ZingTruyen.Top

Giang Ho Bien Ki Thi Ba

Bên ngoài quán trà, Đạp Tuyết Bạch không biết đã chạy đi nơi nào Hoàng Cảnh Du mang Hứa Ngụy Châu chậm rãi men theo đường núi đi trước. Ven đường cây cối xanh tươi, phong cảnh tất nhiên là vô cùng đẹp, nhưng Hứa Ngụy Châu không có tâm trạng nhìn, trong đầu đều là lời ông lão mới nói.

“Cẩn thận!”. Hoàng Cảnh Du kéo tay hắn.

Hứa Ngụy Châu hoàn hồn, phát hiện mình suýt chút nữa bước vào vũng nước đọng.

“Đang nghĩ gì thế?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.

“Không có gì”. Hứa Ngụy Châu lắc đầu có lệ, rõ ràng không tập trung.

“Có phải ông lão lúc nãy nói gì với ngươi không?”. Hoàng Cảnh Du nhéo lỗ tai hắn.

Hứa Ngụy Châu trong lòng hoảng hốt, đừng đoán chính xác ngay từ lần đầu tiên vậy chứ! Ngươi cũng không phải Brother Sharp!

“Nói!”. Hoàng Cảnh Du rất cố chấp. “Có phải coi tướng số cho ngươi không?”

Hứa Ngụy Châu nhíu mày. “Sao ngươi biết?”. Đừng nói là chuyện đê tiện như nghe lén ngươi cũng làm nha!

“Đoán mò thôi”. Hoàng Cảnh Du bật cười. “Nổi tiếng nhất trên núi Thiên Mộ là chùa Phổ Độ, một năm bốn mùa có rất đông người cúng kiến, mỗi ngày đều có người tới lễ phật. Lâu ngày, thôn dân quanh đây cũng học coi tướng số, thấy người ngoài tới sẽ nói hai ba câu dễ nghe cho người ta vui”

Không chỉ đơn giản là nói vài câu cho vui! Hứa Ngụy Châu bóp túi vải trong tay áo, là lão thần tiên thật đó! Cho dù không phải thì cũng là nửa thần tiên!

“Nói mau, hắn coi ra cái gì?”. Hoàng Cảnh Du tiếp tục hỏi.

Hứa Ngụy Châu vỗ vai hắn. “Hắn nói tương lai ngươi sẽ con cháu đầy đàn, hài lòng chưa?”

“Trách sao ngươi vẫn rầu rĩ không vui”. Khoé miệng Hoàng Cảnh Du cong lên. “Thì ra là ghen”

Ghen em gái ngươi! Hứa Ngụy Châu một búng máu nghẹn ở cổ họng, thấy mình không thể tốt tính hơn được nữa!


“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta đối với phu nhân trời xanh cũng… ô”. Hoàng Cảnh Du ôm bụng .

Thẩm Thiên Lăng rút nắm đấm về, cảm giác đấm một cao thủ võ lâm thật sảng khoái!

Cho dù biết hắn làm bộ cũng không sao.

“Phu nhân thật hung dữ”. Hoàng Cảnh Du oán hận.

“Lúc không có người ngoài đừng kêu ta là phu nhân!”. Hứa Ngụy Châu một cước đá văng hắn.

“Có người ngoài thì được sao?”. Hoàng Cảnh Du nghe vậy bật cười.

Hứa Ngụy Châu bĩu môi. “Có người ngoài ngươi mới cần đóng kịch”. Tưởng ta không phát hiện sao!

Hoàng Cảnh Du hơi cứng người lại.

“Đừng nói là bây giờ, cho dù trước kia ngươi cũng chưa từng thích ta đúng không?”. Đã vạch mặt rồi thì Hứa Ngụy Châu cũng hỏi trắng ra luôn.

Đuôi mày Hoàng Cảnh Du nhướn lên. “Phu nhân sao lại nói vậy?”

Bởi vì rất giả tạo! Hứa Ngụy Châu lạch bạch bước lên phía trước. Hơn nữa diễn xuất còn khoa trương như vậy, lão tử chính là diễn viên chuyên nghiệp đó!

“Không hỏi ta vì sao muốn cưới ngươi ư?”. Hoàng Cảnh Du sóng vai cùng đi với hắn.

“Vì sao?”. Đối với chuyện này Hứa Ngụy Châu quả thật khó hiểu. Dựa theo lời mẫu thân, lúc trước vì giúp mình xua đi cơn đau vì Hàn độc mà cố ý kêu Đại ca tìm Hoàng Cảnh Du nói chuyện. Lúc đầu chỉ thử thôi, ai ngờ hai bên hợp ý, hết thảy đều phát triển thuận lợi một cách kì lạ. Một tháng sau, ngay cả sính lễ cũng đưa tới, có thể nói là rất có thành ý!

Lúc mới nghe chuyện này, Hứa Ngụy Châu cảm giác quả thật là câu chuyện huyền huyễn! Tuy người muốn làm thông gia với Nhật Nguyệt sơn trang trên đời này nhiều như cá đổ ra sông, nhưng đều là muốn gả con gái vào! Đồng tính luyến ái dù sao cũng đi ngược với quan niệm chính thống, với thực lực của Truy Ảnh cung và địa vị của Hoàng Cảnh Du trên giang hồ, dù nhìn từ góc độ nào cũng sẽ không qua loa cưới về một nam nhân.

“Nói mau”. Hứa Ngụy Châu túm ống tay áo hắn.

“Thật sự muốn nghe ư?”. Hoàng Cảnh Du hơi nhướn mày.

Đương nhiên muốn! Hứa Ngụy Châu thành thật gật đầu.

Hoàng Cảnh Du lưu loát nói. “Vì ta yêu phu nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên”

: …

Cái tên dối trá này.

“Có mệt không?”. Hoàng Cảnh Du đổi đề tài.

“Mệt”. Hứa Ngụy Châu ấn vai hắn. “Ngồi xổm xuống, chúng ta lên cái chùa trên đỉnh núi đi!”

Có cáp treo miễn phí thì ngốc mới không ngồi.

Hoàng Cảnh Du lần này rất gương mẫu, hơi cúi người ngồi xổm xuống để hắn tựa lên lưng.

Hứa Ngụy Châu sung sướng nhào lên, tranh thủ kêu một tiếng “giá!” (tiếng giục ngựa chạy ~), bộc phát tinh thần AQ!

Tay Hoàng Cảnh Du nhéo mông hắn.

Hứa Ngụy Châu sởn gai ốc, A A A biến thái!

Không đợi hắn kháng nghị, Hoàng Cảnh Du đã nhảy lên một cây cổ thụ, giẫm mạnh lên cành cây lao tới đỉnh núi.

WTF sao lại nhanh như vậy? Hứa Ngụy Châu chỉ thấy gió rít bên tai, vì vậy theo bản năng ôm chặt cổ Hoàng Cảnh Du, hận không thể trực tiếp vùi đầu vào vai hắn. Lái xe quá tốc độ là phạm luật đó, ngươi chậm một chút! Quả thật hù chết người!

Một lát sau, Hoàng Cảnh Du đáp trên một bãi đất trống. “Buông ra đi”

“Tới rồi hả?”. Hứa Ngụy Châu mở to mắt, chân mềm nhũn mà nhảy xuống.

“Chưa tới”. Hoàng Cảnh Du sờ sờ cổ.


“Ngươi chạy lộn đường sao?”. Hứa Ngụy Châu đồng cảm nhìn hắn. Không mang theo GPS là không được, thời khắc mấu chốt vẫn nên dựa vào khoa học.

Sắc mặt Hoàng Cảnh Du rất khó xem. “Vì ngươi siết cổ ta”

Hứa Ngụy Châu: …

Thiếu hiệp ngươi lãnh khốc như vậy, hoá ra cũng cần hô hấp nữa hả?

“Chúng ta đang ở đâu?”. Thấy trên cổ hắn có dấu tay đỏ chót, hứa ngụy châu bình tĩnh đánh trống lảng.

“Không biết”. Hoàng Cảnh Du tựa vào một thân cây ngồi xuống.

“Lạc đường ư?”. Hứa Ngụy Châu đỡ trán, quả thật là chạy lộn đường!

“Nghỉ ngơi chút đi, chờ lát nữa ta mang ngươi xuống núi”. Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ bên cạnh. “Ngồi đi”

Vừa dứt lời, bầu trời rền vang một tiếng sấm, gần đến nỗi như nổ sát bên tai.

Hứa Ngụy Châu run một cái, kéo Hoàng Cảnh Du dậy.

“Sợ hả?”. Hoàng Cảnh Du hỏi hắn.

Sợ cái đầu ngươi! Hứa Ngụy Châu kéo hắn chạy tới chỗ đất trống. “Trời mưa không thể đứng dưới tàng cây, chuyện này ngươi cũng không biết ư?”

Thật là chẳng biết một chút khoa học thường thức nào!

Phía nam ngọn núi đã mưa, hai người chưa kịp chạy tới bãi đất trống thì mưa như trút nước đã tầm tã rơi xuống, hạt mưa quất vào mặt đau đau.

“A!”. Hứa Ngụy Châu che đầu. “Có mưa đá”

Hoàng Cảnh Du kéo hắn vào lòng. “Tự che đầu mình đi”

“Vậy còn ngươi?”. Hứa Ngụy Châu hỏi, lỡ lát nữa có một tảng băng lớn rơi xuống thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! Tuy người này khuyết điểm đầy mình, đôi khi cũng phiền phức nhưng nếu có thể thì đừng để bị thương!

Hoàng Cảnh Du ấn đầu hắn vào ngực, cấp tốc lao về phía trước.

“Hay là kiếm chỗ trú đi?”. Hứa Ngụy Châu rất sốt ruột, nếu bị đá đập, cho dù không chết thì cũng choáng váng!

“Câm miệng!”. Hoàng Cảnh Du trầm giọng quát lớn.

Hứa Ngụy Châu: …

Rõ ràng lão tử muốn tốt cho ngươi!

Một lát sau, ven đường rốt cuộc xuất hiện một căn nhà nhỏ, Hoàng Cảnh Du một cước đạp bay cửa, lập tức ôm Hứa Ngụy Châu vào.

“Ngươi xông vào nhà dân!”. Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu nhìn quanh.

“Là phòng trống của người gác núi”. Hoàng Cảnh Du thả hắn xuống. “Trên cửa có chìa khoá, người qua đường nào cũng có thể vào nghỉ chân”

“Có chìa khoá mà ngươi còn đá bay cửa nhà người ta!”. Hứa Ngụy Châu nghiêm túc khiển trách, vừa chuẩn bị nói có thể nhanh rời đi được không thì Hoàng Cảnh Du đã đạp gãy cửa, lấy củi châm một đống lửa giữa phòng.

Hứa Ngụy Châu yên lặng ngậm miệng.


Được rồi, đã biết không nên hi vọng vào hắn mà.

“Có muốn hong khô quần áo không?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.

Thôi khỏi đi! Hứa Ngụy Châu quyết đoán lắc đầu. “Hắc xì!”

Hoàng Cảnh Du cũng không ép hắn, tự mình cởi áo ngoài đem hong bên lửa.

“Ta muốn ra ngoài đi tè”. Hứa Ngụy Châu cố gắng kiếm cớ ra ngoài thật tự nhiên, thật ra chủ yếu là hắn muốn xem cái túi ông lão cho lúc trước, đã tò mò suốt một quãng đường rồi!

“Quay lại đây”. Hoàng Cảnh Du kéo hắn ngồi xuống.

Không phải chứ, đi tè ngươi cũng quản sao? Hứa Ngụy Châu vẻ mặt vô tội che bụng. “Nhịn không được”

Hoàng Cảnh Du chỉa vào trong góc. “Đi ở đó đi”

Ngươi đúng là người nguyên thuỷ! Hứa Ngụy Châu giận dữ nói. “Ta còn muốn “đi nặng”!”

Hoàng Cảnh Du: …

Hứa Ngụy Châu tự hào, có gan thì ngươi để ta “đi nặng” trong góc xem!

“Ta ra ngoài với ngươi”. Hoàng Cảnh Du đứng lên.

Hứa Ngụy Châu gian nan nhìn hắn. “Loại chuyện này… không cần phải đi chung đúng không?”

“Không được, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt ta”. Trong giọng Hoàng Cảnh Du không chừa đường thương lượng.

Lại còn nói ra lời kịch cũ rích này, thiếu hiệp ngươi thật là tà mị cuồng quyến! Thật ra ngươi phải là tổng giám đốc bá đạo xuyên không tới đây mới đúng! Hứa Ngụy Châu thầm quỳ lạy hắn một chút, sau đó hai mắt đẫm lệ nói. “Ta vẫn nên đi tè thì hơn”

Thứ kia đành phải để đó từ từ xem, thật sự là lo lắng!

Bởi vì Hứa tiểu thụ có chết cũng không chịu ở trong phòng giải quyết, nên Hoàng Cảnh Du đành nhường một bước, dẫn hắn tới dưới mái hiên. “Tè đi”

Hứa Ngụy Châu trong lòng dựng thẳng ngón giữa, sau đó xoay người vào trong góc cởi dây lưng, bắt đầu sung sướng tè.

“Cái ngươi là ai?”. Ngoài cửa truyền tới giọng của một em MOE, Hứa Ngụy Châu sợ tới mức lạnh sống lưng, luống cuống kéo quần.

Không cần lần nào cũng canh ngay lúc này mà xảy ra chuyện chứ! Thật dễ gặp sự cố biết không!

Một em gái mắt to đứng trong mưa, điềm đạm đáng yêu nhìn hai người.

“Ngươi là ai?”. Hoàng Cảnh Du lạnh lùng hỏi.

“… Cha ta là thợ săn, đây là phòng hắn xây”. Em gái kia rõ ràng bị lãnh khí của Hoàng cung chủ đông lạnh, sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Mau qua đây trú mưa”. Hứa Ngụy Châu phất tay kêu nàng, hơn nữa còn chọt chọt Hoàng Cảnh Du kêu hắn im miệng! Trời đã lạnh rồi, đừng hỏi nữa! Huống hồ đây chính là phòng của người ta!

Em gái cẩn thận bước tới, mái tóc đẫm nước, nhỏ xuống từng giọt.

“Trong phòng có lửa, hay là ngươi hong quần áo đi? Chúng ta ở đây canh cho”. Hứa Ngụy Châu hơi lo lắng, mấy cô bé đều sợ lạnh, đừng để lạnh chết nha!

Vừa dứt lời, Hoàng Cảnh Du đã đẩy hắn vào phòng.

Hứa Ngụy Châu không nói gì. Thiếu hiệp, ngươi thương người một chút có được không?

Em gái cũng vào theo, yên lặng ngồi bên kia đống lửa, thường thường nhìn lén Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du sắc mặt xám xịt, một chữ cũng không nói, không khí im lặng lạ lùng.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”. Hứa Ngụy Châu đành chủ động tìm đề tài.

“12 tuổi”. Em gái cười ngọt ngào, cực kì MOE!

“Hừ!”. Hoàng Cảnh Du hừ lạnh một tiếng.

Hừ gì mà hừ, cả ngày cứ hừ hừ! Hứa Ngụy Châu kì quái nhìn hắn một cái.

Em gái rõ ràng cũng bị doạ, chủ động ngậm miệng ôm đầu gối.

“Ngươi đừng sợ”. Hứa Ngụy Châu tốt bụng nói. “Ta và đại ca này cũng không tốt lành gì”

Hoàng Cảnh Du: …

Em gái: …

“Ặc, nói lộn”. Hứa Ngụy Châu thấy mình hơi ngốc. “Ý ta là chúng ta đều…a!!!”

Còn chưa dứt câu đã bị Hoàng Cảnh Du kéo qua, ba mảnh phi tiêu màu bạc loé ánh sáng xanh bay sát bên tai hắn, trong nháy mắt cắm phập vào tường.

Hứa Ngụy Châu sắc mặt tái nhợt, bị doạ ngây người.

Mẹ kiếp, ám sát ư?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top