ZingTruyen.Top

Jaydick Duong Ve Nha

Dick cau mày, rồi thở dài. "...không có gì. Xin lỗi. anh chỉ... Trong một khoảnh khắc anh nghĩ rằng anh đã nghe thấy... Anh không biết nữa."

"Ồ, điều đó quá mơ hồ".

"Quỷ tha ma bắt, Jay", Dick cáu kỉnh, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn khi đôi cánh của anh khép chặt vào lưng. "Em phải biết rằng thái độ này của em chẳng giúp ích được gì cả. Anh hiểu rằng đây không phải những gì em mường tượng về nhiệm vụ đầu tiên của mình, rằng em thất vọng và em muốn thoát khỏi đây. Anh cũng vậy. Nhưng nếu em cứ tiếp tục phàn nàn, thì tốt hơn là em nên ---"

Jason chớp mắt, và một mũi tên cắm trên vai Dick.

Hắn không nhìn thấy khoảnh khắc mũi tên bắn tới, hay nghe thấy âm thanh rít lên trong không khí khi nó được bắn về phía họ. Dù vậy, hắn thấy rõ sự kinh hoàng lan khắp khuôn mặt Dick, và rồi tiếng khóc đau đớn thoát ra khỏi môi anh. Anh lảo đảo và vấp ngã xuống rìa bên kia của con đường, bên dẫn xuống dưới, không phải lên trên.

Không mất một giây nào để suy nghĩ, Jason xoay người trên gót chân của mình từ nơi hắn đang đứng và đứng chắn sau lưng anh, đồng thời đưa tay ra để nắm lấy bất kì phần nào trên cơ thể Dick mà hắn có thể chạm vào để ngăn anh ngã xuống. Cuối cùng hắn nắm được vạt áo trước của anh, và mặc dù có trọng lượng lớn hơn, Jason vẫn thấy đôi chân của mình trượt trên mặt đất ẩm ướt trước khi hắn có thể xoay mình để đỡ lấy Dick.

Họ rơi xuống một đụn cỏ. Jason thả thanh kiếm của mình ra xa để tránh việc có thể tự gây thương tích cho bản thân hoặc làm bị thương Dick. Dick thốt ra một tiếng rên rỉ khi động tác của Jason tác động đến mũi tên trên vai anh, xé rách da thịt anh nhiều hơn. Và cảm giác tội lỗi của Jason được bù đắp bởi sự nhẹ nhõm khi biết rằng Dick còn sống.

... mặc dù điều đó có thể không kéo dài lâu, nếu như họ không nhanh chóng rời khỏi đây để tìm kiếm nơi ẩn náu.

Một mũi tên khác bắn phập vào khoảng đất ngay cạnh đầu Jason, cách tai của hắn vài inch. Sau đó mũi tên thứ hai bay đến, đâm vào khoảng trống giữa hai cánh của Dick. Cả hai mũi tên đều quá gần để chống đỡ, và Jason chỉ có thể cầu nguyện rằng Dick sẽ tha lỗi cho hắn, khi hắn đẩy anh trai mình xuống khỏi người, sau đó kéo anh đứng lên một cách thô bạo sau khi tự mình đứng dậy.

"Jason..." Dick thở hổn hển, đôi mắt ngập nước và khuôn mặt nhanh chóng nhợt nhạt vì cơn đau.

"Chạy mau, đồ ngốc" là tất cả những gì Jason quay lại nói với anh, trước khi đẩy Dick đi theo con đường xuống dưới. May mắn là anh chưa mất máu quá nhiều đến mức không thể tuân theo những yêu cầu đơn giản – thậm chí là yêu cầu từ phía em trai anh.

Họ cùng nhau đi dọc theo vách đá, vượt qua những mỏm đá chênh vênh, băng qua những nhọn cỏ dưới chân trong khi cơn mưa tên không ngừng trút về phía hai người. Sương mù khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, che khuất con đường phía trước và bám lấy tay chân họ - điều giúp gia tăng nhận định của Jason rằng có điều gì đó không tự nhiên ở đây.

Hơn một lần, hắn phải vươn tay ra phía trước để giữ lấy Dick khi anh vấp ngã. Anh dường như luôn tiến đến gần vách núi thay vì tránh xa nó. Và Jason muộn màng nhận ra rằng sau những giây phút hoảng loạn khi bị tấn công bất ngờ, hắn đã để quên thanh kiếm. Sự sơ xuất này có thể có thể sẽ dẫn tới một vấn đề thự sự lớn cho họ.

Nơi ẩn náu là tất cả những gì Jason có thể nghĩ tới. Họ cần được bảo vệ khỏi cơn mưa tên chết tiệt này, hoặc chạy xa nhất có thể để thoát khỏi phạm vi của bọn cướp. Hắn không dám nhô đầu ra khỏi con đường phía trước để nhìn rõ hơn nơi những cung thủ đang ẩn nấp, nhưng chúng chắc chắn đang ở phía trên cao. Đủ cao để cùng một màn sương mù đã che giấu đường thoát của hắn và Dick, cũng như đang làm lệch mục tiêu của chúng – đó có lẽ là lý do duy nhất giúp cho hai người hắn không bị bắn thành chiếc gối găm ghim yêu thích của Alfred.

Một mũi tên sượt qua đầu và Jason theo phản xạ cúi đầu xuống thật nhanh để tránh. Sau đó, khi hắn ngẩng đầu lên, trái tim hắn dường như ngừng đập trong lồng ngực, ngay cả khi máu hắn bắt đầu ầm ầm sôi trào bên tai.

Đó là cách duy nhất hắn có thể mô tả cảm giác khi hắn thấy Dick ngã xuống, lăn lộn với một tiếng kêu đau đớn khàn khàn khi anh cố gắng ngăn mình trượt khỏi bờ vực đột nhiên xuất hiện phía trước họ. Có thể kết luận rằng, nếu giả thuyết của Jason về việc họ đi vòng vòng là đúng, thì bờ vực hẳn là không thể xuất hiện ở đó.

"Dick!" hắn hét lên, ngay khi Dick hét tên hắn như một câu trả lời. Không cần suy nghĩ, Jason lập tức lao mình xuống dưới. Bàn tay tuyệt vọng nắm lấy cổ tay Dick, nhưng với cơn đau bụng dữ dội, Jason nhận ra rằng đà của chuyển động là quá mạnh khiến họ có thể trượt khỏi mép vực.

Bàn tay còn lại của Jason cố gắng bấu víu vào thứ gì đó, bất cứ thứ gì có thể ngăn họ rơi xuống, và nhờ thần may mắn phù hộ, ngón tay hắn bắn được vào mỏm đá nhô ra từ vách đá.

Đau đớn chạy dọc cánh tay Jason, sau đó tập trung ở vai hắn khi cú ngã của họ đột ngột dừng lại. Cùng lúc chống đỡ trọng lượng của Dick và của chính mình, Jason cảm thấy mỗi khớp xương dường như vỡ vụn. Và hắn nghiến răng để chống lại sự căng thẳng khi hắn nhìn xuống vực sâu phía dưới, rồi nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Dick. Từ vị trí của mình, hắn chỉ có thể thấy anh trai mình đang lơ lửng giữa không trung không thấy đáy.

Chỉ có sương mù, dày và cuồn cuộn như sóng biển, chẳng khác nào chất lỏng kì bí trong nồi thuốc độc của mụ phù thủy.

"Dick..." Jason gọi, giọng hổn hển vì đau đớn, "Dick, anh có ổn...". Hắn chẳng thể tự mình hoàn thành câu hỏi, bởi nó quá ngớ ngẩn trong lúc này.

"Ổn" Dick vẫn trả lời hắn, đôi cánh cụp xuống yếu ớt. Jason có thể thấy một lượng máu lớn nhuộm đỏ tấm áo dài của Dick.

"Chết tiệt... Tôi..." Hắn nuốt nước bọt. Nếu may mắn, bọn cướp sẽ nghĩ họ đã bỏ mạng dưới vực sâu, khi đó hắn có thể kéo Dick lên.

Hắn thử, nhưng rồi hắn rên rỉ khi mà hầu như không nhấc được anh lên bao nhiêu đã lại tuột xuống.

"Đừng", Dick phát ra những âm thanh nhỏ bé, "Jay, anh không thể...tay anh..."

Jason cười. Không phải vì một câu chuyện hài hước nào, mà bởi, tất nhiên rồi. Tất nhiên là kể cả khi hắn cố gắng đưa được Dick lên khỏi vách đá, anh cũng không bao giờ có thể tự mình trèo lên tiếp với cánh tay bị thương như vậy.

"Anh biết không, đây chính là lúc thích hợp nhất để anh học bay đấy".

Dick mỉm cười yếu ớt. Đôi cánh anh rung rinh, nhỏ bé và yếu ớt trên lưng. Nó quá nhỏ để giữ lấy trọng lượng của anh trên không.

"Xin lỗi, Jay"

Jason lắc đầu, "Đừng... đừng xin lỗi...Chúng ta có thể...". Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, "Tôi tìm được cách rồi. Chờ tôi một phút."

Vai hắn gào thét đau đớn, và những ngón tay hắn bắt đầu nhức bởi áp lực với sức nặng của cả hắn và Dick trên một bề mặt đá hẹp. Hắn cần phải nghĩ cách, khi đó hắn có thể---

"Thả anh xuống đi"

Jason cứng đờ người. Rồi hắn nhìn xuống, "Gì cơ?"

"Thả anh đi, Jason". Giọng Dick run rẩy, nhưng cảm xúc bên trong cực kì chắc chắn. "Thả anh xuống. Như thế em có thể trèo lên trên".

"Quỷ tha ma bắt anh đi". Jason đáp lại gay gắt. "Đừng hòng tôi làm vậy".

"Em không có lựa chọn đâu". Đầu Dick lơ lửng giữa không trung, mái tóc đen che mất gương mặt anh giống như tấm vải liệm. Rồi anh hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân, sau đó nhìn lên một lần nữa, "Thả tay anh. Nếu không, cả hai ta đều sẽ bị rơi xuống."

"Và nếu tôi thả, anh sẽ chết !"

Nụ cười lần này của Dick mang cảm giác vừa vui vừa buồn, "Mình anh vẫn hơn là cả hai cúng ta".

Máu trong người Jason sôi trào trong người hắn, "Không"

"Jason---"

"KHÔNG!"

Cơ thể hắn run rẩy, mồ hôi hắn túa ra trên đầu ngón tay đang nắm chặt mỏm đá và chảy xuống cả cổ tay Dick. Hắn biết Dick nói đúng, hắn biết rằng nếu như hắn không thả tay, hai người họ chẳng mấy chốc sẽ đều rơi xuống vực. Đó chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng nếu Dick nói hắn phải làm điều đó... nói hắn tự nguyện để anh rơi xuống mà bỏ mạng...

Vậy chẳng thà anh bảo Jason tự lấy kiếm rồi tự đâm thẳng vào tim hắn đi cho rồi.

"Tôi không quan tâm, Dick. Anh bị điên à mà nghĩ tôi... Tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. Tôi sẽ không trở lại Gotham, gặp lại Bruce, và nói với ông ấy rằng tôi để anh vọng mạng. Tôi không thể làm vậy. Sẽ không. Nếu làm vậy tôi sẽ không thể sống nổi đâu... Không phải là khi anh..."

"Và anh cũng không muốn chịu trách nhiệm với cái chết của em!" Dick ngước lên nhìn Jason, dùng hết sức lực ít ỏi còn lại để cất giọng, "Vì Chúa, Jason. Ít nhất nếu như anh chết đi theo cách này, em còn có thể giữ được mạng sống. Em không hiểu sao? Vậy nên thả tay anh ra đi. Anh yêu cầu em, thả tay anh ra ngay bây..."

Sỏi kêu lạo xạo phía trên họ trước khi anh kịp nói tiếp. Jason nhìn về phía âm thanh đang phát ra, và mắt hắn mở lớn để nhìn rõ người đang đứng đó. Với sương mù dày đặc cùng chiếc mũ trùm đầu, hắn không thể quan sát bất cứ đặc điểm nhận dạng nào, chỉ thấy một khoảng trống màu trắng kì dị nơi vốn phải là gương mặt. Nhưng cây trượng trên tay bọn chúng thì không thể lẫn đi đâu được. Vầng hào quan phát ra xung quanh cây trượng khi chúng giơ nó lên với một mục đích rõ ràng là đi về phía bọn họ.

Chà, Jason cay đắng nghĩ, điều này có khi lại giúp mọi thứ dễ giải quyết hơn.

"Jason, cái gì---"

Tôi xin lỗi, Dick.

Jason hít một hơi thật sâu, hắn hoàn toàn hiểu rằng đây có thể là giây phút cuối cùng của hắn ở thế gian này. Các ngón tay đau nhức cuối cùng trượt khỏi vách đá, lao xuống lớp sương mù, rơi vào vực sâu không đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top