ZingTruyen.Top

Hay Noi Yeu Anh Truoc Hoang Hon

Vào một đêm thanh vắng cái cảm giác buồn mơ mộng, trên trời xuất hiện những vì sao rực rỡ lấp lánh chiếu sáng cho phong cảnh buồn của cái làng quê Việt Nam trước 1945.
Tiếng Đàn cất lên , tiếng đàn ấy của Dương kỳ thực rất hay ( ba của Dương là Địa chủ giàu mạnh có quyền lực trong chính trị nước ta lúc bấy giờ. Nên cô được đi học đàn học múa cho đến khi ba mẹ cô ly hôn thì cô đã ngừng việc học lại )
Tiếng Đàn theo gió đưa nhẹ nhàng đến bên Trái tim của người con trai đang mệt nhừ và vì công việc.Kobori nghe thấy tiếng đàn tim lại có vẻ rối rang nhịp tim kỳ lạ lại xuất hiện như lần đầu gặp Ánh Dương tại đầm sen. Anh ngồi trong phòng làm việc của mình tại cảnh tàu .Anh thưởng thức cái âm nhạc vừa hay vừa lạ tai này ,nó làm cho anh có thể thư giãn những mệt mỏi , anh có tình cảm đặc biệt với đàn.

Vào ngày hôm sau tiếng đàn ấy lại vang lên lần này anh không ngồi để nghe , nà anh sẽ đi tim chủ nhân của tiếng đàn . Đi về phía phát ra tiếng đàn ấy anh nhân ra đây là nhà của Dương trong lòng cảm thấy thật vui. Tuy nhiên tiếng đàn ấy lại dừng lại , trong nhà có vẻ ồn ào , anh thấy vậy vội chạy vào.
Thấy mẹ cô và cô đỡ bà ngoại, cô gặp anh thì bắt ngờ nói:"
Anh vào nhà tôi làm gì?
"Anh không trả lời mà nhanh chóng đến dìu bà ngoại " để cháu giúp "Dương nói "không cần " cả hai đều nhìn nhau , cắt ngang hai ánh mắt đó là mẹ Dương" Đi nào đưa ngoại đến thầy Đường." .
Đến nhà thì thầy thuốc không có nhà. Kobori nhanh trí nói " ở chổ chúng tôi có quân y chúng ta có thể đưa ngoại cô đến đó" .
" Không cần chúng tôi sẽ không đi đến đó đâu ...""
cô không cảm thấy là bà ngoại đang rất nguy hiểm , sao còn từ chối sự giúp đỡ của tôi "
Dương lại đỡ người ra suy nghĩ Dương rõ ràng không muốn đến đó nhưng vì bà ngoại nên cô đã đến đó .
Sau khi được bác sĩ YOSI khám bà đã được về nhà .
Anh vẫn giúp cô đưa ngoại về .
Về đến nhà anh được Mẹ Dương mời ra nhà trước ngồi , anh thấy cây đàn mà Dương đàn lúc nãy . Mẹ Dương mời anh mai có rãnh đến nhà dùng cơm để cám ơn cái tấm lòng của anh.Dương đưa anh ra cổng ,dường như anh vẫn chưa chịu về anh đứng lại" chuyện tôi tự ý vào nhà cô , tôi chỉ nghe thấy tiếng đàn rất hay nên.."

"Không sao " cô rõ ràng là không trách anh vì nếu không có anh bà ngoại cô có thể gặp nguy.Anh bước ra ,cô đóng cửa lại đột nhiên anh chặn cửa tay anh khẽ chạm vào ngón tay út của cô, rút lại nói" ĐỘI TRƯỞNG Kobori anh còn điều gì muốn nói sao?"Anh cảm thấy tự nhiên lòng vui " cô biết tên tôi.."
Cô chao mày nhớ lại lúc đầu gặp nhau cô nói là không muốn biết tên anh." À tôi chỉ muốn chúc mọi người và CÔ ... Ngủ ngon thôi "" Chúng ta thân lắm sao? " nói xong cô đóng cửa lại và đi vào nhà.Anh thì về cảng tàu với nụ cười trên môi và một niềm vui trong tim.Sau khi được mời đến nhà của Dương ăn cơm anh luôn cười như một đứa trẻ.
ĐẾN giờ anh lại lôi kéo bác sĩ yosi đi cho bằng được.
Trong khi đó mẹ Dương đang làm đồ ăn Dương từ nhà trước đi vào " mẹ à không cần phải quá cầu kỳ như thế "Bà biết tính con bà nên im lặng. Ngoài cửa có tiếng người , biết ngay là Kobori và bác sĩ yosi rồi.
Cô mời anh vào nhà bác sĩ lại muốn vào thăm bà ngoại , nhà trước chỉ còn anh và cô không khí khá ngượng ngùng hai người nhìn nhau rồi lại nhìn chỗ khác.
Kobori thì muốn phá hỏng bầu không khí ấy anh nói " tôi thấy đàn của Việt Nam rất độc đáo nghe rất hay...
Cô có thể đàn một khúc cho tôi nghe được không? "
"Anh thật sự có nhã hứng "Tiếng gọi của mẹ Dương ở nhà sau, mọi người ăn cơm rất vui vẻ Kobori và bác sĩ yosi nói rất nhiều về nước mình. Trừ mõi mình Dương là ngồi chau mài không nói gì .
Kobori lại một lần nữa nhắc đến " ở cảng tàu cháu có nghe được tiếng đàn rất hay ạ ... Không ngờ ấy lại là của ... Cô ấy đàn thật sự rất hay".Mọi người cười rất vui vẻ, mẹ Dương bảo " con hãy đàn một bài cho hai cậu đây nghe"Kobori và bác sĩ yosi nói " Rất hưn hạnh " ( cả hai người đều nói sai câu ấy)Dương bước đến bên đàn ánh mắt cô chăm chú ngón tay thon cằm thanh rẫy trên dây đàn điêu luyện . Tiếng Đàn vang lên nghe sao mà sâu lắng quá êm đều quá hay , mẹ cô và bác sĩ yosi thì cười thật tươi còn một con người nữa con người này dường như lạc vào thế giới mà anh tưởng chừng như không có thật ánh mắt anh chăm chú một cách lạ thường , ánh lên một chút gì đó tia yêu. Ánh mắt cô ngước lên cả hai nhìn nhau ,ánh mắt họ khó hiểu lắm. Bài đàn kết thúc ai nấy đều mãn nguyện riêng con người kia thì anh đã vui sướng đến điên người lên. Cô đi ra nhà sau lấy trái cây tráng miệng thì ở đây Kobori hỏi mẹ Dương:"Cô ấy tên Dương phải không ạ nghe có vẻ giống con trai ""Đúng ... Tên Ánh Dương... "" nó có nghĩa gì ạ?"" Ánh Dương có nghĩa là Mặt Trời ... Mạnh mẽ kiên cường... " " vâng kkk "Dương đang gọt trái cây anh Từ bên ngoài đi vào " Để tôi phụ nhé " giọng anh làm cô giật mình đức tay . Anh hơi hoảng hốt đến gần hơn cằm lấy tay cô "misete" ( để tôi xem nào)Cô vực tay lại anh càng nắm chặt hơn " đồ xữ lý vết thương nhà cô để ở đâu"" Không cần anh lo "" cô đang chãy máu đấy " anh chao mày.Anh cằm tay cô đi đến nhà trước xữ lý vết thương , mẹ cô gặp hỏi " sao thế Dương "" cô ấy đức tay ạ " Anh vừa nói vừa băng bó .Mặt cô xịu xuống . " tạm thời đừng đụng nước được không " ( đây dường như không phải là câu yêu cầu mà là thĩnh cầu )" Không cần anh lo ". Tối đến Kobori ở cảng tàu lo lắng cho vết thương .Còn Dương thì nhìn ngón tay của mình nhớ lại " tạm thời đừng đụng nước được không? " ánh mắt của anh sau dịu dàng đến thế. Chợt cô bừng tĩnh nhăn nhó " tại sao mình lại nghĩ đến anh ta hừ " .(Ngày hôm ấy kết thúc như thế ích nhất Kobori đã nắm được tay Dương.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top