ZingTruyen.Top

Hoan Chuyen Ver Saru Lao Dai Hac Bang Cuc Sung Vo Yeu

Ánh Hân ngủ trong lòng anh đến tận 9 giờ sáng mới chịu tỉnh giấc. Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của anh, ngũ quan tinh xảo, lại còn khuôn mặt góc cạnh, người đàn ông này quả thật làm cô yêu anh đến điên đảo rồi.Tay cô lướt nhẹ trên khuôn mặt của anh, rồi nhớ lại chuyện tối hôm qua, đến giờ cô vẫn chưa tin đó là sự thật.Ánh Hân hôn phớt lên má anh rồi buộc miệng nói lí nhí: " Thanh Tùng , quả thật em không biết anh đang thật lòng hay chỉ đùa giỡn với em thôi. Nếu em đang mơ, em ước sẽ không bao giờ tỉnh lại, để bản thân mình chìm đắm trong hạnh phúc này. Còn nếu trong lòng anh thật sự có em, em sẽ vui lắm. Nhưng em sợ chỉ là bản thân mình tự đa tình. Chả biết khi nào em yêu anh đến sâu vào tâm can rồi. " - Tất cả đều là sự thật. _ Thanh Tùng đột nhiên mở mắt rồi trả lời câu nói của cô. Vốn đã dậy từ lâu, nhưng cô gái nhỏ này còn say giấc nên anh im không muốn kêu cô dậy. Ánh Hân lại đang " tự kỉ " độc thoại một mình mà tự nhiên anh nói làm Ánh Hân giật hết cả mình. - Ôi mẹ ơi làm em hết hồn, anh dậy từ khi nào ? _ Ánh Hân giật mình xém té xuống giường, may là có cánh tay to lớn của ai kia kéo cô lại nên may mắn.- Từ lúc em sờ lên mặt anh rồi lại lảm nhảm đó. _ Thanh Tùng nói làm mặt cô đỏ hết cả lên vì nhớ những câu nói lúc nãy của mình, cô nhanh chân chạy đi vào nhà tắm, để lại anh ngồi bên ngoài phòng mỉm cười, thật ra cô gái nhỏ này rất đáng yêu. ----------- 30 phút sau .Cả hai đều đi xuống phòng ăn sau khi vệ sinh cá nhân xong, một dàn người hầu khi thấy hai người xuống thì đều đồng thanh hô to: " Chào buổi sáng thiếu gia, tiểu thư. " - Chào buổi sáng mọi người, được rồi mọi người đi làm việc đi ạ. _ Ánh Hân vui vẻ nói với thanh âm hơi lớn để mọi người đều nghe rõ. Tất cả mọi người chưa lui ra vì chưa có lệnh của Thanh Tùng nên vẫn nán lại. Ánh Hân hiểu nên quay sang lay lay tay anh rồi thỏ thẻ: " Thanh Tùng , cho họ giải tán để ăn sáng rồi làm việc đi, được không anh ? Với lại đông người quá em cũng không quen lắm. "Thanh Tùng nghe Ánh Hân nói vậy liền quay sang nhìn cô với ánh mắt ôn nhu rồi liền gật đầu đồng ý. Sau đó ôm eo Ánh Hân ung dung đi xuống bàn ăn rộng lớn kia. Cả một dàn người hầu thấy vậy liền hết hồn, lâu nay thiếu gia rất lạnh lùng với tiểu thư, đột nhiên hôm nay lại ấm áp như thế, đối với bọn họ là một sự bất ngờ. Cả hai ăn được một xíu rồi Thanh Tùng đột nhiên dừng lại, Ánh Hân cũng dừng theo thấy làm lạ, anh lên tiếng nói: " Hân Nhi, anh không muốn ăn nữa. "- Anh sao thế ? Anh còn chưa ăn được nửa dĩa đồ ăn cơ mà. _ Ánh Hân lo sợ anh bị bệnh liền cấp tốc hỏi han rồi sờ trán đủ thứ. - Em đúc cho anh ăn đi. _ Thanh Tùng giả vờ làm bộ mặt dễ thương nài nỉ nói. Ánh Hân không thể tin được một chủ tịch cao cao tại thượng như vậy lại đang làm nũng với cô. - Anh .. thật là. _ Cô cũng bó tay với người đàn ông này, đành nhân nhượng mà đúc cho anh ăn. ---------- Tính đến nay đã là một năm cô và anh chung sống chung với nhau, bao nhiêu tình cảm cô dành cho anh đều được anh đáp lại thật ngọt ngào. Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn 1 năm ngày cưới nên cô tự tay xuống bếp nấu đồ ăn đợi anh về dùng bữa. Bữa cơm đơn giản với những món mà Thanh Tùng thích ăn, cộng với nến và rượu làm cho bữa ăn thêm phần quyến rũ. Tiếng xe chạy vào sân vườn, Thanh Tùng đi xuống xe với vẻ mặt mệt mỏi, tập đoàn có quá nhiều việc cần anh phải giải quyết.- Anh đã về. _ Ánh Hân từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy anh, mới xa nhau chưa được một ngày mà cô đã nhớ anh da diết. Tất cả mệt mỏi đều tan biến khi anh luôn có cô ở bên, hằng ngày được cô nấu ăn cho mình, cô ngồi ghế đợi anh đi làm về, tất cả thật sự quá đỗi hạnh phúc. Anh xoa đầu cô rồi hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhưng rất ngọt ngào, tay chìa ra một bó hoa hồng, anh đã đặt mua nó. Anh biết cô không thích quần áo hay trang sức, cái cô cần là sự yêu thương của anh. - Chúc mừng kỉ niệm 1 năm cưới nhau, bà xã. _ Thanh Tùng khó khăn nói ra những lời này, anh không giỏi trong khoảng nói lời dụ ngọt, chỉ biết hành động cho cô thấy được thôi. Ánh Hân hai bên mắt đã đỏ hoa vì anh nhớ đến ngày kỉ niệm cưới, lại còn tặng đúng bó hoa hồng mà cô thích. Nhưng cô lại thấy hơi khó hiểu vì tại sao chỉ có 99 đóa hoa hồng, sao không phải là 100 ? Cô chỉ cần nhìn sơ là có thể đếm được, vì vốn dĩ chỉ số IQ của cô rất cao. - Anh, tại sao chỉ có 99 đóa hoa hồng ? _ Cô ngây thơ hỏi. - Chả phải đóa hoa cuối cùng chính là anh hay sao ? _ Dứt lời, anh hôn môi cô, nụ hôn không sâu nhưng Ánh Hân lại rất thích.- Ưm, chỉ toàn chọc em, anh lên tắm nhanh rồi còn xuống ăn. _ Ánh Hân đánh yêu vào ngực anh một cái rồi nở nụ cươi nói. ---------- Trong suốt bữa ăn, hai người nói với nhau những điều ngọt ngào và hạnh phúc nhất, ấm áp chỉ là như vậy. - Ánh Hân, 2 ngày nữa chúng ta đi chơi. Có thể hơi trễ so với ngày kỉ niệm nhưng đều là thành ý của anh. _ Thanh Tùng buông đũa xuống nói. - Thật á ? Em được đi chơi sao ? _ Vẫn là cô ngây ngốc ngu ngơ như thỏ con.- Có thể rủ bạn em cùng đi, có cả Tử Hy và Kha Đức nữa. - Oa đã thế, cảm ơn anh ông xã. _ Ánh Hân ôm chầm lấy anh. Buổi tối hôm đó, cô trằn trọc không ngủ được vì háo hức về chuyến đi chơi, đến mức mà Thanh Tùng phải vỗ về cô mới đi sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top