ZingTruyen.Top

Fairy Trap

10.

AlverCrossman

' Làm thế nào mà anh ta không biết tới từ dân chủ? '

Yi-Gyeol khá sốc khi một người trưởng thành - và thậm chí không phải là một đứa trẻ - lại không biết dân chủ, và giải thích ý nghĩa của từ đó một cách bình tĩnh nhất có thể.

-Dân chủ là dân làm chủ nước, chính trị là vì dân. Không có giai cấp như hoàng gia, quý tộc hay thường dân, và người đứng đầu đất nước được bầu bởi tất cả công dân bằng cách bỏ phiếu.

Sethian, người đang lắng nghe Yi-Gyeol nhẹ nhàng nói như thể giải thích cho một đứa trẻ, khóe mắt anh méo xệch.

"Có một hệ thống vô nghĩa như vậy sao? Theo như những gì cậu đang nói, ngay cả những người từng là nô lệ cũng có thể lập một vị vua bằng chính đôi tay của mình."

-Chính xác. Và nó không phải là vô nghĩa, hầu hết các quốc gia đã thay đổi hệ thống của họ thành điều này.

"Thật là một đống vô nghĩa."

-Vầng.

"Mọi quốc gia trên lục địa đều mua bán nô lệ một cách hợp pháp. Nếu một quốc gia không có nô lệ thực sự tồn tại, không đời nào nó không trở thành chủ đề thảo luận sôi nổi giữa các quan đại thần của Hoàng cung."

-Gì...?

Cậu chết lặng khi biết không chỉ một hai nước mà tất cả các nước đều mua bán nô lệ.

"Một phần lớn sức mạnh của quốc gia cũng bao gồm lực lượng lao động nô lệ. Tại sao một quốc gia lành mạnh lại từ bỏ quyền lực như vậy?"

Khi cuộc trò chuyện của họ tiếp tục, Yi-Gyeol nhận ra rằng có điều gì đó đã hoàn toàn không ổn.

****

" Ai chà !"

Một người đàn ông to lớn trong bộ áo giáp đỏ ném mạnh mẽ một xác chết với một cánh tay bị đứt lìa. Ngay bên dưới mặt đất được đào sâu, chứa đầy thi thể của những người đàn ông không khác mấy so với những người vừa bị ném xuống đất.

"Euurgh..., Buông ra...!"

"Ư..., ừ..."

5 người đàn ông bê bết máu bị nhóm hiệp sĩ kéo cổ cũng bị ném xuống hố chôn xác. Họ bị thương nặng, nhưng không giống như những xác chết khác, họ vẫn còn hơi thở.

Lenox, Thủ lĩnh của các Hiệp sĩ dưới sự điều khiển trực tiếp của Hoàng tử thứ 4, nhìn xuống hố xác đen rồi chuyển sự chú ý sang Phó Thủ lĩnh Kirsty, người đang tiến lại gần anh ta.

“Đó có phải là tất cả những thứ chúng ta cần phải giải quyết không?”

"Ừ. Những kẻ không thể chịu đựng được sự tra tấn dù chỉ một lúc cũng chỉ là mối phiền toái mà thôi."

Kirsty lau vết máu trên mặt bằng mu bàn tay và mỉm cười sâu sắc. Nụ cười đó khiến khuôn mặt đáng sợ của anh lập tức trở nên ngây thơ.

"Ồn ào quá, mau giải quyết đi."

Anh ta có vẻ không thích tiếng rên rỉ và chửi thề từ cái hố.

Lenox đưa mắt ra sau Kirsty. Trong mắt anh, anh nhìn thấy bốn người đàn ông đã bị bắt và trói bởi các hiệp sĩ. Họ tương đối không bị thương, và mặc dù sẽ khó chạy, nhưng dường như họ có thể đi lại tốt.

"Chúng ta vẫn cần bốn cái đó chứ?"

Nghe Lenox nói, ánh mắt của Kirsty dõi theo anh đến bốn người đàn ông.

"Cậu không bao giờ cần biết những loại thông tin họ có thể cung cấp."

"Chỉ để lại người trông như một kẻ hèn nhát và là người mạnh nhất trong bốn người."

"Chỉ có hai?"

Đôi mắt lạnh lùng của Lenox, giống như Seth, lại hướng về cái hố.

"Nếu Hoàng tử không ở đây, cậu có thể nhân từ một chút."

"Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra vậy? Dù sao thì họ cũng đã xong việc rồi."

Kirsty cười toe toét và quay sang bốn người đàn ông mà các hiệp sĩ đang giữ. Anh ta đến chỗ họ và nói điều gì đó, sau đó kéo lê hai trong số những người đàn ông bị bắt như hành lý. Vẫn vùng vẫy và vặn vẹo, họ nhanh chóng bị ném vào một đống xác chết.

Hai hiệp sĩ, những người đã thu thập các cành cây từ trước và đang chờ đợi, đốt lửa. Một số cành cây bị ngọn lửa chạm vào nhanh chóng bốc cháy và bùng cháy.

Rồi, cành cây cháy đổ xuống đống xác người sống lẫn lộn.

"Ư, ừ-!"

"Waaah-!"

Tiếng la hét của những người sắp chết trong hố vẫn tiếp tục, và làn khói xám dài bốc lên bầu trời sáng. Chẳng mấy chốc, mùi xác chết cháy lan ra và khiến hai người đàn ông bị bắt còn lại kinh hoàng.

Lenox thờ ơ nhìn xuống hố lửa đỏ rực, sau đó quay người đi về phía những người bị bắt. Anh ta nhìn vào mắt những kẻ bị bắt, rồi ra lệnh cho hai hiệp sĩ đang giam giữ họ.

"Đưa chúng xuống lòng đất và cắt mắt cá chân của chúng để chúng không thể trốn thoát. Hãy quay trở lại đoàn kỵ binh sau khi treo cổ chúng."

"Vâng, thưa chỉ huy."

Các hiệp sĩ trả lời ngay lập tức như thể đó là nghi thức bình thường của họ. Hai tù nhân tái nhợt trước những lời nói ghê rợn đã chống trả một cách tuyệt vọng nhưng dễ dàng bị khuất phục trước sức mạnh của các hiệp sĩ.

Đôi mắt lạnh lùng của Lenox liếc qua hai tù nhân.

"Nếu muốn chết thoải mái dù chỉ một chút, không bằng nhanh chóng thú tội đi. Nếu hoàng tử đích thân đến thăm, ngươi có muốn cũng không được."

Những lời chân thành của Lenox khiến nước da của hai tù nhân càng tái nhợt hơn.

*****

Khoảng một giờ sau khi họ vào hang, Yi-Gyeol ngừng cuộc trò chuyện dường như bất tận với Sethian.

-Không thể tin được....

Yi-Gyeol gần như hoàn toàn bị sốc.

Mọi thứ anh học được khi nói chuyện với Seth đều gây sốc. Trên thực tế, ngay cả bây giờ, anh ấy vẫn gặp khó khăn trong việc tiếp nhận trực tiếp chi tiết cuộc trò chuyện của họ. Trong số đó, có thông tin rằng mọi quốc gia đều là một quốc gia đế quốc và những người có thể sử dụng phép thuật tồn tại dưới một chức vụ gọi là tháp ma thuật. Trong khi đó, dòng chữ "Đừng có đùa nữa." cứ như vậy bật ra khỏi miệng.

Cho đến khi anh nhìn thấy hai mặt trăng mờ lơ lửng trên bầu trời giữa ban ngày.

'Sao có thể như thế được? Nó không có ý nghĩa!'

Thế giới mà con bướm vàng đã đưa anh đến không phải là thế giới mà Yi-Gyeol đang sống.

Nếu anh ta có cơ thể, có lẽ anh ta sẽ dùng cả hai tay vò tóc mình. Rất nhiều điều anh nghe được qua Sethian quá khó hiểu.

'Đây thực sự không phải là một giấc mơ ...?'

Tình huống này khiến Yi-Gyeol một lần nữa tự hỏi liệu anh có thực sự đang mơ hay không. Tuy nhiên, anh ấy biết rằng anh ấy không thể ở trạng thái OOBE và mơ cùng lúc vì mỗi giác quan là hoàn toàn khác nhau.

Yi-Gyeol nhìn khuôn mặt Sethian phản chiếu trong ngọn đèn nhỏ. Khuôn mặt anh ta phản chiếu trong ánh sáng lập lòe không khác mấy so với trước cuộc nói chuyện.

-Sethi... Seth, tại sao anh lại không ngạc nhiên?

Anh ta đã biết tên đầy đủ của chàng trai trẻ, nhưng nó quá dài nên anh ta đã rút ngắn nó mà không nhận ra. May mắn thay, Sethian dường như không bận tâm.

"Ta đủ ngạc nhiên rồi."

Sethian nhớ lại một giai thoại do người chủ đầu tiên của Tháp Ma thuật để lại được ghi lại trong cuốn sách lịch sử của nó. Tất cả chỉ là đi theo một con bướm vàng xuyên qua các chiều không gian và mang về một bông hoa chứa mana, nhưng thông tin ngắn gọn rằng có một thế giới khác cũng đủ đốt cháy nhiệt huyết học thuật của thầy phù thủy. Loài hoa đến từ thế giới khác, minh chứng không kém cho giai thoại đó, đã được các pháp sư nâng niu và vẫn nở rộ dưới tầng hầm của tòa tháp cho đến tận ngày nay.

Tất nhiên, anh ấy không có ý tin tất cả những gì Yi-Gyeol nói, vì cũng có khả năng anh ấy đang nói dối anh ấy.

Tuy nhiên, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng mình là một con người đến từ thế giới khác. Bởi vì nội dung của cuốn sách lịch sử, 'Theo dõi con bướm vàng', là điều mà chỉ những người trong hoàng tộc và các pháp sư của tòa tháp mới biết. Ngay cả khi không phải như vậy, thông tin từ thế giới bên kia mà Yi-Gyeol cung cấp cho anh ấy rất cụ thể đến mức khó có thể coi là anh ấy đã tự bịa ra lời nói của mình.

Sự quan tâm của Seth dành cho Yi-Gyeol ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát. Như thể nó không đủ để lôi kéo anh ta rằng anh ta là một linh hồn với một cơ thể sống, nhưng bây giờ anh ta thậm chí còn là một con người từ thế giới khác.

Nó còn kích thích hơn cả khi cuộc sống của anh ta đang trên bờ vực bị ám sát khi anh ta còn trẻ.

Sethian dập tắt sự quan tâm của mình đối với Yi-Gyeol và mở miệng.

"Lúc trước, cậu nói sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ta."

-Gì? ...Ồ!

Yi-Gyeol, người đã muộn màng hiểu ra những lời của Sethian, cẩn thận hỏi.

-Anh muốn tôi làm gì? Mặc dù tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm được gì nhiều cho anh, ngay cả khi tôi cũng muốn....

Đó là điều tự nhiên khi nói rằng vì anh ấy đang ở trong trạng thái linh hồn không có thể xác, và Yi-Gyeol thực sự không cần phải đồng ý với yêu cầu như vậy ngay từ đầu. Anh ta ở trong trạng thái linh hoạt, và anh ta là người thực sự giúp đỡ, vì vậy ngay cả khi anh ta giả vờ không biết và biến mất, Sethian sẽ không có gì để nói.

Tuy nhiên, chỉ với hai lần gặp mặt và cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ, Sethian đã hiểu rõ bản chất của Yi-Gyeol. Anh ấy thẳng thắn, cực kỳ nhạy cảm với cái chết, sẵn sàng giúp đỡ ai đó và chỉ là người thích hợp để bị lợi dụng.

Nếu anh ta chỉ có một cơ thể, có rất nhiều cách để bắt anh ta một cách mạnh mẽ, nhưng đối thủ là Yi-Gyeol chỉ là một linh hồn vô hình. Thực ra, vì anh không thực sự ở thế giới này, nên dù muốn gặp anh cũng không được. Vì vậy, Sethian quyết định tận dụng tối đa tính cách của mình.

"Ta muốn biết nhiều hơn về thế giới mà cậu đang ở. Vì vậy, hãy đến với ta mỗi ngày."

Sau cuộc trò chuyện, họ phát hiện ra rằng thời gian ở thế giới này trôi nhanh hơn nhiều so với thế giới của Yi-Gyeol, vì vậy ngay cả khi Yi-Gyeol đến mỗi ngày, cả hai sẽ chỉ gặp nhau vài ngày một lần. Sethian quyết định coi thời gian đó như một giai đoạn khởi động để thỏa mãn sở thích của mình.

Đó là những lời không chứa đựng nhiều tình cảm, nhưng đúng như dự đoán, Yi-Gyeol đã chấp nhận nó mà không chút do dự.

- Được thôi. Và sau đó...!

Giọng nói trong sáng của Yi-Gyeol đột ngột bị cắt ngang. Sethian, người đã đợi Yi-Gyeol nói hết câu, đã không nghe thấy giọng nói của anh ấy sau vài giây, vì vậy anh ấy đã gọi cho anh ấy.

" Joo Yi-Gyeol? "

Đôi mắt của Sethian hơi cau lại khi không có phản hồi.

Cảm giác như không khí đột ngột thay đổi so với trước đó. Khi anh ấy nói chuyện với Yi-Gyeol, có một sự mát mẻ dễ chịu làm tâm trạng anh ấy nhẹ nhàng hơn, nhưng bây giờ, xung quanh chỉ tràn ngập độ ẩm độc nhất của một hang động. Không có nhiều sự khác biệt, nhưng nó đủ để khiến Sethian lo lắng.

Nghĩ lại thì, anh ấy cũng đã đột ngột biến mất khỏi phòng ngủ của mình vào ngày hôm trước. Sự đột ngột như vậy không phải là điều mà Sethian thích lắm. Thật khó chịu khi không thể chạm vào anh ấy bằng đầu ngón tay, nhưng anh ấy thậm chí còn đột ngột biến mất không báo trước.

Sau khi gọi tên Yi-Gyeol một lần nữa để xác nhận, Sethian chỉ rời khỏi hang động sau khi xác minh rằng vẫn không có phản hồi.

Mặt trời đã lặn khá lâu, nhưng bên ngoài vẫn còn sáng. Sau khi đi qua hang động và leo lên con đường rừng, Sethian nhìn thấy một làn khói dài bốc lên từ xa và nhận ra rằng các hiệp sĩ của mình đã sắp xếp sẵn mọi thứ.

Khi đi về phía họ, Sethian chậm rãi suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa anh và Yi-Gyeol.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top