ZingTruyen.Top

[KHR] [Tái Bản] LIFE

Chương 119_Uỷ viên trưởng nổi tiếng ngang ngược

Vongola_Hanami

Yoru leo lên thẳng sân thượng, sau khi tìm cho mình một chỗ thuận lợi để có thể quan sát trận đấu thông qua cái màn ảnh lớn gắn lên tường, cô ngồi xuống, lấy trong balo mấy gói bánh ăn vặt mình đã làm cùng với máy nghe ngạc mp3 cũ ra. Người ngoài nhìn vào không biết sẽ còn tưởng cô đang tổ chức tiệc pinic một mình không đấy. Yoru lặng lẽ đeo tai nghe vào, thong thả cho một mẩu bánh vào miệng, mắt đỏ thẫm như máu nhìn qua hàng rào chắn hướng đến nhóm thiếu niên tụ tập ở dưới sân trường.

"Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi, ủy viên trưởng. Bắt tôi đến đây giờ này chỉ để nhìn tôi bằng ánh mắt như dao đó chẳng khiến anh thoải mái hơn đâu."

Không thấy người kia trả lời, Yoru nhíu mày tháo một bên tai nghe ra, quay lại nhìn thiếu niên đứng sau lưng, "Này, tôi nói thật đấy, anh có gì để nói thì mau-"

Yoru bỗng chốc im bặt, đúng hơn là ngay khi cô nhìn thấy gương mặt hung tợn đến đáng sợ của ủy viên trưởng thì bao nhiêu chữ nghĩa muốn nói đều bị cuốn trôi xuống cuống họng hết rồi. Yoru không nhịn được mà nấc lên một cái, quả nhiên vẫn là không nên gặp mặt anh ta. Có khi nào cô sẽ bị cắn chết ngay tại đây không nhỉ? Yoru cười như không cười, tay có chút run run muốn đem tai nghe đeo lên. Tai không nghe mắt không thấy nhất định sẽ không cảm thấy sợ nữa...

"Hiiragi Yoru."

"Hức-"

Yoru trán đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy ủy viên trưởng sải dài bước lao tới, cô theo phản xạ lùi lại, tay vớ lấy nhanh con dao trong túi giấu ở sau lưng. Đừng hiểu lầm, cô chỉ muốn phòng vệ thôi. Yoru mím môi nén cơn nấc của mình xuống, siết chặt lấy cán dao, mắt khóa chặt lấy cánh tay đang cầm tonfa của người kia. Nhưng khác xa với những gì cô tưởng tượng, không có bất kì một cú đánh hay đòn tấn công nào giáng xuống cả, thay vì đó, Hibari Kyoya quỳ gối xuống trước Yoru, hai bàn tay vươn ra kéo khuôn mặt của cô lên, đôi mắt màu thép nguội híp lại cẩn trọng quan sát.

"Ủy, ủy viên trưởng?" Yoru nhíu mày, sườn mặt bị bóp đến đau điếng, anh ta không định nghiền nát nó bằng tay không đấy chứ?

Hibari Kyoya mặc kệ cái biểu tình đau đớn của Yoru, mắt nhìn một lượt hết từng vết thương của cô, sau đó liền âm trầm cất giọng, "Tại sao lại bị thương?"

Yoru chớp chớp mắt không hiểu, suy nghĩ một hồi mới nhận ra ánh mắt của anh ta đang hướng đến vết thương trên trán của cô. À còn có ở cổ và cánh tay nữa. Hai phần ba trong số đó là do tên mặt sẹo đó ra tay, còn lại là của gã đàn ông khốn khiếp giờ có lẽ đã làm phân bón trong vườn nho rồi. Nhưng làm sao Yoru có thể trả lời như thế được chứ, cô không muốn mọi chuyện lại bị khui ra đâu. Cũng chẳng có vẻ gì ủy viên trưởng sẽ tỏ vẻ tốt bụng trả thù giúp cô (?), cho nên chuyện gì qua rồi thì cho nó qua luôn đi.

"Tôi bị ngã." Yoru bình tĩnh đáp lại, hoặc ít ra là cô nghĩ vậy, vì bản thân cô đang bị nhìn chằm chằm đến phát run rồi.

Hibari trông chả có vẻ gì là tin vào câu trả lời tùy tiện của Yoru. Hắn híp mắt, hàn khí trên người đang tỏa ra nồng nặc, càng lúc càng áp sát cô, tiếp tục hỏi, "Tại sao người lại tụ tập cùng đám động vật ăn cỏ kia?"

Yoru đảo mắt, tỏ vẻ không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Cũng chẳng thể nói cô đang bị bắt cóc được. Ngoại trừ mấy vết thương trên người thì trông cô chả có vẻ gì là bị bắt cóc cả, nhìn xem có nạn nhân nào lại được tên bắt cóc thả cho đi tung tăng khắp nơi như thế này không?

Yoru cười ha hả, mồ hôi đổ ròng ròng, "Đó là một câu chuyện rất dài, ủy viên trưởng-"

"Vậy thì rút ngắn lại." Hibari lạnh lùng nói.

"..." Yoru: Đừng có vô lý như vậy, ủy viên trưởng.

Yoru nhịn không lại trút một tiếng thở dài, tựa lưng vào hàng rào chắn, kéo ra một khoảng trống giữa mình và người kia, bân quơ nói, "Làm thêm. Bởi vì bọn họ đang tuyển thêm đầu bếp nên tôi mới đến đó."

Hibari híp mắt ngờ vực, "Ngươi thiếu tiền sao?"

"Tàm tạm..."

Yoru lơ đãng nhìn ra chỗ khác, nhớ đến số tiền mà bọn họ trả trong một ngày, cô cũng cảm thấy bản thân cũng không phải là nói dối hoàn toàn. Sau khi quán rượu nghỉ bán, cô cũng đã tính toán đến việc tìm một công việc bán thời gian khác. Tuy nhiên, với độ tuổi hiện tại của cô thì việc tìm kiếm một công việc mới là rất khó khăn. Mặc dù không phải trả tiền nhà, nhưng cô cũng rất cần tiền để chi trả các loại chi phí khác. Vì thế nên Yoru mới không cố gắng bỏ trốn khi bị Varia bắt đi, đặc biệt là sau khi cô nhận được ngày lương đầu tiên khi làm việc ở đó.

Nhận thấy thiếu nữ trước mặt có vẻ mất tập trung, ánh mắt của Hibari càng thêm sắc lạnh, hắn chống hai tay lên rào chắn, chặn lấy gần hai bên tai Yoru, một lần nữa áp sát lấy cô, thấp giọng ra lệnh, "Nghỉ việc đi."

"Vâng?" Yoru nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu người kia vừa mới nói cái gì, "Tại sao tôi phải nghỉ chứ?"

"Luật lệ của Nanimori không cho phép học sinh đi làm ngoài giờ. Nếu tái phạm, sẽ bị cắn chết." Hibari xoa xoa một bên gò má cô, nghiền ngẫm đáp lại.

Yoru đẩy bàn tay của hắn ra, cười như không cười, "Đừng có nói dối, Hibari-san. Lúc tôi còn làm việc ở quán ăn đó, anh cũng đâu có cấm tôi."

"Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi." Hibari nghiêng đầu, mặt điềm tĩnh nói, "Ta không thích thì không cho phép ngươi làm thêm nữa."

"..." Yoru: Quỷ ngang ngược...

Biết mình không hề có phần thắng trong cuộc tranh cãi này, Yoru đành trút một tiếng thở dài, bân quơ đưa mắt nhìn chỗ khác, tạm thời thuận theo lời nói của ủy viên trưởng, "Được rồi. Tôi sẽ nghe theo anh. Vì thế nên mau tránh ra đi."

Tất nhiên lời nói không có chút thành thật đó làm sao có thể khiến ủy viên trưởng tin tưởng, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện buông tay, kéo ra một đoạn khoảng cách giữa hai người. Yoru giống như lấy lại được một chút không khí, thở phào ra một tiếng, căng thẳng biến mất khiến cô cũng quên mất đi sự bất an ở trong lòng.

[VOI! Thằng nhãi, đó không phải kiếm pháp Shigure Souen!!]

Đó là lần đầu tiên Yoru nhìn thấy bộ dạng chật vật đổ máu của Superbi Squalo. Mái tóc trắng ướt nhẹm dính bệch vào gương mặt dữ tợn đầy máu, ánh mắt của hắn chưa từng phẫn nộ và dữ tợn đến thế. Yoru nhíu mày bám tay vào hàng rào, sự tập trung hoàn toàn dồn vào trận đấu được chiếu qua màn hình lớn trên tường. Rõ ràng so với bộ dạng tàn tạ đầy vết thương của Yamamoto Takeshi, Squalo có nhiều lợi thế hơn. Nhưng sao bất an trong tim cô cứ càng lúc càng lớn thế này...

"Superbi-san..."

Hibari Kyoya im lặng không nói, đôi đồng tử màu thép nguội lạnh lẽo phản chiếu lấy khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu nữ kia, trong lòng lại nảy lên một tia hàn khí không ai rõ. Hắn đưa tay tay ra, chạm lấy phần mái tóc rũ bên mang tai của cô, nhưng Yoru dường như chẳng cảm nhận được sự đụng chạm cố ý của ủy viên trưởng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ hướng đến người đàn ông tóc trắng trong màn hình.

"Tại sao..."

Tại sao ngươi lại có ánh mắt như thế?

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Dạo này xem Vincenzo lại có hứng viết truyện lại :))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top