ZingTruyen.Top

Giuong Don Hay Giuong Doi Myungyeon Ver

Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lee Qri bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.

"Đây chính là toàn bộ câu chuyện?".

"Ừ". Jiyeon mệt mỏi dựa lên gối, khép mắt nhưng không buồn ngủ, "Đây chính là quá khứ của tôi và anh ấy, những thứ còn nhớ chỉ có vậy".

"Đừng nghĩ nhiều quá. Yên tâm tĩnh dưỡng cho khỏe, cả đêm cô không ngủ rồi. Nghỉ chút đi, tôi đi xem Lee Gyu, chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó". Qri đứng bên cạnh giường vỗ vỗ vai Jiyeon

"Được, cô đi đi". Cô gật đầu, mắt nhìn cô ấy ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại không nhịn được bèn gọi cô ấy lại, "Qri...".

"Sao vậy?".

Cô ấy thò đầu vào, trên mặt lộ ra vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ nhưng vẫn nở nụ cười ấp áp. Jiyeon chống người lên, vén lọn tóc trước trán khẽ nói:

"Cảm ơn cô".

"Cảm ơn cái gì chứ! Nằm xuống đi!". Cô ấy xua tay

Nói xong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sau vang lên tiếng Lee Gyu dậy, hai mẹ con mỗi người một câu nói về chuyện trong nhà trẻ, cô nằm trên giường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe rèm lặng lẽ lắng nghe và quan sát căn phòng nhỏ. Trên bàn viết bày bức tranh vẽ bằng bút sáp và đồ chơi Ultraman, bút màu được xếp gọn gàng trong hộp, bên cạnh là khung ảnh, trong ảnh Lee Gyu giành chiến thắng bước lên bục giảng, khuôn mặt đứa trẻ năm tuổi có một vẻ trưởng thành trước tuổi. Trên giá sách phần nhiều là sách của Lee Qri, chỉ có tầng dưới cùng là đồ chơi của Lee Gyu, quả bóng, xe hơi, găng tay bóng chày và một đôi giày trượt pa tanh mới tinh, màu xanh rất đẹp.

Jiyeon nhìn đôi giày trượt pa-tanh như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, cuối cùng không chống nổi cơn mệt mỏi cả đêm chưa ngủ, nghiêng người trên gối ngủ mất. Di động trong túi treo trên đầu giường reo, cô trở mình không nghe thấy. Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi cô mở mắt, ánh mắt rơi đúng trên bức tranh bằng bút sáp màu trên bàn viết, vài giây sau cô mới nhớ ra mình đang ở nhà Qri. Bên ngoài chắc đã là buổi tối rồi, vì trong phòng bật đèn. cô xoay người sang bên kia mới phát hiện bên giường còn có một bóng dáng bé nhỏ, Lee Gyu đang ôm cuốn truyện thiếu nhi đọc say sưa dưới chiếc đèn bàn, ở chính vị trí tối hôm trước Qri đã ngồi, đường nét dưới ánh đèn rất giống mẹ.

Jiyeon không cử động, cho tới khi cậu bé ngẩng đầu phát hiện cô đã tỉnh mới ngồi thẳng dậy vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh. Lee Gyu lập tức đặt sách xuống nhảy lên ghế, cẩn thận e dè bước tới bên giường, ngây thơ hỏi:

"Dì Park, dì tỉnh rồi à? Mẹ nói không được đánh thức dì dậy".

Cô cười cười, không nén được liền xoa xoa cái trán mịn màng của Lee Gyu, cậu bé quả thật hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

"Mẹ đâu?".

"Mẹ... đang đợi khách ở dưới tầng ạ, mẹ kêu cháu lên ở với dì trên này, ngoài trời đang mưa!".

Lee Gyu chạy tới đầu giường bưng cốc nước cho Jiyeon như người lớn:

"Dì Park, dì uống nước đi, mẹ nói một lát nữa dì phải uống thuốc".

Jiyeon nhận cốc nước uống một ngụm lớn rồi cảm ơn cậu bé. Câu chuyện tuy không thu hút cô, nhưng khuôn mặt non nớt của Lee Gyu khiến cô bất giác nhớ tới đửa trẻ mình từng mất. Cô cũng từng tưởng tượng ban đầu giữ được đứa trẻ thì cuộc sống sẽ như thế nào, có lẽ sẽ không ly hôn Myungsoo, cả nhà yên bình sống những tháng ngày ổn định. Nhưng những điều này cũng chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, chắc khách của Lee Qri đã đến, cô không tiện lộ mặt, chỉ mặc thêm áo khoác để mình nhìn không đến nỗi quá thảm hại. Lee Qri nhanh chóng ra mở cửa, người khách mái tóc ướt đẫm nước mưa trước trán rũ rượi dán trên má, nước trên chiếc ô rủ trên tay vẫn chảy từng giọt.

"Lee Gyu, ra đây con".

Cô ấy vẫy tay gọi con, cậu bé rất nghe lời chạy ra ngoài. Jiyeon muốn giữ cậu bé lại, nhưng nhận ra người đứng phía sau Qri, nhất thời không dám tin vào mắt mình, cô vốn cho rằng sẽ không có bất cứ liên hệ với bạn bè bên cạnh Myungsoo nữa, không ngờ mới chưa đầy mấy ngày, Hoya đã tìm được chỗ Qri.

"Cậu... làm thế nào tìm được...có chuyện gì à?".

Hoya bước lên trước, tay nắm chặt thành nắm đấm giống như đang chuẩn bị điều gì đó, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói:

"Chị dâu... em tới... đón chị...".

"Đón tôi?". Lặp lại lời cậu ta, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, giọng nói có phần run rẩy, "Cậu đón tôi... làm gì?".

"Đón chị...". Hoya hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó xử, "Chị dâu, chị đừng hỏi nữa, trước tiên nhanh chóng chuẩn bị đi, em đợi ở ngoài".

Nói xong liền quay người đi ra, chỉ còn lại một mình Jiyeon ngồi ngơ ngẩn trên giường. Lee Qri thu xếp xong cho Lee Gyu rồi quay lại, trong tay cầm một chiếc áo khoác dày. Thấy cô ngồi ngẩn ra, bước tới khoác áo lên vai cô. Cô ấy không cười, trong lời nói có vị an ủi cũng khiến Jiyeon nảy sinh cảm giác bất an. Cô không nén được liền nắm tay Qri, không biết nên làm gì.

"Mặc vào rồi đi mau đi".

"Phải đi đâu? Đã xảy ra chuyện?".

"Phải về Seoul". Qri ngồi xuống giúp cô cài cúc áo, ôm vai cô, "Xảy ra chút chuyện cần cô về Seoul, mặc áo trước đã, tôi đặt thuốc giảm sốt trong túi áo bên trái, cô nhớ uống, cậu ta đang đợi ở ngoài, nhanh đi đi".

Jiyeon bước tới cửa, vẫn nắm chặt tay Qri không rời:

"Đã xảy ra chuyện gì?".

Qri không nói, chỉ che giấu bằng cách thở dài.

"Là... Myungsoo...".

Jiyeon nóng lòng vội ghìm xuống, giọng nói run rẩy gần như bản thân cũng nghe không ra. Cô nghĩ có thể kinh động đến Hoya như vậy chỉ có Myungsoo. Qri không muốn trả lời, đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân của cô cho Hoya, ra hiệu cậu ta xuống trước.

"Đừng hỏi nữa!".

Sau khi Hoya đi, Qri ôm chặt vai Jiyeon, dặn dò cô giống như một người chị gái:

" Jiyeon, cô phải kiên cường, biết không!".

Hai chữ "kiên cường" quá nặng nề khiến cô rùng mình. Qri đưa cô xuống tầng, che mưa cho cô lên xe Hoya. Cô quay đầu nhìn cô ấy dần biến mất trong màn mưa, lòng thầm cầu nguyện, cho tất cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Hyomin, cả Myungsoo nữa. Nhưng cố gắng hết sức kiềm chế đến vậy, đáy lòng vẫn không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi và lạnh giá, cô túm chiếc cúc áo trước ngực thành một nắm, để bản thân mình trấn tĩnh hơn. Xe đi trong làn mưa, nhanh chóng chìm vào trong bóng tối của buổi đêm, không thể nói được là con đường quen hay lạ. Cảm giác bất an và sợ hãi giống như tấm lưới dày, tung khắp bầu trời, vây cô ở giữa. Trên đường Jiyeon gọi điện cho bố, hy vọng nói với ông vài câu để lòng vui lên, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe máy, xem thời gian, có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.

Trên đường trở về Seoul, ngoài tiếng mưa đập trên tấm kính, trong xe từ đầu đến cuối đều bao trùm bởi sự im lặng. Nửa chừng đi qua trạm thu phí, Jiyeon tìm được hai viên hạ sốt Qri đặt trong túi, bên người không có nước, chỉ có thể nuốt chửng. Viên thuốc tắc trong cổ họng không lên cũng không xuống được, muốn ho không ho ra nổi, muốn nuốt cũng nuốt không xong, vị đắng lan ra trong miệng. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm, giống như Qri nói, trải qua đủ mọi chuyện với Myungsoo, còn có gì không thể chịu đựng chứ? Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, mưa dần dần nhỏ hơn, cần gạt mưa vẫn chuyển động theo quy luật, Jiyeon nhìn ra ngoài nhận ra ký hiệu đường, phát hiện xe đang lái trên con đường quen thuộc, cách nhà không xa.

Tại bãi đỗ xe cũ, Hoya xuống mở cửa xe.

"Chị dâu, đến rồi".

Cậu ta không quay đầu chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái bằng gương chiếu hậu rồi nhanh chóng quay đầu đi. Cô cảm ơn, đẩy cửa xe, vô thức quấn chặt áo khoác của Qri, trơ trọi đứng trước xe. Đập vào mắt là ký hiệu lớn, màu đỏ của bệnh viện, trong sắc đêm biến thành màu khác, dường như nuốt đi tất cả mọi thứ trong bóng tối. Một người đàn ông toàn thân vận đồ đen đang đứng cách xe không xa. Là Myungsoo! Chỉ nhìn đường nét của anh, cô cũng không thể nhận nhầm.

Gặp được anh, Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì. Khi anh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõm trong nháy mắt biến mất, cô đang định chạy tới rồi sững lại. Đằng sau Myungsoo là cánh cửa rộng lớn đã mở một nửa, một con đường sâu thẳm, đèn hai bên sáng trưng, treo những tấm biển nổi bật, màu đen, màu trắng, có hoa, cửa sổ còn bày hộp gỗ, chỉ có hai vị khách bước ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ bi thương. Jiyeon bắt đầu run rẩy không khống chế được, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, đến một chút sức lực cũng không có, cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực lan tỏa toàn thân.

Mỗi lần Myungsoo tiến lại từng chút một, cô liền lủi một chút. Nghe thấy bước chân giẫm trên sàn xi măng, cho tới khi không còn chỗ để lùi. Quen nhau bao nhiêu năm, cô chưa từng gặp một Kim Myungsoo như thế này. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là một quầng thâm đáng sợ, mái tóc ướt từng lọn từng lọn dính trên mặt, nhưng trong mắt anh lại có một sự lạnh lẽo len vào tim cô. Bi thương, lo lắng, sốt ruột, Jiyeon không phân biệt nổi là cảm giác gì, cô giật mình, lại lùi một bước, tay nắm chặt mui xe.

"Anh...".

Myungsoo dừng trước mặt Jiyeon, anh đứng rất gần, gần tới nỗi cô dường như có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người anh đã bị nước mưa dội qua. Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.

"Nhìn anh, Jiyeon!". " Jiyeon...". Anh hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay. "Buổi chiều...bố đi chợ mua đồ...bị...".

"Cái gì?...". Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên từng đợt.

"Sau đó...".

"Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anh tới... không còn kịp nữa...".

Myungsoo kể lại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.

"Cái gì gọi...không kịp nữa?".

Qua vai anh truyền đến tiếng khóc trong cửa lớn, đâm vào thần kinh của cô. Trong sân, nhân viên làm việc mặc đồng phục đẩy xe qua, một tấm vải trắng trùm lên chiếc xe, bánh xe nghiến lên con đường gạch phát ra tiếng cót két, toàn thân cô chấn động theo âm thanh đó, tay dường như bấm vào thịt anh.

" Jiyeon...". Anh nâng mặt cô lên, cực kỳ bi thương nói với cô, " Jiyeon... bố mất rồi...".

Cô căn bản không hiểu anh nói gì, cơ thể mềm nhũn, nhìn bầu trời sương mù, trong đầu dường như có tiếng ù ù vô tri vô giác, giống tiếng đồng hồ, lại giống như tiếng khóc tan nát cõi lòng. Cô lấy hết sức đẩy anh ra, cơ thể bùng nổ sức mạnh, thúc đẩy cô loạng choạng chạy về phía trước, xộc vào cửa lớn, men theo con đường gạch. Anh đuổi theo, ôm cô từ phía sau, điên cuồng gọi tên cô.

" Jiyeon! Jiyeon! Jiyeon!".

Cô leo lên bậc thềm, ngã trước cửa, cuối cùng cô dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước tới dưới bảng hiệu, ngẩng đầu.

Nhà xác?

Nhà xác!

Nhà xác!

Trong đầu Jiyeon nhất thời hỗn loạn, mấy chữ đó trở nên mơ hồ, cô quay đầu kéo Myungsoo, hỏi một cách không chắc chắn:

"Vừa nãy anh...nói... cái gì?".

Anh ôm cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cuối cùng một giọng nói bi thươngvang lên:

" Jiyeon... bố không còn nữa rồi...".

Trên giấy chứng nhận tử vong ghi thời gian bố qua đời, bên dưới là chữ ký của Myungsoo, Jiyeon cầm bút lên, tay vẫn cứ run run, chữ viết xiêu vẹo, Myungsoo bước tới nắm tay cô giúp cô viết nốt. Ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, đợi anh làm các thủ tục khác.

Cửa lớn của nhà xác nằm chéo với chỗ cô ngồi, luôn có gió lạnh âm u mang theo tiếng khóc vọng lại từ cuối hành lang. Trước khi vào, Myungsoo kéo cô ra một bên, dường như cầu khẩn thương lượng với cô:

"Đừng đi đến cuối hành lang nhé? Hai ngày nữa rồi nhìn sau?".

Mặt cô đỏ rực, chỉ còn lại hai đầm nước tối om trong đôi mắt, thế nào cũng không thể tập trung được, cô lắc đầu một cách máy móc, mò mẫm bức tường dài mênh mông, vẻ mặt bướng bỉnh. Myungsoo úp tay lên cái trán nóng bừng của cô, cô tránh đi. Nền gạch phản chiếu ánh đèn âm u, nét mặt cô cũng xa vắng.

"Em muốn vào!".

Jiyeon nhấn mạnh từng từ, rít lên qua kẽ răng, bản thân giơ tay ra gõ cửa. Anh không lùi bước, thở dài, tới cửa sổ của phòng trực đêm đưa giấy chứng nhận. Rất nhanh, cánh cửa sắt khép chặt từ từ mở ra, một luồng khí lạnh buốt xộc lên. Jiyeon rùng mình, vô thức dán sát vào sau Myungsoo.

Anh bình tĩnh, kéo tay cô ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họ trao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào. Nhân viên làm việc theo thông tin trên tờ chứng nhận đi tìm vị trí, mở tủ sắt, kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Jiyeon luôn đứng sau, khi sắp lật tấm vải trắng phủ trên đó, cô nhắm mắt, dán mặt vào lưng Myungsoo.

"Được rồi, qua đây đi!".

Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Myungsoo, anh quay người lại, che đi cảnh tượng trước mắt, lại xác nhận một lần nữa với cô.

"Em thực sự muốn nhìn chứ?".

Jiyeon bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra. Một cơ thể mất đi sinh mệnh nằm trên giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìn thấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại trên đó. Vệt máu nâu loang lổ trên bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dưới ánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là một người khác so với người bố trong tưởng tượng củac ô.

Cô không biết cái gì đã chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá, từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài. Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vết thương lớn nhỏ, gan bàn tay có một vết sâu, cô không thể nhận nhầm. Lật bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc đó, cô ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn trên đó. Cuối cùng, sờ thấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.

Toàn thân không còn trọng tâm, Jiyeon ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanh chống bằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch. Myungsoo cúi xuống, cẩn thận đỡ cô:

"Chúng ta ra ngoài đi, được không?".

Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó không buông.

" Jiyeon...".

Myungsoo vỗ vỗ mặt cô, ôm cô lên để cô dựa vào mình. Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy. Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá sắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng:

"Bố!".

Thế giới của Jiyeon sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vì sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô. Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường. Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, không muốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồi dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.

"Uống chút nước đi...".

Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, xoa đầu cô, khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã

" Jiyeon... Jiyeon...".

Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khóc ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong đó. Vì rất đau buồn nên cô đắp chăn trùm đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong trái tim, nước mắt chảy xuống. Sự tồn tại của Myungsoo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thân phận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh. Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấy âm thanh không khí giãn nở, Jiyeon lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giường dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh.

Đó là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cườivới nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng là sự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặp thất bại và những điều không như ý. Nhưng bây giờ, bố đã không còn. Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện Myungsooo ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương hiện rõ trên mặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.

"Uống thuốc đi...".

Anh bước tới, cầm cốc nước và viên thuốc trên đầu giường

"Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em thôi!".

Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Jiyeon đã ra khỏi giường, tìm một bộ quần áo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì. Người đến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Myungsoo nằm trên ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay.

Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Nghe thấy tiếng kẹt cửa anh liền ngồi dậy. Jiyeon không nói gì, đi vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặt gội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, anh xắn tay áo lên thu dọn đồ đạc trên bàn. Cô bước qua đó, cầm giẻ lau từ tay anh. Myungsoo đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ hiện rõ trên mặt. Jiyeon biết bản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng nói với anh:

"Em uống thuốc rồi".

Cả một buổi sáng, cô đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu sự của bố, những việc muốn làm đều viết trên giấy, liệt kê rất rõ ràng. Cô vẫn không muốn lên tiếng, việc gì cũng viết trên mảnh giấy đưa mẹ hoặc Myungsoo. Buổi trưa Hyomin vội đến, mang theo đồ ăn, Jiyeon bày trên bàn, kéo Hyomin vào trong phòng bố khóa trái cửa.

"Sao vậy?".

Hyomin thấy cô bật máy thu thanh, bật âm thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình đang phát. Jiyeon thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấy ra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi

"Mua giúp mình chút đồ".

Hyomin nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy cô, vẫn hơi sốt, không ra mồ hồi.

"Không thì đi xem một chút? Việc có thể để người khác làm".

Jiyeon cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Hyomin dựa vào vai cô ấy.

"Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được".

" Jiyeon...". Giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, "Mình biết xảy ra chuyện như thế này... cậu nhất định rất buồn... nhưng... việc đã đến nước này, cậu phải kiên cường... Bố cậu tuy không còn, nhưng vẫn có bọn mình...".

Trong lòng trống rỗng, không phải không muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là không còn sức mà thôi

"Mình biết... việc phải làm...".

"Ăn chút đồ đi, mình mang vào cho cậu nhé?". Cô ấy hỏi.

"Nằm một chút trước đã, cậu đi ăn đi". Jiyeon xua xua tay, dựa lên gối vặn nhỏ âm lượng của máy thu thanh.

"Vậy mình ở cùng cậu".

Hyomin ngồi cạnh cô, kéo tấm mền đắp lên người cô, đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo. Lo chuyện hậu sự là công việc cực kỳ rườm rà kiệt sức, cả nhà cô của Jiyeon đến, lo liệu giúp cô từ đầu đến cuối.

Myungsoo cũng ở đó, cô không biết anh tới khi nào, hoặc anh không hề đi. Anh phụ trách tất cả việc tiếp đón, tiễn đưa và việc bên ngoài, giảm bớt vất vả cho cô. Hàng sáng khi cô dậy, trên bàn đã bày nước mật ong và thuốc, bữa ăn cũng đặc biệt được chuẩn bị, đều là những món cô từng thích ăn. Nhưng thời gian này, cô quả thật không ăn nổi cái gì, cũng không soi gương. Sờ hai má gầy đi, đôi môi khô nẻ, cô không còn quan tâm nữa. Nếu nói bình thường thì chỗ nào cũng đều không thoải mái, nhưng nếu nói cô bệnh thì Jiyeon vẫn kiên trì được.

Hai hôm trước khi đưa linh cữu đến nơi hỏa táng, Hyomin đưa cô đi chọn áo cho bố. Trong cửa hàng, cô giơ áo dài màu đen lên so với ánh mặt trời, đột nhiên đầu óc choáng váng ngã trước quầy hàng. Khi cô được đỡ lên, bộ quần áo trên tay đã bẩn, cổ tay cũng bị trầy một miếng da lớn, chảy máu. Cô dựa lên tường khó nhọc thở hai hơi, dựa vào người Hyomin dặn dò:

"Đừng... Đừng nói cho anh ấy biết...".

Hyomin biết cô đang chỉ điều gì, chẳng có cách nào với sự cố chấp của cô.

"Hà tất phải vậy?".

Jiyeon kiểm tra xong chỗ ngã sượt da, cắn môi buông tay áo xuống phủi bụiđất, yếu ớt tựa như đang độc thoại:

"Dù sao sau này... cũng là một mình...".

Vất vả chống đỡ đến tuần đầu của bố, sáng sớm Myungsoo vào phòng gọi Jiyeon phát hiện thấy cô đã thay bộ đồ đen lặng lẽ đứng đợi bên cửa sổ, bên mai càimột đóa hoa nhỏ màu trắng. Cô tiều tụy hơn mấy ngày trước, một chút trang điểm nhẹ cũng không thể che đi quầng mắt xanh đen và đôi má gầy đi một cách rõ ràng. Cô bước tới bên cạnh anh, cố ra vẻ bình tĩnh nói:

"Em xong rồi... đi thôi...".

Anh nắm chặt chiếc chìa khóa xe trong tay, kìm chế cơn kích động muốn bước lên ôm cô vào lòng. Ở nhà họ Park bảy ngày, những câu họ nói với nhau cộng vào không quá mười câu, cho dù anh làm gì, nói gì, cô đều phản ứng rất lạnh lùng, cũng không chỉ đối với mình anh, cô chẳng có hứng thú với cái gì, ăn cơm cũng miễn cưỡng mới ăn được một ít. Trước khi ra khỏi cửa, Jiyeon lại vào phòng ngủ của bố, nằm sấp lên giường một lát, mở chương trình phát thanh, chuyển sang tiết mục bố thường nghe. 

Trên đường, tâm trạng của cô gần như không có bất kỳ sự bất ổn nào, tới giờ phút tạm biệt cuối cùng, chỉ yêu cầu được ở riêng với bố vài phút. Sau khi tất cả mọi người đi ra, cô cầm những thứ chuẩn bị trong túi bày bên cạnh bố. Trong đó có tấm ảnh hồi nhỏ của cô, một lọn tóc, một hộp bánh mandu, một bao thuốc và một hộp cờ tướng. Cô khẽ gọi tiếng "bố". Giống như khi bố ngủ trưa, cô rất sợ làm bố tỉnh giấc.

Nhưng trong lòng Jiyeon hiểu rõ. Lần từ biệt này là vĩnh viễn, vì thế cô ngây ngốc nhìn bố đang nằm trong cỗ quan tài, ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt bố vào trong đầu. Cuối cùng cô bước tới trước bố, cúi người ấn môi lên vầng trán đã không còn ấm nữa. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, theo chóp mũi rơi trên mặt bố, một giọt, hai giọt... Cô lặp lại:

"Bố, con là Jiyeon...".

Căn phòng từ biệt trống rỗng chỉ có giọng nói của mình cô. Quan tài đóng lại, đặt lên xe đẩy đi. Jiyeon đuổi theo, mắt tiễn chiếc xe đẩy đi xa, quỳ trước cánh cửa cuối cùng của phòng từ biệt, bái lạy chào tạm biệt bố. Trán đụng vào nền đất lạnh lẽo, một chút an ủi trong lòng cô tan vỡ theo từng giọt nước mắt, dường như hóa thành nhiều mảnh vỡ.

Myungsoo bước ra từ cửa sau, đỡ cô lên, tất cả nỗi bi thương và yếu ớt của cô đều bộc lộ trước mặt anh. Anh không nói gì chỉ ôm cô, dùng cằm cọ lên trán cô.

"Khóc đi... Khóc đi em...".

Anh như đang cẩn thận dỗ dành một đứa trẻ. Lời của anh khiến cô càng đau lòng hơn, sự kiên cường bề ngoài mấy ngày qua sụp đổ tan tành, cuối cùng Jiyeon không kìm nén được nữa, cô òa khóc trong vòng tay Myungsoo.

"Vì sao... Có phải em... làm sai điều gì không...". Cô chạy đến cánh cửa lớn đã đóng, nhoài lên cửa gào khóc: "Bố... Sao bố tàn nhẫn như vậy... Bố... Đừng bỏ con... Bố trở lại đi... Con là Jiyeon... Bố, con là Jiyeon... Con làm thế nào... Bố, bố trở lại... bố trở lại...".

"Suỵt...". Myungsoo bước theo, nghẹn ngào nói không lên lời, cúi đầu trước bố như cô, áp lên vầng trán nóng hổi của cô, đáy mắt có sự áy náy được cất giấu rất lâu rồi, "Khóc đi... Sẽ ổn thôi... Còn có anh mà...".

Cho dù Myungsoo đang nói dối cô cũng muốn tin, giây phút này cô rất cần một cái ôm, không thể suy nghĩ đến khúc mắc và khoảng cách giữa hai người, ôm eo anh, cô mặc kệ tất cả mà khóc, nước mắt từ từ thấm ướt áo anh.

Họ ở lại một lúc trong phòng từ biệt, trước khi nghi thức từ biệt bắt đầu, họ được nhân viên mời ra ngoài. Một trước một sau rời phòng từ biệt, cô liền bước vào trong ánh nắng mặt trời, trốn xa anh, một mình hong nắng dưới ánh nắng bên ngoài, ánh mắt bay đến tấm bia mộ phía xa. Một bóng đen trùm lên đỉnh đầu cô, bước tới đằng sau ôm lấy bờ vai cô. Jiyeon vốn có thể vùng vẫy nhưng không muốn động đậy, dựa sát vào lòng Myungsoo. Nhân viên đột nhiên mở cánh cửa bên, thúc giục người nhà rời đi.

"Đỡ chút nào chưa?". Anh hỏi.

Cô thu lại ánh mắt đặt trên tấm bia phía xa, "Vâng" một tiếng, để anh đỡ.

"Vẫn không hạ". Tay anh đặt trên trán cô, muốn xoay người cô lại.

Cô không cử động, thấp giọng nói: "Em không sao".

Trên xe trở về nhà, Jiyeon ôm hũ tro ngồi cùng Hyomin ở ghế sau, khi đến gần ngõ, xe đi chậm lại, Myungsoo hạ cửa kính một bên xuống, chống lên vô lăng nói: "Sắp tới nhà rồi". Jiyeon áp mặt lên tấm kính, hồi tưởng lại con ngõ nhỏ quen thuộc, người già tụ tập xung quanh cây khế chỗ ngã ba, dưới cột điện là nơi bố thường hay đánh cờ mỗi buổi tối, con đường nhỏ kéo dài đến chợ, một bên đường hơi trũng xuống, vẫn chưa được rải nhựa. Cô cúi đầu xoa nhẹ hoa văn trên hũ tro, chớp đi hơi nước trong mắt, ôm hũ lên ngang cửa sổ, nói:

"Bố, chúng ta sắp tới nhà rồi".

Xe chầm chậm đi qua con ngõ họ sống mấy chục năm, chạy thẳng đến dưới tòa nhà. Vì là tối đầu tiên sau khi hỏa táng, Jiyeon kiên trì túc trực bên lĩnh cữu bố. Cơ thể biến mất, linh hồn mãi tồn tại, đây là lý giải về sinh mệnh của cô. Bàn thờ đặt trong phòng bố, bức ảnh phục chế trước đó đã được in ra.

Đa phần người thân và bạn bè tham gia xong nghi thức đều đã rời đi, cả nhà cô họ về khách sạn, mẹ cô đợi đến nửa đêm cũng bị dượng đón về. Căn phòng trở nên trống vắng, Jiyeon thắp nén nhang, chuyển chiếc bàn, ngồi trước di ảnh của bố, cầm vài tờ giấy đã viết trong bảy ngày qua, lặng lẽ đọc dòng chữ trên đó.

Nửa đêm gần về sáng có người gõ cửa, cô mở khóa, Myungsoo đang đứng trước cửa, bưng thuốc. Vài ngày không được nghỉ ngơi, nếp nhăn trên trán anh hằn rất sâu, hiện rõ tâm sự nặng nề.

"Anh có thể vào không?".

Cô lùi lại một chút, nhường đường:

"Anh vào đi, em...vừa vặn em đang có chuyện muốn nói với anh".

"Sao vậy?". Myungsoo vô thức giơ tay thử nhiệt độ của cô, bị cô tránh đi.

"Anh ngồi đi". Cô chuyển chiếc ghế đặt trước mặt mình.

"Có chuyện gì?".

Cô trở lại bên tấm ảnh bố, lấy một vật bước tới cạnh anh.

"Cái này... cho anh".

Jiyeon cẩn thận mở bàn tay, đôi mắt vằn những tia máu không chút do dự. Một chùm chìa khóa nằm trong lòng bàn tay cô, trên vòng chìa khóa treo mác ôtô, vốn dĩ cùng một đôi với chìa khóa xe của anh, khi mua xe mỗi người dùng một chiếc, ám chỉ sẽ không chia ly. Myungsoo nhìn chìa khóa, lại nhìn cô, không hiểu ý cô.

"Đây là chìa khóa nhà bên đó...".

Cô dừng lại một chút, nhấp môi, "Sau này... em không muốn qua đó".

Đến một, hai giây sau anh vẫn hoàn toàn không hiểu.

"Em có ý gì?".

"Chính là căn nhà... trả lại cho anh, em sẽ nhanh chóng hết sức dọn đồ về đây".

"Em muốn chuyển đi?". Myungsoo vẫn không thể tin nổi, tang lễ vừa kết thúc cô liền nghĩ tới những hết những lời đã chuẩn bị sẵn trước đó, học thuộc đâu ra đấy từng chữ.

"Vâng, em muốn chuyển về, đây mới là nhà của em". Jiyeon gật đầu.

"Nếu anh không đồng ý?".

"Đây là chìa khóa, anh nhận lấy đi". Cô không giải thích nhiều nữa, giao chìa khóa vào tay Myungsoo, lấy cốc nước lại tiếp tục ngồi trước di ảnh, trở thành một pho tượng.

"Em...".

"Mấy ngày này, cảm ơn anh. Bây giờ... anh có thể về rồi". Cô ngồi thẳng lưng, từ đầu đến cuối quay lưng lại với anh.

Jiyeon không nghĩ ra cách nào tốt hơn để cảm ơn Myungsoo, những thứ cô có chỉ còn lại căn nhà đó. Nhưng anh không đi, cũng không ngồi, chỉ đứng sau lưng cô. Không biết đứng đã bao lâu, không đợi được cô quay đầu, anh mở cửa đi ra. Sau vài phút là tiếng đóng cửa.

Cô lại chờ đợi rất lâu, cổ tê dại mới quay đầu lại, Myungsoo đã không còn ở đó nữa. Cô đứng lên đi ra phòng ngoài, dựa lên khung cửa nhìn xung quanh căn phòng. Bốn bức tường trắng, đồ đạc trong nhà đã cũ. Đây là căn phòng trống rỗng, không có bố, sau này cũng không còn Myungsoo. Họ đều là những người không thể thay thế, bây giờ, cô đều đã mất họ.

Cho dù trải qua đại tang, cũng không thể có người mãi mãi ở bên, đây là đạo lý Jiyeon hiểu rất rõ. Sau khi Hyomin về, cô uống thuốc, vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên giường, nhanh chóng thiếp đi. Sau bảy ngày, lần đầu tiên cô được gặp bố trong giấc mơ của mình, ông vẫn chắp tay sau lưng đứng trong ánh tà dương mỗi hoàng hôn, nghe tiết mục phát thanh ông ưa thích. Thấy cô vào, ông cười hỏi:

" Jiyeon. Tối nay làm bánh mandu không?".

Cô vội gật đầu bước tới ban công, gọi một tiếng "Bố?". Bố quay người chỉnh kênh, không nghe thấy. Cô tiếp tục bước lên phía trước, tới ban công, run rẩy gào:

"Bố...".

Bố vẫn không để ý, nhìn xuống tầng dưới. Cô không cam lòng, giơ hai tay muốn ôm bố. Cơ thể bố đột nhiên nghiêng lệch ra ngoài lan can, khi cô sắp chạm vào, kể cả chiếc đài cũng bay theo. Cô cảm nhận được gấu áo bố, cũng chỉ trong giây phút ngắn ngủi, sau đó là âm thanh va chạm rầm rầm, hồn bay phách lạc...

Jiyeon hét lớn, cơ thể nảy lên, thực ra chỉ là trở mình tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, rèm cửa sổ vẫn khẽ lay động trong gió, không có bóng dáng bố, căn phòng chỉ có cái lạnh u buồn. Cô sờ lên người, toàn thân toát mồ hôi, quần áo dính lên lưng rất khó chịu.

Bầu trời chiều âm u ảm đạm như sắp mưa. Đóng cửa ban công, cô ôm đầu gối ngồi ngồi ngẩn trên giường. Từ tối trở về từ Daegu, vết thương cũ trên ngực bắt đầu tái phát, sau đó đau từng cơn, dùng thuốc Hyomin mua để giảm đau, bây giờ cơn đau lan rộng ra bả vai và sau lưng, trước ngực cũng có cảm giác khó chịu, hít thở đều rất khó khăn.

Cô cầm điện thoại gọi cho mẹ. Hỏi bà đã ăn chưa, dặn dò bà không cần tới nữa. Cô hiểu rõ thân phận của bà tham gia quá nhiều việc hậu sự sẽ khiến dượng không vui. Tuy nói theo tình lý, mẹ nên tham gia. Mẹ hỏi cô khỏe hơn chút chưa, cô cười nói:

"Con không sao".

Đặt điện thoại xuống, Jiyeon bước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừng lại trong giấc mơ, nhìn ra xa. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh chiếc kim rơi xuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo trên tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Trong hoàn cảnh như thế nỗi đau khổ và cô đơn trong lòng cô không ngừng lan ra, nó hình thành sự đối lập rõ ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.

Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trẻ con gây rắc rối, người già thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xế xung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn cô chỉ có một mình với căn phòng trống.


Jiyeon đứng rất lâu, hai chân đã mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. Cô vào thắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyển ghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố nói chuyện. Nhưng lần này chỉ có mình cô nói, không nghe được tiếng bố trả lời.

"Bố... con rất buồn... không rõ vì sao... có thể... là nhớ bố...". Cô nắm chặt quân cờ tướng trong tay, "Buổi sáng Hyomin đã đi làm... Mẹ... cũng về nhà bên đó... Con không biết khi nào họ sẽ trở lại... hay sau này không còn trở lại nữa... Tối qua... anh ấy cũng đi rồi...".

Cô ngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục nói.

"Vừa nãy con đã nằm mơ... một giấc mơ rất đáng sợ... Con gọi bố, nhưng bố không để ý đến con cũng không quay đầu nhìn con một cái... Có phải bố giận con rồi không.... Nếu thật thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhất định phải tha thứ cho con.. Được không?... Con biết những năm qua bố sống rất vất vả, rất mệt mỏi... Nguyên nhân do mẹ, cũng vì con... Con và anh ấy... nhất định đã khiến bố thất vọng...

Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... lúc đầu... anh ấy sẽ chờ đợi... nhưng anh ấy đi rồi... giống như mẹ. Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưng sau này... bên cạnh con còn có ai đây?".

Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Jiyeon không muốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô đi.

"Vì vậy con không muốn tiễn bố đi, mẹ nói bố ở trong nhà sẽ không tốt cho con... nhưng con thấy không phải như vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bên con... có thời gian thì nghe con nói chuyện... Chúng ta lâu lắm rồi... không nói chuyện... đúng không bố...".

Jiyeon bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.

"Con không biết...chết có cảm giác thế nào...không biết bố ở đó sống có tốt không...Nếu bố thiếu gì... có thể nói với con trong mơ... nói chuyện với con... Một ngày nào đó... con cũng sẽ tới nơi đó... con sẽ mua một miếng đất bố thích... sau đó qua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng không?".

Nghĩ tới có một ngày đoàn tụ cùng bố, cô ngậm nước mắt mỉm cười.

"Bây giờ con rất tốt...đấy... bố không cần lo lắng... Con sẽ... chăm sóc tốt cho bản thân...Con chỉ nhớ bố... vô cùng nhớ bố...".

Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên, xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực. Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửavào phòng. Cô quay phắt đầu lại, thấy Myungsoo nghiêng người dựa lên khung cửa, Jiyeon kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.

Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâu rồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống một bên người.

"Anh...sao đến vậy...". Cô lau qua loa mặt, lấy lại tinh thần.

Myungsoo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh cửa. Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc lan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tang màu đen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.

"Em ăn cơm chưa?". Anh dịu dàng hỏi.

"Rồi". Jiyeon đặt bức ảnh của bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.

"Em ăn gì?". Myungsoo tiếp tục truy vấn.

"Không nhớ nữa".

"Vậy còn thuốc?".

"Em cũng uống rồi...".

"Thật không?".

Myungsoo không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt tay lên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt tiếp xúc, Jiyeon không nén được hơi co người lại. Tay anh rất lạnh, cơ thể cô lại nóng bừng. Anh không cho cô thời gian giải thích, bế bổng cô lên.

"Anh...làm gì vậy!". Cô hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.

"Em đang sốt!". Anh không thèm phân trần đưa cô về phòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp thành hai lớp lên người cô.

Jiyeon vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Myungsoo dùng chút sức, cô quả thật không động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.

"Nghe anh một câu được không?".

Myungsoo ngồi rất lâu sau lưng cô, vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách, cầu khẩn, lại giống như đau lòng. Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, cô không phân biệt được tâm trạng của mình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều đã đi, nhưng anh trở lại, còn khiến cô tủi thân, buồn bã hơn trước kia.

"Anh... đi đi...".

Jiyeon vùi đầu trong chăn, không muốn nhìn anh, nước mắt không nén được tuôn trào. Myungsoo không nói gì, ôm cô qua tấm chăn. Toàn thân cô căng ra, rất nhanh chóng lại mềm đi.Trong cánh tay anh có một sự ấm áp an ủi không thể nói rõ, cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không thể không từ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào anh.

Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, không hề có khe hở nào.

****

Jiyeon mệt mỏi rã rời đẩy chăn trên người ra rồi ngồi dậy, túi chườm trên đầu trượt xuống gối, vài giọt nước chảy từ Thái Dương vào tai. Cô không nhớ mình ngủ khi nào, trước đó xảy ra việc gì. Bộ quần áo còn vết mồ hôi trên người đã được thay bằng bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau cổ còn lót khăn bông khô. Cô còn đang nghi hoặc thì cửa phòng bật mở.

Thấy Qri bưng khay vào, Jiyeon kinh ngạc:

"Lee Qri...Sao chị ở đây?".

"Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơn chưa?". Cô ấy đặt khay xuống, ngồi bên cạnh giường lấy mu bàn tay thử nhiệt độ của Jiyeon, ấn cô trở lại gối kéo chăn lên vai cô, "Nằm xuống đi, vừa hạ sốt".

"Tôi sao vậy?". Cô ngơ ngác nằm trở lại.

"Cô sốt hai ngày rồi". Qri khuấy cốc nước, thổi cho nguội, "Khi tôi vừa tới, cô còn không nhận ra tôi, gọi dậy cũng không tỉnh, cũng may đã uống thuốc hạ sốt, bằng không phải đi bệnh viện".

Jiyeon quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường:

"Bây giờ...đã là chiều rồi à?".

"Buổi tối... sắp hai giờ rồi...". Qri bưng nước đường gừng tới: "Uống chút đi, vừa đun xong, uống vào sẽ toát mồ hôi". "Cảm ơn".

Jiyeon dựa lên gối, múc một thìa nước đường gừng cho vào miệng. Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứng gà thơm dịu, vị ngọt ấm lâu ngày chưa được thưởng thức. Đã bao lâu chưa uống cái này? Cô không nén được cảm xúc. Trước đây khi người không khỏe, Myungsoo thích nhất đun nước đường gừng, hàng tháng đều đun một, hai lần. Anh cũng sẽ ngồi cạnh giường như Qri vậy, nhìn cô uống từng ngụm, đến đáy bát thì dùng thìa múc chỗ còn lại đút cho cô. Sau này chia tay, bản thân cô không hào hứng làm mấy thứ phức tạp như vậy, khi bị bệnh chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nằm xuống hoặc ôm một túi nước nóng cho tới khi cơn đau biến mất...

Đây chính là hiện thực bày ra trước mắt cô. Không nghĩ nữa, Jiyeon lúng túng dùng khăn bông chắn lên mắt, sợ bị Qri nhìn thấy. Vị nước đường gừng đọng lại trên đầu lưỡi mãi không tan, cũng đánh thức cả quá khứ đã qua. Cô ấy ngồi bên giường ôm vai cô, thở dài, hạ giọng an ủi:

"Gặp chuyện như vậy... thực sự là khó khăn cho cô rồi... Bây giờ dù sao cũng đều đã qua... Phải nhìn thoáng hơn... tháng sau này vẫn còn dài...".

Jiyeon không nói lên lời.

"Con người thường trải qua những việc như vậy, có thể sớm hơn cũng có thể muộn hơn, đây là cuộc sống. Trải qua rồi sẽ trưởng thành độc lập, sẽ càng rộng lượng, biết cách cảm ơn".

Qri đỡ cô nằm xuống, chỉnh đèn đầu giường tối đi, "Ngủ một chút nữa đi...Tĩnh dưỡng cho khỏe... Đừng nghĩ gì... Tất cả sẽ tốt đẹp thôi".

Cô ấy rời khỏi phòng ngủ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, Jiyeon gối lên cánh tay nằm nghiêng một bên, chuyên tâm lắng nghe âm thanh trong không khí. Ngoài tiếng thở của bản thân, từ khe cửa còn rầm rì vọng lại tiếng nói chuyện của hai người phòng ngoài. Người phụ nữ là Lee Qri, giọng người đàn ông rất quen, nhưng tiếng quá nhỏ cô nghe không rõ.

Hầu hết những lời Qri khuyên cô lại đang được nói với một người khác.

"Đừng lo... sẽ không sao... trước tiên để cô ấy tĩnh dưỡng đã". Đừng nghĩ gì... Sau này dần dần, sẽ tốt hơn...".

Một khoảng thời gian sau đó, ngày nắng hay ngày âm u, Jiyeon đều dậy sớm đứng trước cửa sổ hóng gió, không nghĩ bất cứ điều gì. Bệnh đi như rút tơ*, thời gian kéo dài, cô đành choàng áo đứng trên ban công qua buổi sáng. Nhìn lâu, cô cũng sẽ quay đầu gọi Qri, để cô ấy cùng tham gia thưởng thức cảnh vật.

* bệnh đến nhanh, nhưng lâu khỏi.

Qri nấu cháo xong, bưng lên một cốc cà phê trở lại đứng trước cửa sổ cùng Jiyeon, hai người không nói chuyện nhiều, đợi ánh mặt trời chiếu từ bờ vai lên trán mới trở về phòng mỗi người làm việc. Cô ấy thích uống cà phê bắt đầu một ngày đọc sách hoặc viết văn, cô không có việc để làm, liền tìm những cuốn sổ dán những bài báo được thu thập bao năm của bố, đọc từng bài, phơi nắng từng cuốn.

Họ thi thoảng sẽ nói về Lee Gyu, cô nghe nói cậu bé bị gửi đến nhà một người bạn, trong lòng áy náy, vài lần nhắc tới chuyện đón cậu bé qua ở cùng, nhưng Qri lại nói:

"Không bất tiện đâu, nó còn thích ở bên đó hơn, tự do hơn ở cạnh tôi mà!".

Jiyeon rất tò mò, người bạn như thế nào có thể thay thế vị trí của Lee Qri trong lòng Lee Gyu? Cô từng muốn hỏi thân thế của cậu bé lại cảm thấy đây là việc riêng tư của Qri, khi cô ấy không muốn đề cập đến thì không nên mạo phạm đi hỏi. Phơi xong sổ, cô cũng giúp cô ấy một số công việc.

Vì trước đây từng hợp tác, thói quen làm việc hai bên cũng đã hiểu. Qri sẽ để Jiyeon giúp cô ấy sàng lọc bài viết. Khi rảnh, cô ấy cũng sẽ dừng bút đọc cho cô nghe. Cuối cùng cô cũng hiểu lĩnh hội về mặt tình cảm của Qri đến từ đâu. Dưới ánh mặt trời buổi chiều, khi cô ấy hạ kính xuống, những câu chuyện và nhiệm vụ trở nên sống động trong lời kể của cô ấy, thi thoảng Jiyeon có thể nghi ngờ những điều đó chỉ là một câu chuyện hay thực sự đến từ cuộc sống của một người nào đó.

Câu chuyện của Qri phần nhiều kết thúc bi thương, chưa bao giờ hoàn mỹ. Cô từng hỏi tại sao, cô ấy nói mấy năm một mình chăm sóc Lee Gyu, cách nghĩ đối với cuộc sống và tình cảm ngày càng hiện thực, sẽ không có khát khao không thiết thực nữa vì vậy câu chuyện dưới ngòi bút và bài viết bình luận cũng không còn mang màu sắc mơ mộng.

* Chap này muốn sụt sùi quá  T_T

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top