Kepat Aklinmo Ai Be Mat Qua Tim Cua Toi Di Roi
Một tuần trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày nghỉ. Tiếng chuông vừa reo lên, sinh viên trong giảng đường đã thấy một màn cong đuôi bỏ chạy của cậu bạn mét chín, kéo theo Lâm Mặc đang còn ngơ ngác cầm dép chạy theo."Kéo cái gì? Tôi là hoa đã có chủ rồi nha, lôi nhau đi đâu"Lâm Mặc vừa đi theo vừa la ầm ĩ cả đoạn đường dài, hét to lại còn khoác lên mình nguyên cái áo màu xanh chuối chói mắt, đến nỗi đi đến đâu cả hai cũng thành cây cột thu hút sự chú ý."Đi hẹn hò""Hả?? Chúng ta đi với nhau?"Lâm Mặc trợn tròn mắt, nhìn thằng bạn mình bằng gương mặt bất ngờ thì ít mà hoảng loạn thì nhiều.Châu Kha Vũ trông thấy người kế bên phản ứng không đúng lắm. Ngẫm nghĩ một lúc mới phát hiện lời nói của mình có chút vấn đề."Dắt cậu đi gặp người yêu"Lâm Mặc nghe xong ôm ngực thở phào. Đấy! Nói rõ ràng thế có phải đỡ đau tim không."Không đi nữa, hết yêu rồi""Nhanh lên, anh Patrick đang đợi đó" "Không đi, tôi không dễ dụ dỗ thế đâu"Đứng ngay giữa sân trường, cạnh cái bể cá có hai con người cứ giằng co ầm ĩ mãi chẳng chịu đi, ai nấy đi qua đều không khỏi liếc nhìn một cái. Được tầm mười lăm phút, sau khi thành công lấy được cây kem từ túi tiền Châu Kha Vũ, Lâm Mặc vui vẻ lon ton bước đi ngoan ngoãn sau lưng thằng bạn cao kều.Bốn người gặp nhau trước cổng trường. Châu Kha Vũ đẩy Lâm Mặc đang làm bộ mặt hờn dỗi từ nãy đến giờ lên yên sau chiếc mô tô có người chờ sẵn."Cậu chủ của tôi ơi, em còn dỗi anh à?"Lưu Chương cầm lấy tay người đằng sau kéo lên ôm eo mình, bàn tay vẫn nắm trọn tay Lâm Mặc vuốt ve từng khớp xương rõ ràng trên bàn tay trắng nõn."Người ta là thầy mình, ai mà dám giận hờn"Lâm Mặc rút tay lại, kiên quyết có chết cũng nắm đuôi xe chứ không thèm ôm vị người yêu phía trước. Lưu Chương thấy cậu nhóc giở trò ngang bướng, không nhịn được bật cười."Cười cái gì?" Trông thấy tấm lưng người anh lớn rung lên, tiếng cười vang khúc khích, trong lòng cậu lại càng thêm tức tối. Anh còn không mau dỗ em, nắm tay em đi chứ lại cười cái gì?"Em nghĩ kĩ đi, có muốn ôm không?""Không""Đừng hối hận nhé"Dứt lời, người cầm lái rồ ga một cái. Chiếc xe giật bắn về phía trước rồi dừng lại đột ngột. Lâm Mặc từ đằng sau bị đổ nhào vào tấm lưng chàng trai trước mặt, tay theo phản xạ ôm lấy eo người kia cứng ngắc. Lưu Chương được mèo nhỏ dính lấy, thoả mãn cười khúc khích:"Đấy thấy không, rồi em cũng ôm anh thôi"Chiếc xe lại gầm lên, như mãnh hổ xé gió lao thẳng vào con đường phía trước. Doãn Hạo Vũ trông thấy một màn vừa rồi, trong đầu hiện ra hàng vạn câu hỏi."Ơ lúc trước thầy Lưu chở anh đâu có phóng nhanh như vậy đâu nhỉ?"Châu Kha Vũ ở kế bên nghe thấy không nhịn được phì cười:"Thì tại anh không phải mục đích của người ta""Hả?"Hoá ra không chỉ giới trẻ khó hiểu, mà là mấy tên lái mô tô đều khó hiểu như nhau.
____________________________________
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top