ZingTruyen.Top

[END] vsoo • still you

Chương 63

Clouidis

Từ rất xa, Baek Yoonsik nhìn thấy Jisoo ngồi trên sân thượng, liền mỉm cười giơ xiên thịt trên tay chào Jisoo, lại ra hiệu mời cô xuống tham gia cùng mọi người.

Jisoo mỉm cười xua tay. Baek Yoonsik lại vẫy cô, thậm chí còn nói vài câu với mấy người bên cạnh. Sau đó mấy người kia đưa tay vẫy Jisoo, liên tục gọi cô xuống ăn và tham gia với mọi người cho vui.

Vốn Jisoo muốn nói mình vừa mới tắm xong, xuống ăn món nướng thì cả người sẽ đầy mùi thịt nướng, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình. Cô vừa về nước, đang cần lui tới giao thiệp với mọi người, không thể quá cô độc, cũng không thể không hòa hợp với mọi người. Suy nghĩ một chút, cô xoay người cầm chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.

Thời tiết rất nóng nực, gió biển ban đêm mát mẻ mang theo một chút mùi tanh của biển. Jisoo vừa tới đã được nhét vào tay một xiên thịt lớn. Sau khi chào hỏi mọi người, Jisoo ngồi trên ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với người kế bên.

Baek Yoonsik tới gần, ngồi cạnh Jisoo, đưa một lon bia vừa mở cho cô: "Uống bia không?"

"Mấy năm nay tôi rất ít khi uống đồ lạnh."

Baek Yoonsik gật đầu, cũng không ép. Cậu ta đưa lon bia lên hớp một ngụm, sau đó vừa ăn vừa nhìn mặt biển mênh mông vô bờ trong đêm đen, cất giọng xa xôi: "Thời gian qua nhanh thật, thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Tôi thật sự không nghĩ rằng phu nhân..." Cậu ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Thật không nghĩ tới giám đốc Jisoo bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cuộc gặp mặt trên chuyến bay về nước lần trước còn khiến tôi tưởng rằng tất cả đã trở lại với thời gian ba năm trước đây, không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây tôi phải thừa nhận là cô đã thật sự thay đổi rất nhiều."

Vừa rồi trong lúc đang nói cậu ngừng lại một chút, vì theo thói quen định gọi Jisoo là "phu nhân Kim", nhưng sực nhớ ra, nên sửa lại là "giám đốc Jisoo."

Dường như không nhận ra sự ngập ngừng của Baek Yoonsik, Jisoo chỉ cười cầm xiên thịt lớn trong tay đưa cho cậu ta: "Tôi không ăn được nhiều như thế này, cậu ăn giúp tôi đi."

Baek Yoonsik mỉm cười nhận lấy, nhưng không ăn mà đặt trên tờ giấy dầu màu trắng sạch sẽ bên cạnh ghế dựa, rồi vừa uống bia vừa nhích lại gần Jisoo một chút.

Jisoo cũng không tránh né, dù sao Baek Yoonsik cũng là người quen cũ, cậu ta càng biết cư xử đúng mực.

Đến khi nhích lại gần đủ để nói chỉ một mình cô nghe được, Baek Yoonsik mới cất tiếng: "Cô thật sự không định nối lại quan hệ với Tổng Giám đốc Kim sao?"

Jisoo mỉm cười, không trả lời, chỉ xin một lon bia không ướp lạnh từ một người đi ngang qua, khui ra "cụng" với Baek Yoonsik, uống một ngụm rồi thản nhiên nói: "Tôi đã ăn cơm tối, bây giờ ăn không được nhiều nữa, vậy thì ngồi đây chơi một lát. Có muốn tôi uống với anh vài lon không?"

Baek Yoonsik cũng nâng lon bia lên cụng với Jisoo. Thấy thái độ Jisoo quả quyết như vậy, cậu ta cũng không nhắc tới chủ đề cũ nữa. Hai người uống xong một lon bia, Jisoo cũng không ăn gì, chỉ ngồi hóng gió, ngắm nhìn đám người đang cười nói bên lò nướng.

Thỉnh thoảng có người quản lý của một công ty bất động sản nào đó ở Seoul tới ngồi bắt chuyện với cô, Jisoo cười nói chuyện trò đến gần chín giờ tối mới quay về.

Khi cô quay về, vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi cũng đi chung đường với cô. Hai người cùng đi về phía biệt thự nghỉ dưỡng, vừa đi vừa trò chuyện.

Khi sắp đến biệt thự, Jisoo sơ ý giẫm phải một viên đá cuội trên mặt đất không biết từ đâu lăn tới, suýt nữa bị ngã. Người bên cạnh đưa tay đỡ cô, Jisoo cảm ơn xong liền rút tay lại.

Hai người đối đáp qua lại vài câu khách sáo, lòng bàn tay người kia dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại trên cổ tay trắng nõn của Jisoo. Dưới ánh đèn đêm trong khu nghỉ mát, người kia nhìn thấy cho dù chỉ một nụ cười rất nhẹ của Jisoo, cũng rất xán lạn, đầu chợt nóng lên, đột nhiên hỏi: "Tuy là hỏi tuổi phụ nữ thì không được tế nhị cho lắm, nhưng hẳn là Giám đốc Kim Jisoo cũng đã đến tuổi kết hôn rồi chứ?"

Mặt Jisoo không đổi sắc, cô nói: "Thật không? Chẳng phải hiện nay rất nhiều phụ nữ qua ba mươi tuổi cũng không dự định kết hôn sao? Hiện nay với độ tuổi của tôi, cũng đâu tính là đến tuổi kết hôn?"

"Ha ha, ý tôi là, không nghe nói Giám đốc Kim Jisoo đang hẹn hò gặp gỡ bạn trai, không biết là vì Giám đốc Kim Jisoo quá kín tiếng nên không công khai chuyện tình cảm, hay là thật sự vẫn còn độc thân?"

Jisoo mỉm cười giơ một ngón tay lên khẽ lắc qua lắc lại, ý bảo giữ bí mật: "Không thể nói, không thể nói!"

"Chẳng lẽ cô thật sự đã có người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng? Chẳng lẽ người đó không ở trong giới doanh nhân, không tiện giới thiệu?"

Vẻ mặt thần bí của Jisoo khiến người kia cũng không tiện mở miệng hỏi tiếp. Biết rất có thể cô không phải độc thân, nên người kia cũng không nói gì thêm, chỉ có thể chúc mừng với vẻ khách khí và tiếc nuối. Khi đưa Jisoo về tới trước cửa biệt thự, người kia cáo từ rồi xoay người đi về phía ngôi biệt thự nghỉ dưỡng gần nhất.

Thấy người đàn ông kia đã đi, Jisoo nhíu mày, cởi áo khoác mỏng đẫm mùi tanh của gió biển xuống, cầm trên tay, ung dung xoay người định đi vào biệt thự.

Nhưng vừa đi tới trước cửa, cô chợt trông thấy một bóng người đang đứng ở đó. Cô đưa mắt nhìn liền chạm phải ánh mắt thâm trầm vừa quen thuộc vừa xa lạ của Taehyung.

Bước chân của Jisoo liền khựng lại, lúc nãy đi tới cô cũng không chú ý Taehyung vậy mà lại ở chỗ này.

Khu nghỉ mát này có rất nhiều biệt thự, trong mỗi biệt thự đều có khá nhiều người. Thật ra cô cũng không biết Taehyung ở biệt thự nào, dù sao tối hôm qua anh cũng không ở chỗ này. Tuy tối nay vừa gặp Baek Yoonsik, nhưng theo tiềm thức hoặc bản năng, cô tưởng Taehyung đã đi rồi.

Nhưng anh lại đang đứng ở kia.

Hiển nhiên là anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người đàn ông kia.

Jisoo chỉ ngẩn người một lát rồi liền bình tĩnh trở lại. Nghĩ là tình cờ đi qua vừa vặn chạm mặt anh, cô chỉ khách sáo và xa cách gật đầu chào, cũng không gọi mấy tiếng "Tổng Giám đốc Kim", càng không gọi tên anh.

Taehyung đứng ở đó, không có bất cứ động tác nào đáp lại cái gật đầu của cô.

Jisoo thoáng nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh. Tuy điếu thuốc đã được châm lửa nhưng anh không vội hút, làn khói thuốc trắng đục lượn lờ trước người. Qua màn khói thuốc, anh lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt trong sáng.

Trong ký ức của Jisoo, Taehyung có hút thuốc, nhưng rất ít khi. Từng ở chung với anh lâu như vậy, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc bao giờ.

Không ngờ giờ đây anh lại mang thuốc lá theo người.

Hôm nay, trong lúc phóng phi tiêu, cô ngửi được mùi thuốc lá rất nhẹ trên người anh, nhưng lúc đó cô cũng không quá chú ý.

Trước kia, cô rất ít khi ngửi được mùi thuốc mùi thuốc lá trên người Taehyung.

Thật ra loại mùi thuốc lá ý nhị tràn ngập cơ thể thanh mát sạch sẽ của anh cũng không có gì là khó chịu. Trong giới doanh nhân, hút thuốc uống rượu là chuyện bình thường, huống chi Taehyung không nhận rượu mời hoặc thuốc mời của bất cứ ai. Hễ anh đã không muốn uống hoặc hút, thì không ai có thể ép được.

Nhưng giờ đây anh lại mang theo thuốc bên người.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, Jisoo nhìn anh đứng đó, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người cô, dường như nhìn một người không liên quan gì với mình. Nhưng nếu thật sự là người không liên quan, e là ngay cả một cái liếc mắt, anh cũng không thèm nhìn.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất nặng nề, tựa như là bởi vì nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Jisoo và người đàn ông kia, chẳng hạn như, hiện giờ rốt cuộc cô đang độc thân hay đang gặp gỡ qua lại với bạn trai.

Lúc đó, để tránh bị người đàn ông kia bám lấy, cô đã không phủ nhận, nhưng không ngờ chỗ này còn có người khác.

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Jisoo suy nghĩ một chút rồi dời tầm mắt sang hướng khác, đi ngang qua bên người anh, cũng không thấy cần phải giải thích điều gì.

Nhưng trong khoảnh khắc vừa đi sát qua bên người anh, cánh tay cô bỗng nhiên bị giữ lại. Cô khựng lại, thấy Taehyung vẫn đứng tại chỗ, chỉ đột nhiên tiện tay nắm lấy cánh tay cô.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, Jisoo không vùng vẫy tránh ra, chỉ liếc nhìn, nói: "Kim tổng, xin anh chú ý chừng mực, cảm phiền buông tay tôi ra."

Khi Taehyung nhìn cô, ánh mắt anh không hề tỏ ra thái độ gì khác. Anh chỉ nhìn gương mặt không có cảm xúc gì đặc biệt của cô dưới ánh đèn, cất giọng hơi lạnh lùng hỏi: "Vừa mới đi ăn món nướng về sao?"

Jisoo không đáp mà bất chợt muốn rút tay ra, nhưng anh giữ lại, hoàn toàn không cần dùng sức vẫn khiến cô không thể thoát ra. Cô nhìn thấy điếu thuốc trong tay kia của anh đã tắt, chỉ còn một chút khói lượn lờ trước thân hình tao nhã và tinh tế của anh.

Anh tiện tay ném đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác dành cho người hút thuốc cách đó không xa. Không vì Jisoo im lặng mà có thái độ gì nóng nảy, ngược lại, anh cất giọng thản nhiên nói: "Ăn món nướng muộn như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa đâu, đi tìm nhân viên xin một ít thuốc tiêu thực đi!"

"Cảm ơn Kim tổng, tôi không ăn, chỉ đến ngồi một lát thôi."

Giọng anh rất bình thường, không nghe ra vẻ lạnh lùng cũng như ấm áp, nhưng Jisoo thì lại giữ vững khoảng cách rõ rệt, không mảy may nhường nhịn, giọng điệu cũng rất xa lạ.

Nghe cô nói như vậy, Taehyung cũng chỉ lãnh đạm nhìn cô một cái. Vừa vặn lúc này từ trong biệt thự đối diện có người đi tới, nhìn lại thì ra là hai vị lãnh đạo tỉnh và thành phố, dường như đến tìm Taehyung. Vừa mở miệng, hai vị lãnh đạo kia đã nói: "Thật sự là ngại quá, rõ ràng là chúng tôi hẹn Kim tổng tới tâm sự, rốt cuộc lại để anh đợi lâu như vậy."

Thì ra Taehyung có hẹn với hai vị lãnh đạo, thảo nào anh lại đứng ở đây vào giờ này.

Taehyung quay đầu lại liếc nhìn hai vị lãnh đạo, lúc này mới buông cánh tay Jisoo ra. Khi nhìn thấy Jisoo, hai vị lãnh đạo kia chỉ khách khí gật đầu thay cho lời chào hỏi, rồi đứng bên cạnh Taehyung khẽ nói gì đó. Taehyung gật đầu, đồng thời nói vài câu với hai người đó.

Anh không nhìn cô nữa. Lúc này, đứng trước cửa đều là lãnh đạo cấp cao, Jisoo mỉm cười với họ. Khi nhìn Taehyung nói chuyện với hai người bên cạnh, đứng ở góc độ này, Jisoo có thể nhìn thấy khóe miệng cong lên đầy tao nhã và cao quý của anh.

Cô vốn muốn quay về phòng nghỉ ngơi, mà việc ở đây cũng không liên quan tới cô, nên cô xoay người đi lên lầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người kia.

***

Sáng sớm hôm sau, hoạt động ở khu nghỉ mát xem như cũng kết thúc. Rất nhiều người trở về bằng máy bay, nên họ lên đường rất sớm. Jisoo dậy cũng không muộn, nhưng sau khi cô thu dọn xong, chuẩn bị lên đường, thì đã bảy giờ rưỡi.

Khi tham gia triển lãm, cô đỗ xe trong bãi đỗ xe ở gần trung tâm triển lãm, sau đó lên xe do khu nghỉ mát tới đón. Xe cô không ở chỗ này mà khu nghỉ mát Hoàn Hải thì vẫn chưa mở cửa cho người ngoài, xung quanh đều là đường mới xây dựng, bốn phía không có xe cộ lưu thông, trên đường rất trống trải.

Tối hôm qua khi đi ngủ, Jisoo quên chuyện vùng phụ cận không có xe, nếu không cô đã sớm gọi điện thoại cho người của trung tâm triển lãm, hoặc gọi Rosé đưa xe tới trước giúp cô.

Nhưng bây giờ có gọi người thì cũng đã muộn.

Jisoo nhìn xung quanh khu nghỉ mát một lát, tay cầm một túi nhỏ, thong thả đi trên con đường nhựa bằng phẳng trống trải, định vượt qua con đường này xem có thể đón xe được không. Cô cầm điện thoại trong tay, tìm số của Rosé, nghĩ nếu như không có taxi, thì nhờ Rosé gọi xe tới giúp mình.

Lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng động cơ xe hơi.

Theo bản năng, Jisoo quay đầu lại. Đó là một chiếc Bugatti màu đen vừa to vừa rộng, trông đặc biệt bắt mắt trên con đường nhựa không một bóng người.

Cô nhìn con đường trống trải xung quanh đây, rồi lại nhìn chiếc xe đang chạy tới từ phía sau lưng.

Chiếc Bugatti màu đen từ xa chạy tới rồi dừng lại bên cạnh cô.

Jisoo thấy khó hiểu, quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy cửa sổ xe bên tài xế hạ xuống.

Người lái xe là Baek Yoonsik.

Vừa nhìn thấy Baek Yoonsik, Jisoo theo phản xạ thoáng nhìn về phía cửa sau xe.

"Giám đốc Kim Jisoo." Baek Yoonsik nhìn cô mỉm cười: "Lúc tới không lái xe sao?"

"Xe đỗ ở trung tâm triển lãm, tôi quên gọi người đưa xe tới giúp rồi."

"Đường ở khu nghỉ mát Hoàn Hải này mới được xây dựng, xe cộ bên ngoài còn chưa được phép qua lại. Để tới được nơi có thể đón xe phải mất ít nhất ba mươi đến bốn mươi phút. Hôm nay trời nóng như vậy, mới sáng sớm đã ba mươi mấy độ, làm sao cô có thể đi bộ chừng ấy thời gian? Lỡ trúng nắng thì sao?"

"Không sao đâu." Jisoo nhẹ nhàng giơ điện thoại trong tay lên: "Tôi điện thoại gọi người tới đón là được."

"Gọi xe cũng phải chờ rất lâu. Bây giờ cô ở đâu? Hay là cô muốn đến tòa cao ốc của Tập đoàn MN ở Seoul? Lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về!"

"Không cần!" Jisoo mỉm cười từ chối: "Các anh mau trở về đi thôi, cảm ơn!"

Cô nói là "các anh" vì chiếc xe này tuy do Baek Yoonsik lái, nhưng tối hôm qua Baek Yoonsik ở cùng Taehyung, lúc này đương nhiên không có khả năng là cậu ta đi một mình. Bởi vậy cô biết Taehyung đang ở trên xe.

Thấy Jisoo không hề có ý định bước lên xe, Baek Yoonsik lại nói: "Từ đây đến khu vực thành phố cũng tiện đường. Cô gọi một xe tới cũng mất nhiều thời gian."

"Không sao, sáng sớm tôi ăn nhiều, cũng vừa lúc đi bộ cho dễ tiêu. Dù sao thì con đường này cũng không có xe cộ qua lại, rất an toàn!"

Baek Yoonsik: "..."

Đúng lúc này, cửa sổ phía sau xe Bugatti hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Taehyung.

Vẻ mặt anh hờ hững, đường nét khuôn mặt cũng lãnh đạm, đôi mắt thâm trầm điềm tĩnh nhìn cô, anh chỉ lạnh lùng nói hai tiếng: "Lên xe!"

***

Tám giờ rưỡi sáng, Jisoo về tới Tập đoàn MN.

Điều quan trọng nhất là cô ngồi xe của Taehyung trở về.

Cả hành trình một tiếng đồng hồ ngồi trên xe, ngoại trừ lúc Baek Yoonsik lái xe hỏi cô mang giày cao gót đi trên đường nhựa có mệt không, Jisoo thuận miệng trả lời hai câu, còn toàn bộ thời gian còn lại, mọi người đều không nói chuyện.

Tới tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN ở khu Thành Tây, Jisoo cảm ơn xong liền xuống xe. Cô rất sợ bị Rosé và Somin phát hiện cô ngồi xe của ai trở về, nhất định là sẽ gặng hỏi này nọ, nên cô xuống xe rất nhanh và dứt khoát.

Thấy Jisoo đi vào công ty với tốc độ nhanh như vậy, Baek Yoonsik hoài nghi không biết có phải cô bị ma đuổi hay không.

Jisoo vừa quay về phòng làm việc, tiếng của Somin đã từ ngoài cửa vọng vào. Vừa vào cửa cô nàng đã bắt đầu tán gẫu: "Không phải cậu nói sau khi triển lãm kết thúc thì chỉ nghỉ lại một đêm ở khu nghỉ mát sao? Vậy mà ở lại tới hai ngày! Nếu biết cậu ở lâu như vậy, mình đã giúp cậu chuẩn bị thêm vài bộ quần áo rồi. Có phải cậu chỉ mang theo một bộ quần áo không? Vẫn mặc như vậy mà ở lại hai ngày với đám 'bố già' ở khu nghỉ mát sao?"

Jisoo vào phòng nghỉ thay quần áo, khi trở ra, cô nói: "Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tùy ý chuyện trò là được, mặc cái gì cũng vậy thôi. Ở đó có bán đồ đi biển, mình mua đại một bộ mà mặc."

Somin nhíu mày: "Vậy cậu tự lái xe về hả?"

Jisoo không đáp, ngồi vào bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc, lại đưa tay lấy túi, định lấy điện thoại di động ra, kết quả là ngón tay chạm phải viên kim cương xanh lành lạnh kia. Cô nhớ lúc ở trên xe, mình đã có vài lần kích động muốn lấy viên kim cương xanh này trả lại cho Taehyung, nhưng lại kiềm nén được.

Lúc đó trên xe rất yên tĩnh, Taehyung luôn chăm chú xem mấy tài liệu công ty, cũng không có ý nói chuyện với cô, dường như chỉ là tiện đường cho cô quá giang. Tuy bầu không khí rất trầm lặng, nhưng dù sao xem như cũng đã xóa tan sự lúng túng giữa cô và anh khi ngồi chung một xe.

Cô không muốn phá vỡ bầu không khí có thể nói là bình thản đó. Một khi vì viên kim cương xanh này mà đột nhiên khơi chuyện, hẳn là dọc đường cũng sẽ không hòa thuận như thế.

Huống chi lúc đó còn có Baek Yoonsik trên xe, Jisoo cũng không tiện trả viên kim cương xanh cho anh, cuối cùng đành kiềm nén sự thôi thúc. Giờ đây sau khi trở về, lại nhìn thấy viên kim cương kia, cô đưa tay day trán, khẽ thở dài.

Somin thấy dáng vẻ im lìm của Jisoo, ánh mắt liền chuyển xuống túi xách của cô: "Hôm đó khi mình giúp cậu đeo dây chuyền, vì quá vội vàng nên mình vẫn chưa kịp hỏi, viên kim cương xanh này ở đâu ra? Trước kia chưa từng thấy cậu đeo nó, chẳng lẽ là vẫn để ở nhà? Không phải là có người tặng cậu hồi ở Anh đó chứ?

Jisoo đặt túi qua một bên: "Quà được tặng trước khi ly hôn, cậu nói là ai tặng đây?"

Somin vừa nghe thì ánh mắt liền sáng lên, bước tới bên bàn làm việc, hỏi: "Cậu gặp ai ở hội triển lãm rồi? Lúc cậu ở khu nghỉ mát, Tổng Giám đốc Kim có ở đó không? Cậu có gặp Tổng Giám đốc Kim không?"

Vừa nói Somin vừa ghé sát khuôn mặt nhiều chuyện của mình lại gần Jisoo, quan sát kỹ càng vẻ mặt của cô.

Jisoo bậm môi, nói một câu trúng tim đen: "Như vậy ngay từ đầu cậu và Rosé đã biết mình sẽ gặp anh ấy, hai người là có ý đồ?"

Somin thấy dường như Jisoo cũng không cảm kích trước sự quan tâm của mình, liền hừ một tiếng: "Mình thấy cậu vẫn không có hứng thú gì đối với những người đàn ông khác, dù sao cậu cũng không thể tiếp tục sống đơn độc. Hiện nay các mặt của Tập đoàn MN đều đã rất ổn định, cậu cũng không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên suy nghĩ về vấn đề tình cảm của mình đi. Nếu như cậu vẫn không buông bỏ được tình cảm trước kia với Tổng Giám đốc Kim..."

"Không có gì là không thể buông bỏ được, tất cả đều đã là quá khứ." Jisoo cụp mắt xuống nhìn đồ đạc trên bàn: "Ai đưa tài liệu tới vậy?"

Thấy Jisoo muốn bắt đầu làm việc chứ không hề muốn trò chuyện, Somin cười híp mắt nhìn cô: "Mình vừa nghe cô bé ở quầy tiếp tân nói, cậu được một chiếc Bugatti đưa về. Mặc dù loại xe sang này cũng rất thường thấy ở Seoul, nhưng xe của cậu không phải là hiệu Bugatti mà? Xe của cậu đâu? Cậu ngồi xe ai trở về vậy?"

Jisoo đưa tay đỡ trán, im lặng, lật xem tài liệu trong tay.

Thấy thái độ dầu muối đều không ăn của Jisoo, Somin thở dài: "Trước kia hai chúng ta đã từng nói gì khi còn độc thân? Sẽ cùng sống độc thân, sẽ cùng kết hôn, cùng sinh con. Kết quả là mình sắp sinh rồi, còn cậu thì sao? Bên cạnh cậu, ngay cả một người đàn ông thân cận cũng không có. Nếu như cậu thật sự không muốn có liên quan với người cũ, sao cậu luôn đối xử lạnh nhạt như vậy với Mr. Vinse? Dù sao điều kiện mọi mặt của anh ta đều rất tốt, lại một lòng đợi cậu hơn ba năm. Cậu nói xem, cậu..."

Jisoo lắc đầu: "Mình không thích đàn ông quá mức khôn khéo."

"Vậy sao cậu không từ chối sớm một chút?"

"Mình đã từng từ chối rồi, nhưng Mr. Vinse vẫn một mực xem như mình chưa từng từ chối anh ta. Anh ta cũng không tiếp tục làm phiền mình, mà chỉ thỉnh thoảng mời mình ăn bữa cơm, hoặc thỉnh thoảng giúp mình việc gì đó. Anh ta không tiếp tục đứng ở góc độ của một người theo đuổi quá phiền phức khiến người khác ghét, nên mình cũng không có lý do xua đuổi anh ta."

"Vậy nói cách khác, chỉ cần những người đàn ông ưu tú này biết cách kiềm chế sự sắc sảo của họ trước mặt cậu, không làm cậu chán ghét, thì cậu cũng có thể thích họ?"

"..."

Jisoo không nghĩ tới vấn đề này.

Ít ra thì mấy năm nay cô hoàn toàn không suy nghĩ về vấn đề tình cảm.

"Hiện giờ có thể mình... nói chung là, mình không có hứng thú đối với đàn ông, bởi vậy cậu cũng đừng quan tâm đến việc này. Mình vừa về nước không lâu, cậu và Rosé đã vội vàng làm bà mai của mình rồi hả? Đây là các cậu không muốn nhìn thấy cuộc sống của mình quá yên tĩnh phải không?" Jisoo trợn mắt nhìn Somin.

Somin cười khì: "Rosé nói, tuy những gì cậu trải qua mấy năm nay rất huy hoàng, nhưng về mặt tình cảm thì rất trống trải. Đặc biệt là năm đầu tiên đến nước Anh, cậu thường ngồi đờ ra trước cửa sổ, ai gọi cậu, cậu đều dường như không nghe thấy. Mình và Rosé đã cân nhắc kỹ, phải mau mau tìm chồng cho cậu trước tuổi hai mươi lăm. Nếu không thì một phụ nữ thành đạt, có nhan sắc có tiền như cậu, muốn tìm một người đàn ông tương đương thật sự là rất khó. Chờ thêm vài năm, cậu thêm vài tuổi nữa, lại càng không dễ tìm..."

Câu cuối cùng, Somin kìm lại trong miệng, suy nghĩ một hồi cũng không nói ra.

Câu cô muốn nói là: huống chi cậu đã từng ly hôn, chồng trước là một nhân vật nổi tiếng như Taehyung, cũng không biết rốt cuộc ai sẽ cưới nổi cậu.

Câu này nhất định không thể nói ra. Với thái độ hiện giờ của Jisoo, nếu cô nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị tống ra ngoài cửa, sinh con xong đừng nghĩ tới việc trở lại tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN làm việc.

Dù sao thì cô cũng đã cúc cung tận tụy phục vụ cho Tập đoàn MN nhiều năm như vậy, nếu như chỉ vì chọc giận Jisoo mà bị đuổi việc, thì mất nhiều hơn được.

Jisoo vốn không để ý tới Somin, nhưng thấy vẻ mặt Somin như rất muốn bảo cô tìm một việc để làm thì suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tối hôm qua Mr. Vinse có gọi điện thoại tới, hẹn mình cuối tuần đến nhà hàng Ý mới mở ở phố thương mại bên kia ăn một bữa cơm, mình đã đồng ý, cậu thỏa mãn rồi chứ?"

Somin liếc nhìn Jisoo: "Đây là chính cậu đồng ý, chứ không phải mình ép cậu đi. Hơn nữa, nếu như người này là Taehyung thì quá tốt rồi."

Jisoo không trả lời.

Vừa vặn lúc này Tổng Giám đốc của Hằng Thành đích thân tới Tập đoàn MN, luôn miệng nói muốn gặp Jisoo.

Sau khi nghe máy, Jisoo liếc nhìn Somin: "Người của Hằng Thành đến đây lúc nào?"

"Ngày hôm qua họ đã tới tìm rồi, mình không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nên không gọi điện báo cho cậu."

Jisoo gật đầu, không nói thêm, đóng tài liệu lại, đứng lên nói: "Bảo họ đến phòng khách chờ mình."

"Bởi vì lần trước hai người kia ở chỗ này bị thua thiệt, đến bây giờ Tổng Giám đốc của Hằng Thành vẫn không dễ chịu, hôm qua dẫn người tới làm ầm ĩ. Cậu muốn đích thân gặp mặt ông ta sao?"

Jisoo không trả lời, rời khỏi phòng làm việc.

Khi tới phòng khách, cô nhìn thấy vị Tổng Giám đốc của Hằng Thành. Đó là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, cao lớn vạm vỡ, đầu trọc, cổ đeo vòng vàng to, là hình tượng điển hình của nhà giàu mới nổi. Cô còn tưởng người của Hằng Thành rất có bản lĩnh, rốt cuộc hóa ra là họ dựa vào một ông chủ "khí thế" như vậy để chèo chống.

Sau khi vào cửa, Jisoo không nói gì. Ông chủ của Hằng Thành muốn đánh người uy hiếp, nhưng trước sau Jisoo vẫn ung dung bình tĩnh đứng bên cửa nhìn ông ta và mấy người thuộc hạ của ông ta. Cô tỉnh bơ, nhẹ nhàng đếm đầu ngón tay như đang nhẩm tính.

Tổng Giám Đốc của Hằng Thành nhìn cô với vẻ mặt hung dữ, hỏi: "Cô đếm cái quái gì vậy?"

Mặt không đổi sắc, Jisoo đáp: "Tôi đang đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa công ty Hằng Thành sẽ đóng cửa!"

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành cứng đờ. Hôm nay ông ta đích thân đến đây, thật ra là bởi vì phía chính quyền trở mặt tạo áp lực với công ty ông ta. Ông ta thật sự tức không chịu nổi, mới tới nói chuyện với một phụ nữ còn rất trẻ tuổi như Jisoo. Thế nhưng, không ngờ vừa tới phòng tiếp khách này thì bảo vệ đã theo sau bọn họ rồi dẫn tới đánh nhau. Người phụ nữ này thoạt nhìn mảnh mai, nhưng không hiểu sao vẻ điềm tĩnh của cô ta lại khiến người khác chột dạ.

Thấy bọn họ đã ngừng đánh nhau, Jisoo liền đi thẳng tới, bình thản liếc nhìn mấy bảo vệ bị thương nhẹ trên mặt: "Hôm qua trước khi đến đây tìm tôi, các người cũng đã bị phía chính quyền cảnh cáo rồi. Mấy người tới đây gây chuyện, mục đích cuối cùng là cùng đường muốn kiếm chác lợi ích ở chỗ tôi, hay là chỉ muốn tới ra oai? À, suýt nữa tôi quên nói, tuy Tập đoàn MN chúng tôi hoạt động ở lĩnh vực bất động sản, nhưng mấy năm nay tại nước Anh, chúng tôi đã thực hiện nhiều dự án khoa học công nghệ Internet. Mặc dù Tập đoàn MN ở khu Thành Tây thoạt nhìn cũng không quá lớn, nhưng ngay cả phòng nghỉ ngơi cũng đều lắp đặt camera, huống chi là một phòng tiếp khách lớn thế này."

Cô ngồi xuống bên bàn, ngón tay cong lại, nhẹ nhàng thong thả gõ lên mặt bàn: "Hôm nay, trên người bảo vệ của chúng tôi có bao nhiêu vết thương, lát nữa tôi sẽ trình báo đầy đủ. Mặt khác, hẳn là các người không rõ vì sao hôm qua không thể gặp tôi ở công ty. Hôm qua, tôi nhận lời mời đi nghỉ cùng các lãnh đạo tỉnh và thành phố ở khu nghỉ mát Hoàn Hải. Các người nhất định vẫn muốn làm ầm ĩ ở chỗ tôi sao? Lát nữa nếu chẳng may tâm trạng tôi không tốt, trong lúc tức giận không tha cho các người, không cho các người cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, lúc đó thì rốt cuộc là ai xui xẻo đây? Không cần tôi phải nói chứ?"

Tổng Giám đốc công ty Hằng Thành ngẩn ra.

Jisoo nói: "Hiện nay ngành bất động sản trong nước đang ở vào thời kỳ hết sức quan trọng, quy định điều tiết và khống chế của nhà nước cần có sự phối hợp của các công ty lớn. Tuy rằng tài chính của công ty Hằng Thành cũng dồi dào, nhưng lại không hiểu được phải tỏ vẻ khiêm tốn như thế nào trong ngành nghề này. Đứng trước mặt ông là rất nhiều công ty hiểu biết và nghe lời được chính quyền nâng đỡ, chứ không chỉ có một mình Tập đoàn MN chúng tôi. Ba năm nay, Hằng Thành các người thu mua đất đai khắp nơi không chịu buông tay, từ lâu ở trên đã không hài lòng đối với các người rồi. Đến bây giờ thái độ của họ ra sao, cuối cùng không cần tôi nói, các người cũng rõ ràng mà. Hôm nay giá đất tăng cao, công ty các người đã đánh mất ưu thế từ lâu rồi! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, bây giờ các người buông tay, chấp nhận lời khuyên của chính quyền, có lẽ còn có thể giữ được bảng hiệu công ty. Nếu các người chậm trễ, e rằng..."

Hiện nay việc kinh doanh bất động sản trong nước thật sự là vàng thau lẫn lộn. Tuy mấy năm trước có chiều hướng đi lên, nhưng càng về sau, lại trải qua hơn nửa năm bong bóng bất động sản, rất nhiều người có đất trong tay đều bán đổ bán tháo, rốt cuộc thua lỗ nặng nề. Hiện nay, các công ty lớn trong ngành này đều muốn giành một phần bánh trên thị trường, có thể đứng vững thì có lẽ còn có thể duy trì một thời gian. Nhưng mà nếu vừa bắt đầu đứng vững đã muốn tranh giành lợi ích với chính quyền, thì đúng là ngại mình sống lâu quá rồi.

Tổng Giám đốc của Hằng Thành hoàn toàn không ngờ một phụ nữ còn trẻ tuổi như Jisoo lại nói ra những lời như thế này, chứ không vì hành động của ông ta mà hoang mang hoảng hốt vừa gọi bảo vệ, vừa sai người báo cảnh sát.

Nhưng chỉ với mấy câu ngắn ngủi của Jisoo đã đủ khiến ông ta buông tay túm áo bảo vệ ra, do dự nhìn về phía cô. Jisoo vẫn đang lạnh lùng và hờ hững ngồi đó, không hề vì tình hình hỗn loạn ở đây mà định bỏ chạy ra ngoài.

Tổng Giám đốc Hằng Thành lại thấy lúc Jisoo đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào, cô chỉ đi một mình. Ngoại trừ mấy bảo vệ ban đầu, cô không dẫn theo người nào cả.

Ung dung điềm tĩnh đến mức đó, cho thấy cô thật sự đã nói chuyện gì đó với lãnh đạo tỉnh và thành phố.

Nhất định là cô biết chút ít kế hoạch và dự định của phía trên, cho nên đã tính trước mọi việc.

Nghĩ vậy, Tổng Giám đốc của Hằng Thành lại trừng mắt nhìn Jisoo: "Cô gái, cô to gan lắm!"

Jisoo mỉm cười: "Không dám, to gan hay không không quan trọng, quan trọng là... ai có thể hiểu rõ thời thế. Trong thời thế này, không phải cứ phô bày sức mạnh là có thể giành thắng lợi. Cho dù hôm nay ông dẫn người phá hủy Tập đoàn MN của tôi, ông cũng không được mảy may lợi ích gì! Muốn trút giận à? Có thể lắm, chi bằng mạnh mẽ ném tiền vào đầu tư ở nơi cần đầu tư, cũng không phải vì một văn bản gọi thầu thất bại mà tới Tập đoàn MN chúng tôi phá hoại. Đối chọi với chúng tôi thật ra cũng không sao, nhưng ông đừng quên, người đứng ở sau lưng chúng tôi là người mà các ông không thể trêu vào. Nếu tôi nhớ không lầm, Tập đoàn Hằng Thành của các vị cũng có tên trong danh sách được tham gia hội triển lãm mà hai ngày nay tôi đã tham gia, thế nhưng rốt cuộc lại bị hủy bỏ vào phút chót, như thế là thế nào?"

Mặt Tổng Giám đốc của Hằng Thành càng lúc càng trở nên khó coi, hiển nhiên ông ta đã biết mình sắp bị lãnh đạo ở trên vứt bỏ, hoàn toàn rơi vào tình thế ốc còn không lo nổi mình ốc.

Nếu như ông ta tiếp tục làm loạn ở chỗ này, nếu Jisoo thật sự có quan hệ với lãnh đạo trên kia, vậy thì chưa nói tới chuyện trước kia ông ta từng làm ăn phi pháp, chỉ riêng vết nhơ đó cũng đủ để ông ta không thể tiếp tục làm ăn ở Seoul rồi. Mà những chuyện phát sinh gần đây cũng đủ khiến công ty của ông ta bị đè ép cho hết hơi.

Rosé lại vừa mới báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát còn chưa tới, thì khi cô chạy tới phòng khách thì đã thấy Tổng Giám đốc của Hằng Thành tức giận mặt mày đỏ bừng đi thẳng một nước.

Rosé vô cùng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn một lúc. Đợi khi những người kia đều rời đi, cô vội bước vào phòng, nhìn thấy Jisoo ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Chị Jisoo, chị không sao chứ?"

"Không sao, em báo cảnh sát à?"

"Dạ, em thấy chị và mọi người ở trong đó không ra, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát..."

Jisoo gật đầu: "Được, đến lúc đó để họ tới đồn cảnh sát ghi lời khai cũng tốt, để người ở trên đều biết, cũng là ra oai phủ đầu họ. Sau này họ cũng không dám trở lại Tập đoàn MN giở thói ngang ngược nữa đâu."

Rosé nghe cô nói nửa hiểu nửa không, nhưng thấy dường như Jisoo không hề hoảng sợ, lại nghĩ tới mấy năm nay Jisoo đã từng gặp không ít chuyện ở London mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa, xem ra là mình lo lắng dư thừa rồi.

Hai ngày sau, quả nhiên Tổng Giám đốc của Hằng Thành đến gặp phía chính quyền cầu tình, cũng đương nhiên là không dám tiếp tục cố ý nhằm vào Tập đoàn MN nữa. Chưa tới hai ngày, thế lực các nơi của Tập đoàn Hằng Thành ở Seoul đều bị tan rã. Ngay cả Tổng Giám đốc của Hằng Thành cũng không dám lộ diện. Những người khác càng không dám tiếp tục giở trò. Phía Tập đoàn MN rốt cuộc cũng trở lại yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top