ZingTruyen.Top

[KHR] [Tái Bản] LIFE

Chương 117_Câu chuyện về mái tóc

Vongola_Hanami

Được rồi, tóm tắt tình hình là hiện tại hai người bọn họ đã bị một đám lưu manh bao vây. Khoảng 5 đến 6 tên, vì chỗ này không có đèn điện nên cũng không khó hiểu khi trở thành nơi phục khích của chúng. Tất cả đều có mang vũ khí, vì thế có thể xếp vào loại tội phạm nguy hiểm. Tuy nhiên, bọn chúng chọc vào nhầm người rồi. Yoru liếc mắt nhìn sang Squalo, nhịn không được lại lắc đầu mặc niệm. Bên cạnh cô chính là tội phạm đặc biệt nguy hiểm đấy, xui xẻo đụng trúng ác nhân chính gốc rồi, bọn lưu manh tép riu này cũng nên sám hối đi là vừa.

"VOI!! Được lắm!! Đúng lúc ta đang cần giãn xương cốt cho trận đấu ngày mai! Ta sẽ băm vằm các ngươi ra làm trăm mảnh!!"

Squalo giơ kiếm lên, còn không để bọn lưu manh kia kịp hoàn hồn đã lao tới chém bay một tên trong số chúng, động tác lưu loát lại không một chút nhân từ nào. Máu văng ra tứ phía, tiếng gào thét đứt đoạn vang lên không ngừng. Yoru hai tay nắm sau lưng, đưa mắt nhìn những căn nhà chìm trong bóng đêm xung quanh, không biết bọn họ có bị đánh thức bởi âm thanh kinh dị này không nhỉ?

Một tên lưu manh bị chém bay đến chỗ cô, dao găm trên tay hắn rơi xuống đất, văng ra một đoạn khá xa. Yoru cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, khuôn mặt tái nhợt không có lấy một tia sợ hãi nào, ngược lại cô còn giơ chân giẫm lên bàn tay đang cố vươn ra vớ lấy con dao trên đất. Tên này là kẻ khi nãy đã dùng ánh mắt kinh tởm để nhìn cô, Yoru không thừa nhận bản thân thù dai đâu, nhưng những tên như thế này trong mắt cô đều không khác gì là rác rưởi cả. Dù sẽ bị bẩn tay, nhưng tốt nhất vẫn là nên dọn dẹp càng sớm càng tốt.

"VOI!! Một đám yếu đuối!!"

Yoru ngước lên, vừa vặn thu vào cảnh tượng người đàn ông hung bạo đang ngửa cổ sảng khoái cười lớn, tay gắn kiếm, chân giẫm lên xác chết, mái tóc trắng ánh bạc tung bay, gương mặt hung tợn ướt đẫm máu tươi, khung cảnh đúng là khiến người ta rợn cả người. Đây là mafia Italy, lấy việc giết người làm thú vui, có thể làm đủ loại chuyện ác độc dơ bẩn nhất trên đời, thậm chí còn không có chút ăn năn hay tôn trọng nào với người đã chết. Bọn họ chẳng khác nào những kẻ bị rối loạn nhân cách và tâm thần phân liệt. Yoru cúi đầu nhìn xuống gã đàn ông nằm dưới chân mình từ khi nào đã trút hơn thở cuối cùng, đáy mắt khẽ nảy mấy tia hoang mang ngờ nghệch.

Liệu có phải cô cũng đang dần trở nên giống bọn họ rồi không?

"VOI! Nhãi ranh, làm gì mà ngớ người ra đó thế hả? Bị dọa cho sợ rồi à? Mặt mày trắng bệch hết rồi này!"

Yoru mờ mịt nhìn Squalo, "Trông tôi giống như đang sợ lắm sao?"

Vị kiếm sĩ nhíu mày, "Ta mới là người đang hỏi ngươi nhãi ranh! Với lại đừng có trưng ra cái mặt ngu ngốc như thế nữa! Phiền phức!"

Mặt cô thì như thế nào? Yoru càng lúc càng khó hiểu ôm lấy mặt, tự nhiên bị mắng vô tội vạ như thế ai mà không cảm thấy khó chịu chứ. Thấy cô trở nên ngây người như thế, Squalo không hiểu sao lại cảm thấy bực dọc, hắn chậc lưỡi một cái, một tay nâng cằm Yoru lên, tay còn lại lau đi vết máu dính trên gò má tái nhợt của cô.

"Được rồi. Trông tốt hơn rồi đấy."

Squalo gật gù thỏa mãn, trên môi như thường lệ lại nở một nụ cười đắc ý. Yoru không nói gì mà chỉ cúi đầu trầm mặc, tay vô thức lại xoa xoa gò má nơi người kia vừa mới chạm vào, lầm bầm nói gì đó. Bản thân cứ như bị đối xử giống như một đứa trẻ con vậy, cô không bài xích cảm giác này nhưng cũng đồng thời không muốn phải lặp lại thêm một lần nào nữa. Yoru rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô sải chân bước qua cái xác trên đất, lại tiếp tục bước đi con đường quen thuộc như không có chuyện gì xảy ra.

"VOI!! Ranh con, đừng có tự dưng rời đi như thế! Phải chờ ta chứ!"

"Superbi-san, anh ồn quá đấy." Yoru thở dài, mắt liếc nhìn sang người đàn ông đang đi bên cạnh, nhíu mày, " Người anh dính đầy máu. Hay là ngủ qua đêm trong nhà tôi luôn đi."

"Hả!?" Squalo đột nhiên lại trở nên lắp bắp, "Ngủ, ngủ qua đêm!?"

"Ừ, thì giờ cũng trễ rồi. Tôi cũng lười phải quay trở về trường lấy xe lắm. Ngủ ở đó một đêm thì có sao đâu." Yoru híp mắt nhìn Squalo, thấp giọng nghi ngờ, "Anh đang suy nghĩ gì mờ ám đúng không? Đang tính toán gì à?"

"VOI!! Không có! Ta có thể tính toán gì với một con nhãi ranh như ngươi chứ!?"

Yoru liếc nhìn Squalo một lát rồi quay đi, quyết định không để tâm đến nữa, "Vậy thì đi thôi..."

. . .

Chỗ này vừa nghèo nàn lại vừa bé tí, đây căn bản là một cái quán ăn với cái gác nhỏ xíu trong nhà bếp, ngoài ra không còn thứ gì đáng để cho vào mắt... Squalo lầm bầm trong miệng, chán nản lê thân ra khỏi nhà tắm. Vì không có đồ để mặc nên hắn chỉ đành mặc lại bộ đồ cũ khi nãy của mình, còn cái áo khoác Varia dính đầy máu thì đã bị hắn ném vào sọt rác từ đời nào rồi. Bây giờ đã là nửa đêm, Squalo mệt nhoài ngả lưng ra ghế, trên bàn là chai rượu hắn vơ được từ cái tủ được trưng bày gần đó, một mình tu gần hết số rượu đó. Ít ra thì chỗ này còn có vài thứ có giá trị.

Cái con bé mặt đần chắc bây giờ đã say ngủ từ bảy đời rồi. Quả nhiên chỉ là đứa con nít, vậy mà lúc nào cũng làm bộ mặt sầu đời như cả thế giới mắc nợ nó cái gì vậy.

"Cứ nghĩ là có ăn trộm, ai ngờ là mafia-san một mình uống rượu trong đêm sao?"

"Hả!?" Squalo gằng giọng, nhíu mày quay lại nhìn. Chậc, vừa mới nghĩ tới mà đã xuất hiện rồi.

"Ngươi còn chưa ngủ à!? Trẻ con thì nên ngủ sớm đi!"

"Là nhờ ai mà tôi không ngủ được chứ?" Yoru ngáp dài một tiếng, lê bước đến chỗ vị kiếm sĩ, kéo ghế ra ngồi vào vị trí đối diện hắn, chống cằm đưa mắt nhìn chai rượu nằm lăn lóc trên bàn, "A a, chai rượu đó đắt tiền lắm đấy. Anh uống sạch luôn rồi sao?"

Squalo nâng ly nhấp một ít rượu, nhếch môi cười, "Chứ để lại cho ranh con nhà ngươi làm gì? Ngươi vẫn chưa đủ tuổi để uống đâu."

"Ai thèm thứ có cồn đó chứ." Yoru xua tay, nhàm chán đáp lại, "Bởi vì nó là đồ quý giá của người đó nên tôi chỉ quan tâm thôi..."

"Người đó? Là tên nào?" Squalo nhướng mày hỏi.

Khuôn mặt của Yoru nháy mắt liền xuất hiện một tầng u ám, cô khẽ lầm bầm, "Quên rồi..."

Nhận thấy tâm trạng của con bé kia lại một lần nữa đột ngột xuống dốc, Squalo cũng im lặng không hỏi nữa. Tự dưng hắn cũng hết cả hứng uống rượu luôn rồi.

Yoru nằm dài ra bàn, giấu mặt dưới hai cánh tay, thấp giọng gọi, "Mafia-san này..."

"Này, gọi tên ta cho đàng hoàng. Ta chém ngươi đấy."

"Anh nuôi tóc dài từ khi nào vậy?"

Squalo híp mắt, tự nhiên lại chuyển chủ đề sang chuyện tóc tai vậy?

"Ờm, ta đoán cũng hơn tám, chín năm gì đó rồi..."

"Thế à? Quả là một thời gian dài đấy." Yoru ngân giọng như thể cảm thán, lại tiếp tục hỏi, "Tại sao anh lại nuôi tóc dài vậy?"

Squalo ngả lưng ra ghế, mắt nhìn lên trần nhà, tựa như đang hoài niệm chuyện gì đó, chậm rãi đáp lại, "Bởi vì ta đã lập lời thề. Nếu ta vẫn chưa thấy hắn ngồi lên cái ghế của Vongola Đệ Thập, ta sẽ không bao giờ cắt tóc."

Yoru từ từ mở mắt, ngón tay trong vô thức lại chạm vào những lọn tóc ngắn củn cỡn phủ trên gò má mình. Cô đang nghĩ gì, chợt cất giọng cười đầy trào phúng. Bây giờ lấy việc cắt tóc ra thề thốt hiện đang là mốt sao?

【Sora, tớ hứa với cậu, trừ khi đã đòi lại công bằng cho cậu, tớ sẽ không bao giờ để lại tóc dài.】

"Thì ra chúng ta ít nhất cũng có điểm chung rồi đấy, mafia-san..."

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Hãy để lại vài lời nhận xét của mọi người về Hiiragi Yoru.

Toi thật sự rất muốn biết hình tượng con bé trong mắt mọi người là như thế nào để có thể viết tiếp được | ू•ૅω•́)ᵎ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top