Chương năm mươi: Không bằng chúng ta kết thúc đi.
Làm thế nào Thẩm Tế Nhật cũng không ngờ nổi sẽ bắt gặp Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh tại chốn này.Thẩm Quan Lan thì thôi đi. Từ Yến Thanh là mẹ Tư của các anh, từ sau khi xuất giá vào nhà họ Thẩm luôn bị mợ Cả cấm túc, đã hơn một năm nay đến một lần cũng chả ra khỏi cửa, sao lại ở trong bệnh viện này?Thế nhưng còn chưa đợi Thẩm Tế Nhật mở miệng, hộ sĩ đã đi qua đuổi họ ngay, kéo tấm rèm quây.Thẩm Tế Nhật vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực* trong bụng, lúc này Hồng Dật và Vương Ngọc sóng bước vào, anh bèn giao cho họ trông nom Du Thiên Lâm, mình thì ra ngoài gọi hai người kia lại.*Nguyên văn "惊疑不定" (Kinh nghi bất định): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.Từ Yến Thanh ăn vận y phục của hạ nhân Thẩm gia, lúc anh vén rèm, thứ anh trông thấy là bóng dáng hai người họ nắm tay nhau.Trong thâm tâm Thẩm Tế Nhật đã có đoán định, vẫn cứ chẳng muốn tin, rồi chờ sau khi anh và Thẩm Quan Lan nói chuyện xong xuôi mới vỡ lẽ, hoá ra từ lâu Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh đã...Anh phát giận choáng váng cả đầu, tị nữa không đứng vững. Mà Thẩm Quan Lan vì xin anh che giấu bí mật này, lại quỳ gối trước mặt anh.Từ bé tới lớn đứa em trai này của anh toàn được cha mẹ chiều chuộng, đòi cái gì là có cái đó, tính khí cậu ấm cô chiêu cũng theo năm tuổi mà dần ngấm sâu vào máu. Về sau bằng lòng đến trường học thạc sĩ hai năm mới bắt đầu hiểu chuyện, kế tiếp ra nước ngoài học y. Những tưởng rằng sau khi trở về sẽ có trách nhiệm chín chắn hơn, chẳng ngờ lại dính líu tới mẹ Tư.Thẩm Tế Nhật vẫn chả biết phải mắng mỏ em trai ra sao mới hợp lẽ nữa. Riêng Từ Yến Thanh chứng kiến Thẩm Quan Lan quỳ xuống cũng tiến đến gần đấy nhận sai, cầu xin anh đừng trách cứ Thẩm Quan Lan, nói tất cả đều là lỗi của mình, tự nguyện chịu phạt.Anh có thể rầy la Thẩm Quan Lan, song chẳng cách nào vô lễ xấc láo với Từ Yến Thanh. Coi bộ dạng rõ ràng sợ sệt nhưng rồi vẫn không thể không thừa nhận của Từ Yến Thanh, anh lại nhớ tới đủ loại ức hiếp sỉ nhục Từ Yến Thanh gánh chịu từ sau khi gả vào.Phận con cái trong nhà, chả phải anh không hay biết mẹ anh chẳng ưa nhìn mẹ Tư nhận được sự thiên vị ưu ái của cha, mẹ Hai mẹ Ba sểnh ra là viện cớ đánh phạt mẹ Tư. Anh là Đại thiếu gia, tuy rằng có thể thường xuyên giúp gấp một tay, nhưng mà không có biện pháp nào ngăn chặn triệt để kiểu bắt nạt đó. Dẫu sao đến cả cha anh cũng mở một mắt nhắm một mắt đối với loại sự tình này, thì anh sở hữu quyền hành gì để quản lý cấm cản mấy vị bậc cha chú.Và khiến anh càng không ngờ tới chính là Thẩm Quan Lan kể nhằm đề phòng Từ Yến Thanh bậy bạ với phụ nữ con gái trong nhà, cha anh lại ép Từ Yến Thanh uống "canh hạ hỏa" suốt ngày.Mặc dù Thẩm Quan Lan kể bóng gió khó hiểu, song anh có thể nghe ra hàm ý gì. Nếu cứ đau yếu như vậy tiếp mãi, chắc chắn Từ Yến Thanh sẽ chẳng sống được lâu đâu.Anh lúng ta lúng túng trông hai người họ quỳ gối trước mặt, trong chốc lát mọi cảm xúc đều tuôn trào trong dạ. Nhưng điều làm anh khó xử và băn khoăn nhất là Du Thiên Lâm phải thất vọng.Anh nói với Thẩm Quan Lan để anh ngẫm kỹ, về tới phòng bệnh cùng mớ suy nghĩ rối như bòng bong.Nom Du Thiên Lâm còn đang mê mệt, anh lại có cảm giác cả tâm tư và sức lực bị vắt kiệt một lần nữa.======Thẩm Tế Nhật chăm sóc Du Thiên Lâm tại bệnh viện một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa tỏ anh đã tỉnh giấc, phát hiện Du Thiên Lâm đã tựa lưng lên đầu giường xem báo rồi.Trước lúc chợp mắt anh nhoài người vào bên mé giường, hiện giờ lại nằm cạnh Du Thiên Lâm. Thấy anh tỉnh, Du Thiên Lâm bỏ tờ báo, cúi đầu ghé sát gần hôn anh.Thời gian họ chia xa non nửa năm, khoan bàn Du Thiên Lâm có bao nhớ nhung anh, chính anh cũng trải nỗi khổ bởi tương tư luyến nhớ. Vì vậy mà khoảnh khắc đôi môi đệ ấy kề vào, anh chủ động mở miệng liền, biến nụ hôn này thành quấn quýt triền miên khó tách.Vết thương trên vai Du Thiên Lâm còn vướng vải băng chằng chịt, hắn cúi khom khom như vậy sẽ kéo đến miệng vết thương. Thẩm Tế Nhật tự động ngồi dậy, ôm hắn ngả xuống đầu giường, hôn lên một lần nữa.Một lần này đây, mãi tới khi đôi bên đều cần lấy hơi mới dứt.Du Thiên Lâm trợn tròn mắt đỏ ửng ngó anh, sóng tình mênh mông tung trào trong mắt tựa như đang vỗ dạt dào về phía anh. Anh cũng vượn lòng ngựa ý* vì được hôn, nhưng vẫn cố nén ý niệm nhộn nhạo trong đầu, hỏi Du Thiên Lâm cảm thấy thế nào, vết thương có còn đau hay không.*Nguyên văn "心猿意馬" (Tâm viên ý mã): Khỉ hay tương cận với nó là vượn, theo Phật giáo và Lão giáo, tượng trưng cho Tâm con người, tâm điều khiển ý muốn và hành động của con người. Các loài thuộc họ khỉ hầu vốn hiếu động, láu táu, nhảy nhót, chuyền leo, không chịu ngồi yên. Cái tâm con người cũng lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ. Phật giáo ví tâm người như loài Khỉ vượn nên gọi là Tâm viên (tâm/lòng của con vượn). Tương đồng với Tâm viên là Ý mã (ý thích của con ngựa). Tâm ý theo nhau, tâm chạy rong, ý cũng chạy rong nên giữ cho tâm ý ở yên, tập trung tư tưởng vào một chỗ là chuyện không dễ.Du Thiên Lâm đặt tay anh lên chỗ bị thương, nhìn dán vào anh bằng ánh mắt hệt muốn nuốt chửng nuốt chạo anh nãy giờ: "Nhìn thấy huynh sẽ hết đau."Thẩm Tế Nhật nhếch môi thành nét cười nhạt, chả đối đáp mồm mép láu lỉnh của Du Thiên Lâm, xuống giường đi rửa mặt.Từ sau bận hai người xác định tình cảm, trình vụng chèo khéo chống của Du Thiên Lâm càng bạo so với trước đây. Dạo đầu anh còn cảm thấy ngại ngùng, mắc cỡ. Sau thì phát hiện Du Thiên Lâm luôn thích coi dáng vẻ đấy của anh, thế là bèn nghiêm mặt đến nỗi chẳng thể nghiêm hơn.Rửa mặt xong xuôi, Du Thiên Lâm lại kéo anh quay về giường, hỏi anh trong khoảng thời gian này sức khoẻ thế nào, có chóng mặt hôn mê nữa hay không, có mệt nhọc kiệt sức vân vân hay không.Anh trả lời thành thật, mặc dầu cũng mong hỏi thăm tình hình của Du Thiên Lâm, nhưng anh hiểu Du Thiên Lâm khác biệt với anh, dù cho họ đã ở bên nhau, có một số việc đúng là không tiện hỏi.Hai người tâm tình suốt một hồi thì Hồng Dật vào đây, bê bữa sáng đặt lên bàn lại đi ra ngoài canh.Thẩm Tế Nhật cầm bát cháo và thìa chuyển qua, Du Thiên Lâm như ông lớn ngồi dí ở đầu giường, nài nỉ vai vẻ bị thương mất sức, cần anh đút.Vừa rồi lúc Du Thiên Lâm hôn anh, rõ ràng đôi tay ra sức quàng lấy anh. Anh biết thừa Du Thiên Lâm chơi xấu, nhưng quả thực đợt này xa nhau quá lâu, anh cũng chẳng chấp nhặt vặt vãnh như thế, khuấy cho đều cháo rồi bắt đầu đút.Du Thiên Lâm vẫn nhìn anh chăm chú mắt cũng chả thèm chớp, ăn nhếu nháo vài miếng là đột nhiên kéo anh vào lòng, nâng cằm anh khiến anh há miệng, mớm cháo qua.Anh hẵng đang bưng bát trong tay, đã phải cẩn thận kẻo đánh đổ, lại phải nhận trọn một miếng này, dáng điệu liền có phần chật vật.Du Thiên Lâm mớm nốt thìa cháo là buông anh ra, trông bên môi anh còn dính hạt cơm, lại xáp gần liếm hạt cơm kia vào miệng, xoa xoa khóe môi của anh bằng lóng tay.Mặt Thẩm Tế Nhật đỏ bừng không sao kìm chế, anh gạt tay Du Thiên Lâm: "Bậy nào, ngoan ngoãn ăn đi."Du Thiên Lâm chẳng có ý kiến, còn tựa về gối đầu như ông tướng rút lui.Đợi anh đút sạch bát cháo, lúc bản thân anh bắt đầu ăn, Du Thiên Lâm đánh tiếng: "Đệ đệ của huynh đã về à?"Thẩm Tế Nhật vừa nuốt một cái thang bao* đã hút cạn, nghe nói như thế là khỏi muốn ăn, để đôi đũa xuống: "Ừm đã về."*Súp thang bao, thường được gọi là thang bao, cũng được gọi là tiểu long bao chứa súp nóng. Đây là một món ăn xuất hiện từ các quán cơm ở Biện Kinh, thời Bắc Tống với tên gọi "Bánh bao sơn động hoa mai". Lúc ấy nó là một trong các chiêu bài "Ngọc lâu" của 72 cửa hiệu chính, danh xưng vẻ ngoài "nhắc đến giống đèn lồng, tẽ ra giống hoa cúc". Theo truyền thống sẽ chọn hầm phần thịt nạc chỗ cặp giò sau của con lợn, băm vụn da, đem nấu bung chưng cách thủy. Phần da và nước hầm này được làm lạnh thành thể rắn, cho vào nhân, gặp nóng khi hấp liền tan chảy thành súp sệt.Tương truyền thang bao được du nhập vào Lâm An, kinh đô của triều Nam Tống sau sự biến Tĩnh Khang của triều Bắc Tống. Nó còn được gọi là "màn thầu ngậm sữa" và trở thành một món ăn vặt nổi tiếng ở chợ lúc bấy giờ. Vào triều Minh và triều Thanh, thang bao gạch cua ở Hoài Dương (Giang Nam) đã rất nổi tiếng, vỏ mỏng như tờ giấy, thổi mạnh lập tức sẽ vỡ ra, bên trong đầy sốt nấu từ nước dùng.Năm 1922, Hoàng Kế Thiện thành lập quán bánh bao đầu tiên ở Khai Phong. Vào những năm 1930, Hoàng Kế Thiện chuyển sang làm vỏ bằng bột mì, sử dụng đường và bột ngọt để làm nhân bánh tươi hơn. Trải qua các quá trình xoắn vặn, quăng, kéo, nắm rồi kỹ thuật "Ba cứng ba mềm": 3 lần thêm nước, 3 lần thêm bột; khối bột vỏ dẻo dai bóng loáng, không bị chảy nước súp, không bị xô lệch, cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn thang bao "trắng, bóng, dai, mềm". Về phương pháp nấu, Hoàng Kế Thiện đã thay đổi cách hấp từ lồng lớn sang hấp trong lồng nhỏ, dọn ngay lên bàn, gọi rồi mới hấp, giữ được độ nóng và hình dạng của bánh, tạo thành món "tiểu long bao chứa súp nóng" đầu tiên ở Khai Phong.Thang bao có nước dùng nóng, rất dễ bị bỏng miệng và ngấy nếu ăn trực tiếp. Sau khi ăn nước súp bằng ống hút, bạn hãy nhúng nó vào một lượng giấm chua thích hợp và thêm ít gừng để giải ngấy. Nên thưởng thức kèm với cháo Bát Bảo hoặc cháo trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top