch hướng đi, thẳng tắp hướng tới mục đích cuối cùng.

Chung Thiển Vân sợ không cho Tô Mặc Ngưng sẽ cáu kỉnh, vừa rồi nàng đã kiến thức qua, người này uống say rất khó hống, không có biện pháp, chỉ có thể chiều theo ý nàng. Chỉ là không bao lâu sau, nàng liền hối hận, nàng cũng không biết người này sau khi uống say lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, ngày thường một bộ khuyên mình phải biết tiết chế, bây giờ uống say so với mình cái gì cũng đều mặc kê.

Tuy rằng Chung Thiển Vân nghĩ như vậy, nhưng vẫn không có nhẫn tâm đem người đẩy ra, đáng thương nhất chính là nàng tưởng nhân cơ hội này kiếm chút phúc lợi cho mình, ai biết nhiều lần đều không thể thực hiện được. Tô Mặc Ngưng sau khi uống say, bản lĩnh quá lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top