ZingTruyen.Top

Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover


  Trên dãy hành lang vắng vẻ của bệnh viện, một cô gái với gương mặt ướt đẫm nước mắt chạy thụt mạng về phía một căn phòng khiến tất cả y tá và bác sĩ ở đây đều ngỡ ngàng. Tiếng gót giày va chạm vào sàn gạch tạo ra một loại âm thanh vô cùng chói tai.

  Đứng trước cánh cửa một căn phòng số 666, cả người Thẩm Mộng Dao đều run rẩy. Con số "666" tượng trưng cho ác quỷ này không khỏi khiến cô chìm vào hoảng loạn. Bàn tay run rẩy nắm chặt nắm cửa nhưng không đủ dũng khí để mở ra. Đến khi nghe được tiếng la khóc âm ỉ nhẹ len qua khe hở truyền vào bên tai thì Thẩm Mộng Dao mới hốt hoảng mà đẩy mạnh cửa tiến vào.

  Chứng kiến một màn trước mắt, tâm Thẩm Mộng Dao liền đau đớn như bị lăng trì. Trên chiếc giường trắng, Hách Tịnh Di khắp người đều là ống truyền. Bên cạnh anh là hai bác cũng đang rơi vào tuyệt vọng, mẹ Hách Tịnh Di đã khóc đến không còn một tí hơi sức nào còn bố anh cũng chỉ có thể ôm vợ mà chia sẻ nỗi đau đớn tận cùng này.

  Lúc ông Hách ngẩn đầu lên thấy Thẩm Mộng Dao như đứng chết chân tại chỗ thì không nhịn được liền rơi nước mắt, giọng nói cũng đã lạc hẳn đi.
 
"Dao Dao à, bác sĩ...bác sĩ nói nó sắp đi rồi. Con có gì muốn nói với nó...thì cứ nói đi".

  Lời này vừa nói ra liền đả kích trái tim vốn đã hao mòn của cô. Nước mắt cũng kịch liệt mà rơi xuống theo tiếng khóc đau đến tê tâm liệt phế của bà Hách. Bước chân như vô hồn của cô từng bước đến gần Hách Tịnh Di, thậm chí cô như còn nghe được tiếng hô hấp đang dần lụi tàn của anh. Cổ họng nghẹn đắng, trái tim cũng đã tan nát thành từng mảnh vụn.
 
Hách Tịnh Di lúc này cố gắng nhướng đôi mắt đã không còn tí lực của mình lên để nhìn cô, đến khi nhìn thấy người mình yêu khóc đến như vậy thì tâm càng đau đớn. Khó nhọc đưa tay lên lau những giọt nước mắt chảy dài trên mặt cô, khoé miệng nhẹ cất lên hai chữ "đừng khóc".

Thật ra Hách Tịnh Di muốn nói nhiều hơn nữa, muốn nói cô khóc như vậy cũng sẽ khiến tim anh rất đau, muốn nói lời xin lỗi vì đã khiến cô khóc, khiến cô đau đớn nhưng lại không đủ sức để mà thốt lên.

  - Em biết rồi, em sẽ không khóc nữa. Cô vội vã nâng tay lên lau hết nước mắt trên mặt, nhưng lau mãi vẫn không hết cuối cùng đành bất lực mà khóc lớn. "Em đúng là vô vụng mà, tại sao...tại sao lại không chịu nghe lời anh mà cứ rơi nước mắt mãi thế? Thật xin lỗi! Tịnh Di".

  Thấy cô như vậy thì Hách Tịnh Di liền dùng hết sức mà lắc đầu, bàn tay lạnh thấu xương nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của cô. "Dao...Dao, anh...hộc hộc!..." Muốn nói gì đó nhưng lại ho đến đau đớn ruột gan.

  - Anh đừng nói gì hết, anh sẽ không sao đâu. Rồi anh sẽ khoẻ lại, chúng ta nhất định sẽ kết hôn, không phải anh thích trẻ con sao? Được, em...em sẽ sinh cho anh thật nhiều bé trai và bé gái mũm mĩm đáng yêu. Em yêu anh, Tịnh Di à! em thật sự rất yêu anh cho nên...cho nên không được bỏ rơi em có biết không. Em sẽ giận anh suốt đời đấy"
  -
Thẩm Mộng Dao biết Hách Tịnh Di sắp không chịu được nữa rồi, trong lòng liền hốt hoảng mà nói ra những lời tận sâu trong thâm tâm của mình.

Hách Tịnh Di nở nụ cười đầy đau đớn. Cố gắng dùng hết phần sức lực cuối cùng của mình mà nói, "Ngốc, Viên...hộc hộc! Viên Nhất Kỳ..." Lời vừa nói ra chưa trọn vẹn thì cánh tay đang nắm chặt tay cô liền buông lõng, trái tim Thẩm Mộng Dao theo hành động đó mà chìm xuống tận đáy. Lúc này cô như một cái xác, chỉ biết ngồi chết lặng. Bà Hách Tịnh Di  đang ngồi khóc quay qua nhìn thấy tình cảnh này, không chịu nổi đả kích liền ngất đi để lại một mình ông Hách cũng đã ôm đầu quỳ khạp gối xuống sàn mà khóc lớn ai oán.
-----------------

- TỊNH DI, KHÔNG!

- Dao Dao à, cậu tỉnh rồi? Tả Tịnh Viện đang ngồi gục một bên giường bỗng giật mình dậy vì tiếng hét của cô.

- Tả Tả, Di...Tịnh Di anh ấy? Cô cố gắng giữ bình tĩnh mà nhìn xung quanh, nơi này chính là phòng của Tả Tịnh Viện. Cô rất mong chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, Hách Tịnh Di của cô vẫn sống tốt. Thật sự rất mong.

Sắc mặt Tả Tịnh Viện khẽ chuyển sắc nhưng vẫn ôn tồn mà nói với cô, "Trước mắt cậu hãy nghỉ ngơi trước đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ sẽ ổn th..."

- TỚ NÓI TỊNH DI ANH ẤY SAO RỒI? Thẩm Mộng Dao không nhịn được liền hằn giọng nói lớn cắt ngang lời cô bạn.

- Dao Dao à! Tả Tịnh Viện khó xử không biết phải nói thế nào trong tình cảnh này.

Thẩm Mộng Dao nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt lộ vẻ tức giận nhưng sâu bên trong còn có vẻ đau xót lan tràn. "Cậu không nói có phải không? Được rồi, tớ sẽ tự đi tìm anh ấy". Nói xong liền muốn xuống giường nhưng nhanh chóng bị người kia ngăn lại.

- Cậu thật sự muốn biết sao? Tả Tịnh Viện chỉ còn biết bất lực. Khi nãy lúc cô nhận được cuộc điện thoại kia liền vô cùng kinh hãi, khi chạy đến đó thì Thẩm Mộng Dao cũng đã ngất đi từ bao giờ. Cô chỉ có thể nén đau xót mà đưa Mộng Dao về nhà mình nghỉ ngơi. Chuyện lần này thật sự là một cú sốc rất lớn đối với Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao hít một hơi thật sâu, kiên định gật đầu.

- Dao Dao à, Tịnh Di...Hách Tịnh Di anh ấy...mất rồi. Nói xong lời này, Tả Tịnh Viện cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

- Không, không đúng. CẬU GẠT TỚ! Tả Tả, cậu nói đi...cậu gạt tớ có đúng không? Trò đùa này của cậu thật sự không vui chút nào đâu. Anh ấy...anh ấy vẫn khoẻ mạnh mà, có phải không?

Thẩm Mộng Dao lúc này tâm lý vô cùng hoảng loạn. Tịnh Di của cô sao lại mất được chứ? Cô không tin, thật sự không muốn tin.

- Dao Dao à, tớ biết cậu không thể nào tiếp nhận nổi cú sốc lần này nhưng anh ấy thật sự đã mất rồi. Cậu đừng...

- KHÔNG CHO PHÉP CẬU NHẮC ĐẾN TỪ ĐÓ. Thẩm Mộng Dao ngồi ôm đầu khóc hết nước mắt trên giường. Nhìn tình cảnh này, người vô tâm nhất cũng không thể không thở dài thương xót.

Tả Tịnh Viện bất lực chỉ có thể đến ôm chặt cô, "cậu khóc đi, cứ khóc để xả hết mọi đau khổ trong lòng mình đi. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, luôn là bạn tốt của cậu, sẽ luôn cùn gcậu vượt qua mọi đau khổ".

Trong tình cảnh này, Tả Tịnh Viện như người suýt chết đuối vớ được cọc. Nhanh chóng ôm chầm lấy Tả Tịnh Viện mà khóc đến tê tâm liệt phế.

- Tớ muốn đến gặp Tịnh Di. Sau khi đã khóc cạn nước mắt, Thẩm Mộng Dao liền buông cô bạn ra mà kiên định nói.

- Cậu...thật sự muốn đến đó sao?

- Hiện giờ anh ấy đang ở nơi nào? Thẩm Mộng Dao cố nén đau đớn trong lòng mà nói.

- Bác trai đã đưa anh ấy về nhà mà lo liệu. Cậu... thật sự muốn đi sao? Tớ sợ cậu sẽ không chịu nổi... Tả Tịnh Viện thật sự rất sợ Thẩm Mộng Dao sẽ không thể chấp nhận nổi khi nhìn thấy cảnh kia.

- Làm phiền cậu đưa tớ đến đó. Trái lại Tha hồ vẫn một mực muốn đi.

- Nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì tớ cũng chỉ còn có cách thuận theo mà thôi.

Tả Tịnh Viện lái xe đưa cô đến nhà của bố mẹ Tịnh Di. Từ bên ngoài nhìn vào, Thẩm Mộng Dao có thể cảm nhận được một khung cảnh tang thương đến chừng nào, đau đớn đến chừng nào. Trái tim của cô có lẽ cũng đã chết theo Hách Tịnh Di mất rồi, chìm vào tuyệt vọng mãi mãi không có lối thoát.

  - Cậu...ổn chứ?

Tả Tịnh Viện bên cạnh e dè hỏi.

  Thẩm Mộng Dao không trả lời, nhẹ mở cửa xe ra bước xuống. Bước chân không vững chầm chậm đi vào.

  Tả Tịnh Viện không an tâm liền xuống xe đi cùng cô vào trong.

  Bước vào bên trong, đập vào mắt cô là một chiếc quan tài với một hình ảnh quen thuộc phía trước. Thẩm Mộng Dao liền muốn ngã quỵ nhưng may mắn có Tả Tịnh Viện bên cạnh chống đỡ mới có thể đứng chựng được.

  Hiện tại bên tai chỉ nghe được tiếng khóc lớn, tiếng thút thít đâm vào tai cô đến đau đớn. Trong mắt cô bây giờ chỉ có di ảnh của người ấy mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, mặc kệ những ánh nhìn tò mò khó hiểu của họ đang chĩa về phía cô, mặc kệ mọi thứ tồn tại trên đời này, mặc kệ tất cả.

  Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô nhưng lại nặng nề đến lạ, "Bác biết cháu rất đau đớn, bác còn đau đớn hơn cả cháu. Hai bác chỉ có mỗi đứa con này mà thôi nhưng nó lại...tình cảnh người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh này bác thật sự không tài nào tiếp nhận nổi. Tịnh Di nó luôn hi vọng cháu được hạnh phúc, không muốn cháu vì nó mà đau khổ, cho nên...hãy cố gắng vượt qua cú sốc lần này coi như là vì con trai bác có được không?".

Ông Hách giọng nói lúc này cũng đã lạc đi. Trải qua một đêm mà trông người đàn ông uy nghiêm này lại nhếch nhác, già đi hẳn đến vậy.

  - Bác nói cháu phải sống thế nào khi không có anh ấy đây...phải thế nào đây?

Thẩm Mộng Dao lại khóc, nước mắt tưởng chừng như khô cạn nay lại không nhịn được mà rơi xuống. Hiện tại đôi mắt cô cũng đã sưng húp đến đáng thương.

  - Rồi sẽ có người thay Tịnh Di mang lại hạnh phúc cho cháu mà thôi. Chỉ cần cháu hạnh phúc thì Tịnh Di trên trời nó cũng sẽ hạnh phúc. Ông Hách đau đớn nói.

  - Không ai có thể thay thế được anh ấy.

  Ngoài cửa, vài thanh tra đột ngột đi vào, cầm tập hồ sơ lên tướng nói cắt ngang không gian tang thương này.

"Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi vừa điều tra được một vài thông tin về vụ tai nạn lần này của anh Hách Tịnh Di".

  - Đã tìm được chứng cứ gì mới sao? Ông Hách cất giọng đầy mệt mỏi hỏi.

  Thẩm Mộng Dao cho đến tận bây giờ cũng chưa biết được lý do tại sao Hách Tịnh Di lại xảy ra chuyện này cho nên liền muốn nghe.

  - Tại hiện trường của vụ tai nạn, chúng tôi nhận thấy dường như anh Hách Tịnh Di đã đi cùng với một người nữa. Anh ấy chỉ ngồi vị trí ghế phụ và người kia chính là người điều khiển xe nhưng lúc chúng tôi phát hiện được vụ tai này thì chỉ thấy mỗi anh Hách Tịnh Di bị kẹt lại bên trong còn người kia thì lại không thấy bóng dáng. Đáng lẽ sau một vụ tai nạn thì người điều khiển xe hẳn là người bị thương nghiêm trọng nhất. Chúng tôi thấy có một đoạn máu chảy dài trên đường nhưng lần theo được khoảng 1km thì liền mất dấu hiện chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm. Nguyên nhân gây ra tai nạn là vì thắng xe đã bị đứt nhưng dấu đứt lại rất thẳng tức là có người đã ra tay".

  Nói tới đây mọi người đều kinh hãi. Đây thực chất không phải một vụ tai nạn bình thường mà căn bản chính là một vụ "mưu sát". Ông Hách tức đến nỗi tím mặt, bà Hách đang ngồi khóc đến hít thở không thông khi nghe những lời kia liền như phát điên mà lao thẳng đến những người thanh tra kia.

"CÁI GÌ! CON TRAI TÔI LÀ BỊ NGƯỜI TA MƯU SÁT SAO? Là ai? Là ai đã hãm hại con trai tôi? Tôi muốn giết chết kẻ đó, tại sao lại là con trai tôi chứ?"

  - Bà hãy bình tĩnh lại đã, để họ nói tiếp. Ông Hách mặc dù cũng rất phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng kiềm nén lại mà ngăn chặn sự cuồng loạn của vợ mình.

  - Chiếc xe tại hiện trường gây tai nạn theo chúng tôi được biết chính là "Audi R8 màu đen mang biển số IN.RS 7693" đây có phải là xe của anh Hách Tịnh Di không? Người thanh tra lại tiếp tục nói.

  "Uỳnh" Trong đầu Thẩm Mộng Dao như bị một tảng đá lớn giáng mạnh xuống.

"Đây...đây không phải là xe của...Viên Nhất Kỳ sao?"

  Ông bà Hách lập tức hốt hoảng,

"Không, đây không phải xe con trai tôi".

  - Nếu vậy thì vụ án lần này lại càng thêm khác thường rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra kẻ gây án, gia đình hãy nén đau xót, chúng tôi xin phép đi trước". Nói xong những người thanh tra đó liền ra về để lại nơi đây mỗi người một tâm trạng.

  - Cám ơn, vạn sự nhờ mọi người. Ông Hách bất lực nói. Ông không hiểu, con trai ông trước giờ không gây thù oán với ai tại sao lại như thế này.

  - Ông có nghe thấy không? Hách Tịnh Di của chúng ta...là bị người ta sát hại, sát hại đó. Bà Hách hoảng loạn rồi sau đó cũng mệt mỏi mà ngất đi một lần nữa.

  - Dao, Dao à! Cậu...cậu đi đâu thế? Tả Tịnh Viện thấy Thẩm Mộng Dao đang đứng bất động đột nhiên chạy nhanh ra ngoài liền hốt hoảng mà đuổi theo.

  Thẩm Mộng Dao chỉ biết nhấc chân mà chạy. Tay nắm chặt lại đến mức có thể nghe được tiếng khớp xương, móng tay cắm chặt vào da thịt đến đau nhói. Trong đôi mắt tràn ngập lửa hận.

"VIÊN NHẤT KỲ, trước khi  ra đi cũng nhắc đến cái tên này. Nếu thật sự là cô, tôi thề với trời sẽ không bao giờ tha cho cô đâu Viên Nhất Kỳ".

End Chap 35

___________

Nhớ like và bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top