ZingTruyen.Top

Edit Og Xuyen Thanh Nguoi Ca Troi Dinh Cua Quoc Vuong

Cầm hạc giấy trong tay, Li Vẫn liếc Văn Túc sau đó mới nhìn cửa xe, chỉ thấy chiếc xe bay đang chầm chậm đáp xuống mặt đất.

Văn Túc bên cạnh cậu bước xuống đầu tiên, sau đó có vài hộ vệ đi lên khiêng bể cá xuống khỏi xe.

Lục Thừa đã cho người mang một chiếc xa đẩy nhỏ chờ bên ngoài.

Bể cá được đặt xuống xe đẩy thật nhẹ nhàng, nước trong bể chỉ lắc lư một chút.

Li Vẫn chú ý đến biệt thự trước mặt.

Sân của biệt thự rất lớn, thậm chí còn không thấy được điểm cuối ở đâu.

Hơn nữa khác hoàn toàn phong cách trẻ con của căn cứ người cá, căn nhà trước mắt dùng hai màu chủ đạo là trắng và vàng, trông vừa trang nghiêm cũng không kém phần sang trọng.

Thảm thực vật xanh ngắt xung quanh biệt thự cũng thế, thứ nào cũng được cắt tỉa gọn gàng, hoàn toàn không có cành cây nghịch ngợm nào.

Li Vẫn chỉ nhìn vài lần đã được đẩy vào trong nhà.

Lục Thừa đã cho người quét dọn sạch sẽ căn phòng có hồ bơi trong tẩm cung của Văn Túc.

Đẩy người cá vào trong phòng, khiêng bể cá xuống khỏi xe, Lục Thừa và nhóm hộ vệ đi, chỉ để lại Li Vẫn và Văn Túc trong phòng.

Bể cá được đặt không xa hồ bơi, chỉ cần Li Vẫn vỗ nhẹ đuôi cá là đã có thể nhẹ nhàng nhảy vào hồ bơi.

Chẳng qua cậu nhìn mặt nước sau đó lại nhìn Văn Túc đang đứng bên cạnh mình, không thèm suy nghĩ đã nói ngay: "Bế ta sang!"

Rồng không có chân, phải có người bế mới vào được!

Nghe người cá nói vậy, Văn Túc ngơ người.

Người cá nằm trên thành hồ bơi giương đôi mắt óng ánh nước, ngoan ngoãn đến mức không ai nỡ từ chối yêu cầu của cậu.

Hắn mím nhẹ môi dưới, chỉ do dự một lát liền xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng dần rời xa của hắn, người cá trong bể kinh ngạc trợn tròn mắt, chóp đuôi hơi vểnh lên xụ xuống, vỗ xuống nước.

Sao không bế ta?!

Li Vẫn tủi thân cuộn đuôi lại, nhỏ giọng lầm bầm "Bạn lữ tồi." rồi chống tay lên bể cá, chuẩn bị nhảy ra ngoài.

Đuôi cá vừa dồn sức, đúng lúc này, bạn lữ tồi của cậu quay lại.

Văn Túc đã cởi áo khoác đứng bên thành hồ, nhìn đuôi cá của cậu.

Li Vẫn nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy chóp đuôi nhọn vì dồn sức của mình.

"Bùm" một tiếng.

Đuôi cá đang căng ra vì dồn sức rũ xuống, quay lại trong nước.

Người cá bỏ tay khỏi thành bể, giang tay với Văn Túc.

Ý nghĩa không nói cũng biết.

Cho dù ta có thể tự nhảy ra, nhưng ta vẫn muốn ngươi bế cơ.

Nhìn người cá quang minh chính đại đùa giỡn mình, Văn Túc không chỉ không thấy giận, thậm chí còn thấy buồn cười.

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể chiều cậu, bế người cá đang ăn vạ ra khỏi bể.

Được chiều, cánh tay của hắn vừa chìa đến, người cá đã xích lại gần.

Không chỉ giơ tay vòng qua cổ hắn, màng lụa trên đuôi cá cũng linh hoạt xáp lại như có sinh mệnh.

Nhiệt độ cơ thể của người cá thấp hơn con người rất nhiều, chiếc đuôi lạnh lẽo như băng.

Văn Túc khựng lại, đôi mắt của hắn nhìn về phía người cá, chỉ thấy cậu đang chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, ngửa đầu vô tội nhìn hắn.

Văn Túc: ".."

Thôi.

Hắn ngó lơ mấy hành động vặt vãnh này của cậu, đặt người cá vào hồ bơi.

Sau khi tiếp xúc với nước, Li Vẫn mới thả lỏng cánh tay đang ôm Văn Túc, đuôi cá trượt nhẹ, trườn vào hồ bơi.

Ánh sáng lam nhạt tràn vào làn nước như chiếc màn mỏng, lấp lánh như ngọc trai nhỏ xinh, đẹp tựa giấc mơ không thực.

Duỗi đuôi cá dưới mặt nước xong, Li Vẫn ló đầu ra ngoài.

Nước hắt lên, có rất nhiều giọt nước bắn vào người Văn Túc vẫn chưa kịp lùi xuống.

Nhìn Văn Túc bị nước bắn ướt quần áo, người cá vừa ló đầu ra ngoài ngẩn người.

Hình như...cậu mới gây chuyện rồi.

Li Vẫn mím nhẹ môi dưới, ánh mắt nhìn Văn Túc có chút ánh náy.

Văn Túc sẽ không tức giận với người cá. Hắn đưa ngón tay chạm vào sau tai người cá, chỉnh lại tóc mai lộn xộn của cậu.

"Tôi đi thay bộ quần áo khác, cậu đi chơi đi, lát nữa sẽ có người mang bữa tối đến."

Nghe hắn nói vậy, Li Vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Văn Túc bỏ ốc biển và đàn hạc giấy trong bể cá vào hồ bơi thì đứng dậy rồi khỏi phòng, đến một căn phòng ngủ khác cùng tầng.

Vào phòng, việc đầu tiên hắn làm không phải thay quần áo mà là đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa lại, sắc mặt Văn Túc trầm xuống ngay tức thì.

Sau đó, trong nhà vệ sinh có tiếng ói mửa.

Theo sát là tiếng nước chảy.

Khi tất cả lặng đi, Văn Túc nhìn gương, giơ tay xoa mặt. Hắn vuốt mái tóc ướt đẫm của mình lên, để lộ vầng trán sáng bóng đầy đặn.

***

Li Vẫn hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra trong căn phòng khác, sau khi Văn Túc rời khỏi, cậu đong đưa nhẹ nhàng chiếc đuôi của mình, chuẩn bị thăm quan căn phòng mới này một chút.

Nếu như so về độ lớn nhỏ, hiển nhiên hồ bơi trước mắt không là gì với bể nước khu S.

Chẳng qua khi bơi xuống đáy hồ, cậu nhìn thấy nơi này có rất nhiều món đồ trang trí khác nhau.

Không chỉ có nhiều thực vật thủy sinh và san hô không rõ tên họ, còn rất nhiều món đồ chơi cậu chưa từng nhìn thấy trong trụ sở bao giờ.

Chẳng hạn như một con vịt thủy tinh đụng vào sẽ sáng đèn, vịt con bằng máy có thể bơi trong nước và rất nhiều ốc biển với đủ màu sắc khác nhau.

Vịt mẹ bằng máy sẽ mang cả đàn vịt con bơi qua bơi lại trong nước, nếu Li Vẫn định giơ tay chạm vào, cả đám sẽ mở chế độ trò chơi "diều hâu bắt gà".

Lúc này vịt mẹ sẽ bảo vệ đàn con bằng đôi cánh, né tránh ngón tay của cậu.

Hơn nữa không chỉ có mấy con vịt này thú vị, mấy con ốc giống đồ trang sức được bày ở khắp nơi dưới bể cũng rất thú vị.

Cậu tiện tay cầm một con ốc biển to bằng lòng bàn tay lên, tai lập tức nghe được tiếng sóng biển rì rầm.

Hơn nữa tiếng sóng biển của những con ốc biển này khác nhau.

Đây là lần đầu tiên Li Vẫn được nghe lại âm thanh của đại dương sau nhiều ngày xa cách.

Vì vậy, sau khi tìm một nơi đặt ốc biển mình mang từ căn cứ sang, cậu nhanh chóng mê mệt trò tìm kiếm những con ốc biển ở khắp ngõ ngách của bể bơi, lắng nghe âm thanh của chúng nó.

Mới đầu Li Vẫn rất vui, nhưng nghe được một hồi, cậu bỗng sững người...

Cậu nhìn ốc biển tứ tung bốn phía, mờ mịt chớp đôi mắt xinh đẹp.

Haizz, ốc biển cậu mang đến đâu rồi?!

Cậu nhớ lại vị trí ban đầu mình đặt ốc biển xuống, sau đó phát hiện...

Chỗ đó bây giờ chất đầy ốc biển.

Hoàn toàn không phân biệt được đâu là con cậu mang đến.

...

Khi Văn Túc đã thay đồ và quay lại phòng của Li Vẫn lần nữa, hắn nhìn thấy người cá chán nản ngồi giữa một đám ốc biển, cầm từng con để lắng nghe...

Nghe xong thì ném nó ra xa, bộ dạng không muốn thấy nó lần nào nữa.

Văn Túc ngẩn người.

Không phải cậu thích ốc biển hả?!

--

Hậu trường nhỏ:

Li Vẫn đang cực khổ tìm kiếm ốc biển của mình: "Đừng có đoán suy nghĩ của rồng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top