ZingTruyen.Top

Gyeongro True Beauty

nàng thẫn thờ bước vào nhà.

"bae rona!!"

"mẹ?"

"đây là gì hả?" - mẹ nàng đưa tờ giấy từ trường đại học gửi về.

"cái này.."

"mẹ lo cho con học mười mấy năm trời để con học mấy thứ vớ vẫn này sao?"

"em à.." - ba nàng vội ngăn lại.

"anh đừng có mà bênh nó nữa"

"mẹ đã vứt mấy cái son phấn rồi. từ nay học hành đàng hoàng đi. đừng có làm ba cái thứ vớ vẩn" - mẹ nàng trực tiếp xé tờ giấy nhận học trên tay.

"mẹ đã biết con muốn gì chưa? mẹ đã từng hỏi con đã trải qua những gì chưa?" - nàng lúc này thực sự rất suy sụp.

"trả treo nữa à?"

nàng mệt mỏi rồi. thế giới trong nàng dường như sụp đổ. nàng đi thẳng vào phòng rồi đắp chăn lại mang khóc.

"cái con bé này.."

"mẹ à, con thấy mẹ quá đáng rồi đó. sao mẹ lại nói ngành nghề chị chọn là thứ vớ vẩn chứ? mẹ có biết chị ấy khổ sở đến mức nào chưa?" - nói rồi cậu đi ra khỏi nhà. cậu thường ngày tính tình rất trẻ con nhưng hôm nay lại trưởng thành một cách lạ thường.

"con với chả cái.."

sau ngày hôm đó, nàng chưa một lần ra khỏi phòng. đã 2 ngày rồi, cô liên tục gọi điện và nhắn tin. thậm chí còn đến nhà để tìm nàng nhưng nàng chẳng dám nhìn cô.

"bae rona con có ra ăn cơm không hả?" - nàng chẳng có lời phản hồi nào.

"con bé này, chiều con riếc rồi con hư đúng không?" - mẹ nàng đẩy mạnh của bước vào phòng.

"bae rona!!" - mẹ nàng bực bội kéo chăn xuống.

"rona à, con sao vậy?" - nàng đã ngất. mọi người liền đưa nàng đến bệnh viện.

"ở đây là đâu?" - nàng mở màng tỉnh dậy.

"bà chịu tỉnh rồi đó hả?"

"sao chị lại ở đây vậy?"

"bà không chịu ăn uống gì nên bị ngất. mọi người đưa bà đến bệnh viện đó"

"ờ.."

"tui kêu bồ bà đến rồi. đừng lo"

"gì? bồ gì?"

"thì là chị seokgyeong bồ bà chứ ai?"

"sao? mày điên hả?!" - nàng bây giờ chẳng muốn gặp cô với bộ dạng này chút nào.

"rona à.." - cô hớt hãi chạy đến phong bệnh.

"đừng nói tao ở đây nghe chưa" - nghe tiếng của cô nàng liền trốn trong chăn.

"chị seokgyeong, bả trong đây nè'' - cậu chỉ vào chiếc chăn =)))))

"bae inhyuk, chắc tao kí đầu mày quá"

"rona à" - cô từ từ mở chăn ra.

"hai người nói chuyện tự nhiên đi nha" - nói rồi cậu đi ra khỏi phòng.

"cậu không sao chứ?" - cô lo lắng hỏi.

"không..không sao" - nàng liếc nhìn sang hướng khác chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"không sao là tốt rồi" - cô nhẹ nhàng xoa đầu cục bông của mình.

"ju seokgyeong.."

"hm?"

"chuyện..chuyện mặt mộc"

"không sao đâu mà. đừng lo"

"chắc cậu thấy mất mặt lắm đúng không?"

"sao lại mất mặt chứ?"

"quen người xấu xí như mình. chắc cậu thấy mất mặt lắm" - nàng buồn bã cúi đầu. đột nhiên nàng cảm nhận được có ai đó đang ôm mặt mình thật chặt.

"không mất mặt gì cả. yêu cậu là điều hãnh diện nhất đời mình rồi" - nàng bỗng rơi nước mắt. trước đây chẳng ai đối xử với nàng như vậy.

"seokgyeong à.." - nàng vùi vào lòng cô khóc thút thít.

"đừng khóc mà. cậu khóc mình sẽ đau lòng lắm đó" - cô xoa xoa tấm lưng đang run rẩy của nàng.

bên này, anh bỗng dưng được lee hana hẹn ra gặp mặt.

"có chuyện gì?"

"bae rona là bạn gái cậu à?"

"không"

"vậy thì tốt"

"nhưng tôi thích bae rona"

"con nhỏ tầm thường đó không đáng để cậu thích đâu"

"thì sao?"

ả đưa đoạn clip của nàng ra cho anh xem.

"đây là ai?" - mấy ngày qua anh chẳng đến trường nên không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng.

"bae-ro-na" - ả cười cợt nhả khi nói đến nàng. điều này khiến anh tức điên lên mà thẳng tay đập chiếc điện thoại trên tay ả.

"ju seokhoon, cậu điên hả?"

"tôi cấm cô đụng đến bae rona" - anh tức giận bỏ đi tìm nàng.

anh biết được cô đang ở bệnh viện thì liền chạy đến đó. thấy nàng đang nằm trên giường bệnh anh đang định bước vào nhưng..

"rona ngủ ngoan nhé. mình phải về rồi"

"gyeong..ở lại một tí được không?" - nàng níu tay cô lại.

"hm? cậu nói gì cơ?"

"ở lại với mình.." - nàng ngại ngùng nói.

"mình nghe không rõ" - cô muốn trêu chọc nàng một tí. nghe nàng chửi cũng vui tai mà =)))))

"đồ đáng ghét" - nàng biết cô cố tình liền buông tay ra rồi quay mặt đi.

"ơ, giận à"

"không" - bây giờ hai má nàng phồng lên trông như hai cái mandoo vậy .

"mình ở lại với cậu mà" - cục bông của cô khi dỗi rất đáng yêu à nha.

một màn tình cảm của cô và nàng được anh thấy rõ. tim anh có chút nhói lên nhưng cũng an tâm vì đã có người chăm sóc cho nàng.

khoảng tầm 2 giờ sáng, cuối cùng nàng cũng chịu ngủ rồi. cô dịu dàng đắp chăn lại.

"ronie ngủ ngon" - cô nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

vừa ra khỏi phòng bệnh thì cô đã thấy anh ngồi ngoài cửa.

"rona..không sao chứ?"

"ò, cậu ấy không sao"

"cũng khuya rồi. em về ngủ sớm đi"

"vâng"

anh đang định bỏ đi thì cô liền kêu anh lại.

"oppa..về nhà đi" - đúng rồi nhỉ? sau khi buổi dã ngoại kết thúc, anh đã chuyển ra sống tại một căn phòng trọ chặt hẹp. có lẽ là vì anh sợ cô cảm thấy khó chịu.

"ừ" - nghe cô nói như vậy anh cũng biết rằng cô đã chịu mở lòng với anh rồi. nỗi đau mấy seola cũng được xoa dịu phần nào.

cuối cùng cô cũng hiểu rằng mình không thể sống trong thù hận mãi được. phải sống tiếp, sống luôn phần của người chị gái mình nữa. cách tốt nhất để quên đi nỗi đau là cùng những người thân yêu xoa dịu nó.

.
.
.
hết chap 17

20 vote =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top