ZingTruyen.Top

Hopega Bo Phim Cua Rieng Em Va Toi

Doãn Khởi nghe xong lời Phác Chí Mẫn, cảm giác đều trở nên rất rối loạn, cho đến lúc đã trở về đến nhà, cậu vẫn còn bị mớ bòng bong trong đầu khiến cậu không thể làm gì ngoài suy nghĩ.

Doãn Khởi cất xe đạp, sau đó đi vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.

Thật ra, căn nhà của Doãn Khởi thuê rất đơn sơ, tất cả đồ dùng đều là của người cho thuê phòng để sẵn, nhà có tất cả bốn phòng, phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp và phòng khách. Phòng khách ngoại trừ một bộ bàn ghế sofa đã cũ thì không có gì nữa, đến cả TV cũng không.

Doãn Khởi cứ ngồi như vậy ngẩng đầu chăm chăm nhìn lên trần nhà, cậu nghe theo lời Phác Chí Mẫn nói là hãy suy nghĩ thật kĩ, nhưng vấn đề hiện tại chính là Doãn Khởi hoàn toàn không biết mình nên suy nghĩ từ đâu.

Mọi thứ trong buổi sáng ngày hôm nay đều diễn ra hoàn toàn ngoài hướng dự liệu của cậu, Doãn Khởi từ trước đến giờ vẫn luôn sống trong một cái thời khóa biểu của riêng mình, hằng ngày đều lặp đi lặp lại như vậy, chỉ có riêng một mình ngày hôm nay là cậu bị bắt đi đến một nơi xa lạ, gặp những người xa lạ và làm một việc xa lạ.

Doãn Khởi cảm thấy rất kì quái nhưng cảm giác này không xấu, hôm nay cậu được một người anh vừa mới gặp cậu lần đầu tiên đã vui vẻ nói chuyện với cậu, cậu còn được gặp qua rất nhiều người lạ, nhưng những người đó không có ý muốn bài xích cậu, thậm chí còn vỗ tay khen cậu, khi cậu khóc còn lấy khăn giấy lau mặt cho cậu, còn múa may quay cuồng chỉ để cậu cười nữa.

Doãn Khởi nghĩ hôm nay cậu đều đã gặp được những người rất tốt, và hiện tại cậu đang nắm trong tay cơ hội để hòa nhập vào cùng một cộng đồng với những người tốt đó.

Nhưng cơ hội này, Doãn Khởi không chắn rằng mình có thể nắm bắt một cách tốt đẹp được hay không ? Cậu sợ nếu như cậu làm không tốt, sẽ khiến cho kì vọng của mọi người trở nên lãng phí.

Phác Chí Mẫn nói sẽ chờ câu trả lời từ cậu, chính là ý anh ấy sẽ cho cậu thời gian để quyết định, vậy bản thân Doãn Khởi chắc cũng phải tự cho chính mình một khoảng thời gian để suy nghĩ thật kĩ.

Doãn Khởi cầm lấy tập kịch bản ở trên bàn lên, khác với xấp giấy mà ban sáng Phác Chí Mẫn đưa cho cậu chỉ có vỏn vẹn mấy trang, cái tập kịch bản này rất giày, rất nặng, gần như là bằng đến hai cuốn sách giáo khoa của cậu gộp lại.

Doãn Khởi mở ra trang đầu tiên, kịch bản cũng gần giống như một cuốn tiểu thuyết, chỉ khác ở chỗ nó sẽ mô tả kĩ hơn về phần cảm xúc của nhân vậy để diễn viên có thể dễ dàng nhập tâm hơn.

Doãn Khởi cứ ngồi đọc như vậy, chính bản thân cậu cũng không để ý rằng câu chuyện ở bên trong đã cuốn hút cậu đến mức nào.

Cuộc đời của Văn Hạ chỉ có một mình xuất phát điểm là quê ở nông thôn giống như Doãn Khởi, còn lại về tính cách cùng những thứ xảy đến trong cuộc đời hai người thì đều hoàn toàn trái ngược nhau.

Văn Hạ tính cách từ nhỏ rất vui tươi, cậu thích kết bạn, thích cười nói vui vẻ với mọi người xung quanh, Văn Hạ ở trường hay ở nhà đều được mọi người rất yêu thích, chỉ có một điều, cuộc sống bình yên đã tạo nên một Văn Hạ như vậy kết thúc quá sớm.

Kể từ lúc ba cậu nghiện cờ bạc, mọi thứ trong cuộc sống của Văn Hạ đều dường như đều đổ sập, cho đến lúc cậu gặp được Đường Minh Vũ thì cuộc đời của cậu đã chính thức sa vào một vũng bùn lầy không lối thoát.

Văn Hạ tự mình cuốn vào vòng xoay của giới nhà giàu mà Đường Minh Vũ đang sống chỉ để hòa nhập được với hắn, cậu bị gắn lên người cái mác 'trai bao' do những người bạn của Đường Minh Vũ đặt cho và biến thành thứ của chung mà những tên ăn chơi cứ nghĩ chỉ cần có tiền sẽ mua được cậu.

Văn Hạ cứ khăng khăng rằng cậu chỉ cần một mình Đường Minh Vũ ở bên cạnh thì chính mình sẽ có thể đem những điều kia bỏ ngoài tai không màn đến, nhưng rốt cuộc Đường Minh Vũ cũng có cùng suy nghĩ với những người kia, cho cậu là một kẻ ti tiện.

Văn Hạ sau khi đã trải qua tất cả mọi thứ, từ tận cùng đau khổ cho đến tìm thấy tình yêu mà mình khao khát, rồi lại một lần nữa bị đẩy xuống hố sâu của thống khổ, cậu quyết định, không mở mắt vào ngày mai nữa.

Doãn Khởi gấp cuốn kịch bản lại nhìn về phía bầu trời đã trở nên tối om ngoài cửa sổ.

Cậu quyết định sẽ nhận vai diễn này, không vì bất cứ kì vọng của ai hay lời thuyết phục của Phác Chí Mẫn, cậu muốn thử sống với cuộc sống của Văn Hạ, muốn nhìn đời bằng con mắt của Văn Hạ.

Doãn Khởi cứ như vậy lần đầu tiên trong cuộc đời tìm thấy thứ mình vô cùng muốn làm.

================

Doãn Khởi ngay ngày hôm sau liền đi đến Blue Moon, cậu đi vào quán nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Phác Chí Mẫn đâu, đành phải ngồi xuống một cái bàn gần đó chờ.

Phác Chí Mẫn từ trong phòng vệ sinh đi ra thì thấy Doãn Khởi đang ngồi ở một góc trong quán thì không khỏi bất ngờ, Phác Chí Mẫn cứ nghĩ người như cậu chắc sẽ suy nghĩ đắn đo lâu thật là lâu, thế nhưng mới qua một ngày mà cậu đã đến.

"Khởi, em là khách mở hàng hôm nay đấy, cho em một ly nước đặc biệt này. "
Phác Chí Mẫn bưng đến cho Doãn Khởi một ly nước cam, cũng ngồi xuống đối diện cậu.

"Quản lí, chuyện hôm qua...."
Doãn Khởi ngập ngừng, mấy ngón tay giấu dưới bàn không ngừng xoắn xuýt vào nhau.

"Đã có quyết định rồi ? Em cứ nói đi, dù cho em đồng ý hay từ chối thì anh cũng sẽ hiểu thôi. "

"Em muốn nhận vai diễn. "
Doãn Khởi ngẩng đầu lên nhìn Phác Chí Mẫn, ánh mắt của cậu đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

Phác Chí Mẫn chỉ thoáng một chút ngạc nhiên xong liền chuyển qua vui mừng.
"Được thế thì tốt quá. Nào, em chưa ăn sáng có đúng không ? Bây giờ trong quán có vài món ngon, anh sẽ kêu hết cho em ăn để cảm ơn về quyết định sáng suốt này của em. "

"Quản lí, em còn một việc muốn nói. "

"Em cứ nói đi. "

"Em có thể làm ở đây cho đến lúc quay phim được không ?"
Doãn Khởi thật ra không phải cần tiền quá gấp, nhưng cậu không muốn lãng phí thời gian để kiếm tiền, sinh hoạt phí ở trên thành phố quá cao, Doãn Khởi không muốn mình trở thành gánh nặng cho mẹ.

"Được chứ, tiệm mà có một cậu phục vụ xinh xắn như em bảo đảm các chị, các mẹ sẽ kéo đến ầm ầm, sau này mà em nổi tiếng rồi, anh sẽ treo một tấm hình của em thiệt bự ở trong quán, viết ở dưới là 'Phục vụ tiêu biểu'. "
Phác Chí Mẫn vừa nói vừa khoa tay múa chân, khiến cho Doãn Khởi cũng cảm thấy vui vẻ lên hơn rất nhiều.

Phác Chí Mẫn nói sẽ chiêu đãi cậu là sự thật, hầu như mọi món ăn trong tiệm từ thức ăn sáng đến bánh ngọt, nước uống đều được gọi ra hết.

Doãn Khởi nhìn đống đồ ăn trước mặt, cậu nghĩ mình chỉ cần ăn một phần mười là đã no căng bụng rồi a.

Phác Chí Mẫn thấy ánh mắt mở to của Doãn Khởi đàn nhìn chăm chăm vào một bàn đồ ăn liền thấy buồn cười. Trần đời này đúng thật là Phác Chí Mẫn chưa từng thấy một cậu trai nào thật thà như Doãn Khởi.
"Nhóc này, anh không bắt em ăn hết đâu, đây đều là đồ trong thực đơn mới, em ăn mỗi thứ một chút rồi cho anh cảm nhận là được, xem như thử làm nhà phê bình ẩm thực một bữa đi. "

Phác Chí Mẫn nói xong thì có công việc ở trong quầy cần đến anh.

Doãn Khởi vẫn chưa ăn sáng nên hiện tại cũng cảm thấy hơi hơi đói bụng, cậu ăn vào một miếng bánh kẹp, nhấm nháp thật kĩ để còn nhớ hương vị chút nữa nói lại với Phác Chí Mẫn.

Doãn Khởi ngồi đó chưa lâu thì có một nhóm khách tiến vào, có tất cả bốn người, nhìn sơ qua có thể đoán được là bốn người con trai độ tuổi cũng tầm ngang Doãn Khởi, cả bốn người đều mặt trang phục thể thao, trên tay còn cầm theo quả bóng rổ.

Bốn người đi đến ngồi vào chiếc bàn sau lưng Doãn Khởi, cũng chỉ nhỏ giọng nói chuyện như bình thường.

Doãn Khởi ăn mỗi món một ít xong mới nhận ra rằng, nếu mình ăn theo kiểu này thì đống thức ăn thừa sẽ đi đâu ? Bỏ đi thì quá lãng phí rồi đi !

Phác Chí Mẫn giải quyết xong chuyện trong quầy rồi lại đến ngồi với cậu.
"Sao có món nào cần sửa chữa gì không ?"

"Em chỉ thấy thịt trong bánh mì kẹp có hơi mặn, sốt ăn kèm với trứng ốp la thì đậm mùi tương ớt quá, còn nước thì chỉ có đá xay là nên cho ngọt thêm chút là xong. "
Doãn Khởi ăn rất nghiêm túc, nhớ rất nghiêm túc, nói lại cũng rất nghiêm túc.

Phác Chí Mẫn nhìn bộ dạng của Doãn Khởi, anh rất thắc mắc không biết cậu trước đây đã từng bị ai lừa bao giờ chưa, hay là Doãn Khởi được nuôi trong lồng kính mới có thể có được một bộ dạng chân thật đến khó tin như thế này.
"Được rồi, cảm ơn em, anh sẽ theo lời em để sửa lại thức ăn. "

Sau đó Doãn Khởi lấy tập kịch bản từ trong túi của mình ra, cậu có một vài chỗ trong diễn biến câu chuyện vẫn còn chưa hiểu lắm.

Phác Chí Mẫn tận tình ngồi chỉ dẫn từng chi tiết cho cậu, cũng hỏi một vài cảm nhận của Doãn Khởi về nhân vật. Anh rất ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của cậu, chính anh viết ra câu chuyện này nhưng có một số uẩn khúc trong tâm lí của Văn Hạ qua cách nhìn của Doãn Khởi lại càng trở nên sâu sắc hơn.

"Này, Hạo Thạc, đang nhìn cái gì đó ?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy bàn tay của ai đó đang quơ qua quơ lại trước mặt mới giật mình tỉnh lại.
"Không có, tao có nhìn cái gì đâu. "

"Ầy, để ý anh kia rồi hả ? Lúc vừa mới bước vào tiệm mày đã nhìn chằm chằm người ta, bây giờ còn chối cái gì. "
Bạn Trịnh Hạo Thạc nói một câu chọc ghẹo hắn, ngay sau đó hai người còn lại cũng hùa theo, còn làm bộ định vẫy tay gọi Doãn Khởi.

"Chúng mày điên à, nhỏ nhỏ miệng lại, người ta mà nghe thấy là tao đào lỗ chôn ba đứa tụi bây cùng một lần luôn đó. "
Trịnh Hạo Thạc cản lại đám bạn đang nhao nhao của mình, trên mặt vô cùng khó xử, ánh mắt liên tục liếc liếc xem thử Doãn Khởi có nhìn qua đây không. May mắn cho hắn là Doãn Khởi không có chú ý tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top