ZingTruyen.Top

Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover


Một tuần sau, công việc của Thẩm Mộng Dao cũng dần đi vào quỹ đạo. Dạo gần đây, nàng vì không muốn phải chạm mặt Viên Nhất Kỳ nên thường tăng ca về khuya. Vì quá chú tâm vào công việc nên nàng cũng quên mất hôm nay chính là sinh nhật của mình.

Trái ngược lại, Viên Nhất Kỳ lại nhớ rất kĩ. Vì muốn tạo một sinh nhật bất ngờ cho nàng, Viên Nhất Kỳ đã dành hẳn một ngày để học nấu những món mà nàng thích. Với kĩ thuật nấu nướng không được tốt của mình, Viên Nhất Kỳ cũng đã không ít lần bị dao cắt vào tay đến chảy máu, những vết bỏng li ti cũng xuất hiện trên cánh tay xinh đẹp. Bên cạnh bày ra những quyển sách dạy nấu ăn dày cộm. Phải vất vả làm đi làm lại mất mấy lần thì mới tạo ra được hương vị vừa ý.

Bày sẵn mọi thứ đã chuẩn bị lên bàn, một chai rượu vang, một chiếc bánh kem được làm tỉ mỉ và khắc lên một dòng chữ tinh xảo màu đỏ

"Happy birthday Thẩm Mộng Dao 14/8".

Căn phòng cũng được cho người trang trí thật trang trọng. Nhìn chiếc hộp nhỏ nhắn trong tay, khoé mắt Viên Nhất Kỳ tràn ngập ý cười. Ngày hôm qua Viên Nhất Kỳ đã đặt mua nó cho nàng, một sợi dây chuyền kim cương được mài dũa một cách công phu. Sợi dây chuyền này được tạo ra từ một nhà thiết kế nổi tiếng người Anh với giá thành chỉ cần nghe qua cũng khiến người ta phải choáng ngợp, căn bản là số lượng có hạn.

Lúc trưa, Viên Nhất Kỳ đã cố ý gọi điện bảo nàng tối nay hãy về sớm nhưng không nói rõ nguyên do. Thẩm Mộng Dao khó hiểu nhưng cũng ậm ờ đáp ứng, nửa giờ sau lại tiếp tục gửi tin nhắn cho nàng bảo bảy giờ phải có mặt ở nhà. Hiện tại cũng đã sáu giờ rưỡi, có lẽ nàng cũng sắp về đến.

Thẩm Mộng Dao hôm nay không tăng ca, có lẽ vì lời nhắn của Viên Nhất Kỳ lúc trưa nên nàng chỉ làm giờ hành chính. Lúc vừa ngồi vào xe chuẩn bị khởi động động cơ thì đột ngột chuông điện thoại trong túi xách liền vang lên.
Nhìn số điện thoại quen thuộc trên mà hình khiến nàng ngẩn ra vài giây nhưng sau đó cũng tiếp máy.

- Dao Dao.. Một giọng nói buồn bã vang lên.

- Sao thế? Tim nàng lệch mất một nhịp, cắn cắn môi nói.

- Hôm nay..có thể đến nhà anh?

Hách Tịnh Di khó khăn mở miệng.

Thẩm Mộng Dao  liền hốt hoảng, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

"Không được, hôm nay em không rãnh. Chúng ta..hiện tại chúng ta cũng không còn liên quan nữa rồi".

Nàng nhanh chóng muốn từ chối.

- Vì người kia sao?
Hách Tịnh Di  đau lòng nói.

- Em.. Lời nói muốn thoát ra nhưng lại đầy khó khăn.
- Em có nhớ hôm nay là ngày gì không?

Hách Tịnh Di đột nhiên hỏi khiến nàng khó hiểu.

- Hôm nay? Ngày gì sao?

Hách Tịnh Di cười khổ, "ngay cả ngày sinh nhật của mình em cũng không nhớ sao?" tỏ ý muốn trách móc.

Lúc này nàng mới nhớ được hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Muốn nói gì đó nhưng lại nhanh chóng bị người kia cướp lời.

- Sinh nhật lần này, có thể..có thể ăn cùng anh không?

Anh lại hỏi, câu hỏi này như muốn thách đố nàng. Bọn họ hiện tại chẳng là gì của nhau cả, có tiếc nuối cũng chẳng cứu vãn được chuyện gì.

- Em..xin lỗi!

Thẩm Mộng Dao cố gắng bật ra vài chữ sau đó nước mắt như một chuỗi trân châu lặng lẽ chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.

- Thật sự không thể sao?

Giọng nói đầy tuyệt vọng vang lên trong điện thoại như mũi dao sắc lẹm cứa vào tim nàng.

Thẩm Mộng Dao đau lòng, nhanh chóng khoá máy. Khởi động xe chạy về nhà nhưng không hiểu sao giữa đường lại quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

Đúng bảy giờ, trong lòng Viên Nhất Kỳ bắt đầu nôn nóng, đang suy nghĩ nếu nàng về tới thì mình nên nói thế nào cho thật lãng mạn đây? Nhưng đồng hồ cứ trôi nhanh, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khiến người ngồi trên ghế không khỏi sốt sắn. Đến tận tám giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Mộng Dao đâu thì tâm liền lo sợ, muốn gọi điện nhưng lại sợ nàng đang trên đường về, tay cầm hộp quà nhỏ cũng bắt đầu đẫm mồ hôi.
Xe dừng lại trước một căn hộ sang trọng, Thẩm Mộng Dao e dè ấn chuông cửa. Hách Tịnh Di từ bên trong chậm chạm lê từng bước ra mở cửa. Khi thấy người đến là Thẩm Mộng Dao thì không khỏi ngẩn người.

- Không phải đã nói là..
Hách Tịnh Di bất ngờ liền hỏi.

Nàng không nói gì, chỉ nhanh chóng đi vào bên trong phòng khách rồi ngồi xuống sofa.

- Cảm ơn.

Hách Tịnh Di đột nhiên ngồi đối diện nàng nói.

- Chuyện gì? Thẩm Mộng Dao khó hiểu hỏi.

- Cảm ơn vì đã chấp nhận cùng anh đón sinh nhật này.

Hách Tịnh Di từ tốn nói.

- Anh..uống rượu sao?

Thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, nàng liền hỏi.

- Không có gì, chỉ là một ít.

Thật ra khi nãy lúc nàng từ chối không đến anh đã muốn mượn rượu để vơi bớt nỗi đau nhưng không ngờ nàng lại bất ngờ chạy đến.

- Đừng uống quá nhiều, sẽ không tốt.

Thẩm Mộng Dao nhắc nhở, trước giờ nàng chưa từng thấy anh uống rượu nhưng hiện tại lại thành ra thế này.

- Em..là đang lo lắng sao? Hách Tịnh Di nhìn nàng.

Thẩm Mộng Dao ngẩn người, khoé miệng giật giật như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không thành lời.

Hách Tịnh Di không làm khó nàng, bước chân đi đến chiếc tủ đặt gần đó, dùng chìa khóa mở chốt ra rồi nhanh chóng lấy một chiếc hộp nhỏ được gói tỉ mỉ đem đến trước mặt nàng.

Tay anh từ từ mở nắp hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo bằng kim cương.

- Đây là..?

Thẩm Mộng Dao nhìn chăm chú sợi dây chuyền.

- Quà sinh nhật.

Hách Tịnh Di cười.

Trong lồng ngực đập liên hồi, trái tim như được rót vào một dòng nước ấm. Sự xúc động lan tràn trong tâm hồn.
Hách Tịnh Di nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm túc nói:

"Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng anh được cùng em mừng sinh nhật. Từ lần đầu gặp em, anh đã cảm mến em, cảm mến một cô gái xinh đẹp ngây thơ thuần khiết ấy. Yêu thầm em tận mấy năm, cuối cùng em cũng chấp nhận tình cảm của anh, khi đó anh đã rất vui mừng, thật sự mừng đến phát điên lên được. Thời gian chúng ta hẹn hò, anh luôn cố gắng mang lại cho em những điều tốt nhất. Em luôn trách cứ anh tại sao cứ luôn xin lỗi em sao? Trong lòng anh, dù thế nào cũng sẽ không để cho em phải chịu uỷ khuất một điều gì, cho nên anh bằng lòng nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình, tất cả chỉ vì em. Em có nhớ lúc em hẹn anh ra sông Hàn không? Anh đã vui vẻ đi đến đó nhưng cuối cùng lại nhận lấy câu chia tay đầy vô tình từ em. Em nói em yêu người khác tốt hơn anh, yêu thương em hơn anh, thậm chí câu nói đầy đau lòng kia em cũng nhẫn tâm mà thốt ra. Em có biết lúc đó anh hận em nhiều lắm không? Nhưng anh biết rõ một điều. Dù có giận hay hận em nhiều thế nào cũng bởi vì đã quá yêu, quá tuyệt vọng. Dù hiện tại người trong lòng em không còn là anh nữa nhưng anh vẫn luôn yêu em không thay đổi. Em có biết không? Những ngày tháng không thấy em khiến anh như muốn phát điên, anh nghĩ có lẽ kiếp trước mình thiếu nợ em rất nhiều cho nên kiếp này phải khổ sở như vậy. Sợi dây chuyền này là anh lựa chọn rất kĩ lưỡng cho em, nó cũng sẽ là món quà sinh nhật cuối cùng anh có thể dành tặng cho em".

Thẩm Mộng Dao khóc đến tê tâm liệt phế. Những câu nói của anh càng khiến nàng rơi vào cảnh "vạn kiếp bất phục".
Hách Tịnh Di hai mắt ửng đỏ, từ từ lấy sợi dây chuyền trong hộp ra đeo vào cổ nàng.

Một cảm giác lành lạnh truyền đến tận cổ, Thẩm Mộng Dao xoay người nhìn thẳng vào mắt Hách Tịnh Di đang đứng phía sau.

- Dao..

Hai mắt Hách Tịnh Di đột ngột mở lớn, lời nói vừa muốn thoát ra liền bị đôi môi mềm mại của nàng phủ chặt lên một cách triệt để. Thẩm Mộng Dao hai tay ôm chặt lấy cổ anh, mãnh liệt hôn lên môi...
-----------------
Mặt khác ở một nơi, Viên Nhất Kỳ đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Lúc này đồng hồ đã gần mười giờ mà không thấy bóng dáng nàng, đồ ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh. Không khí lúc này đầy nặng nề, điện thoại của nàng cũng đã khoá máy, gọi đến chỗ làm của nàng thì họ nói nàng đã về từ lâu rồi. Viên Nhất Kỳ lo sợ Thẩm Mộng Dao sẽ xảy ra chuyện như lần trước liền nhanh chóng lái xe trên đường tìm nàng.
-----------------
Nụ hôn đột ngột của Thẩm Mộng Dao khiến Hách Tịnh Di bất ngờ, chưa kịp để anh thích ứng thì chiếc lưỡi đinh hương của nàng liền chớp thời mà tiến vào trong mà quấn lấy lưỡi anh. Hách Tịnh Di lúc này nhanh chóng ôm chặt nàng mà mạnh mẽ đáp lại. Nụ hôn kéo dài đến khi hô hấp của cả hai gần như cạn kiệt thì mới luyến tiếc mà tách ra, Hách Tịnh Di vì có men trong người liền liều mình đứng dậy ôm chặt lấy cơ thể nàng tiến vào phòng ngủ. Thẩm Mộng Dao không phản đối, hai tay ôm chặt cổ anh, hai mắt từ từ nhắm lại...
-------------
- Rào!!! Viên Nhất Kỳ điên cuồng lái xe khắp mọi ngóc ngách của Thượng Hải. Trời lúc này đột ngột mưa lớn, sợ nàng sẽ ngốc nghếch mà ngồi dầm mưa như lần trước đến mức thiếu chút nữa bị lạnh chết. Viên Nhất Kỳ đi tìm như thế, mỗi khi thấy bóng dáng ai bên vệ đường đều bất chấp mà bước xuống, đi nhanh đến đó kiểm tra xem có phải là nàng không. Cứ như vậy đến khi bản thân mình cũng bị mưa làm cho ướt đẫm khắp toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top