ZingTruyen.Top

[KHR] [Tái Bản] LIFE

Chương 121_Ảo ảnh và máu

Vongola_Hanami

Trận chiến tranh nhẫn Sương Mù đêm nay Mammon sẽ đại diện Varia chiến đấu, còn bên nhóm Sawada thì... Cô vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thích hợp sẽ đảm nhận vai trò này.

Yoru chán nản thở dài, đưa mắt nhìn quanh phòng thể chất, nơi chốc lát nữa thôi sẽ trở thành một bãi chiến trường không hơn không kém. Cô lại liếc mắt nhìn sang gã đàn ông đang yên tĩnh nằm dài trên ghế bành, nếu không phải vì gã ta thì cô đã không vác mặt đến xem cái trận đấu tàn nhẫn này rồi. Chỉ cần nhớ tới cái cảnh mấy tiếng trước đột nhiên lại bị một tên mặt sẹo hung tợn nắm cổ áo lôi đi thôi cũng khiến Yoru nổi điên lên rồi. Nhưng bởi vì đối phương là một tên mafia giết người không gớm tay nên cô chỉ còn nước nhịn xuống, ngoan ngoãn đứng yên ở đây, tiếp tục chịu đựng mấy cái ánh mắt soi mói đang hướng về phía mình.

Người bảo vệ sương mù của bên kia vẫn chưa xuất hiện, và hình như chính bọn họ cũng chẳng biết người đó là ai. Giữ bí mật với cả đồng đội luôn à? Yoru trầm ngâm suy đoán, sẽ không có chuyện bỏ cuộc đâu bởi nó không giống như phong cách của bọn họ cho lắm.

Từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng hai, ba người gì đó, Yoru híp mắt, còn đang ngờ ngợ nhớ ra hai người thiếu niên trong bộ đồng phục lạ hoắc thì đã bị sự xuất hiện của cô gái đứng sau làm cho kinh ngạc đến mức sửng sốt.

"Nagi!?"

Yoru mất bình tĩnh hô lên, bước chân loạng choạng tiến lên mấy bước, nhưng cô còn chưa kịp chạy đến, một bàn tay từ phía sau đã nắm thóp lấy cần cổ của Yoru, không cho phép cô di chuyển thêm một bước nào nữa. Yoru cứng người, sau gáy lạnh toát, cô không tình nguyện theo hướng dẫn của kẻ phía sau từng bước lùi về sau, khuôn mặt tràn ngập kinh sợ mấy giây trước liền bị sự căng thẳng lấn át.

"Shi shi shi~ Bên đó không có chỗ cho ngươi, thường dân~"

Belphegor thấp giọng cảnh cáo, những ngón tay càng siết chặt lấy cái cần cổ yếu ớt mỏng manh, tựa như hắn chỉ cần dùng thêm một ít lực nữa liền có thể bẻ gãy nó như bẻ một nhánh cây vậy. Yoru không trả lời, đôi mắt âm trầm tối lại, sự uy hiếp của Belphegor chỉ có một phần, nhưng thứ cô phải e dè hơn chính là ánh nhìn cảnh cáo của gã đàn ông đang ngồi chiễm chệ trên ghế. Gã chẳng làm gì, đến cả một ngón tay cũng không động đậy, nhưng chỉ với loại sát khí tàn ác đó cũng đủ để khiến cô sợ đến nỗi không bước nỗi rồi.

"Yoru-san! Cậu không sao chứ?"

Yoru ngẩng đầu, trong đôi mắt thể hiện rõ sự nóng nảy cùng với lo lắng hướng đến cô gái đứng không xa. Tại sao Nagi lại ở đây? Bộ dạng kì quặc đó là sao? Cơ thể của cậu ấy vẫn ổn chứ? Quá nhiều câu hỏi cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, Yoru cắn môi, sự nghi hoặc trào lên dưới đáy lòng. Nagi không hề có năng lực chiến đấu, thậm chí cái cơ thể từng trải qua một cuộc đại phẫu ấy làm sao có đủ khả năng để sử dụng vũ khí? Cậu ấy làm sao có thể biết đến trận chiến này? Không, là kẻ nào đã xúi giục Nagi? Cậu ấy ngay từ đầu không hề dính líu đến thế giới xấu xa và dơ bẩn này, chỉ có khả năng là ai đó đã lôi kéo cậu ấy thôi...

"Tớ, tớ sẽ cứu cậu Yoru-san!"

Không, không, cậu nên bỏ chạy khỏi chỗ này thay vì lo lắng cho tôi... Yoru gần như chỉ muốn hét lên như thế với cô gái yếu ớt kia, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến muốn rỉ máu. Đây là một trận chiến cược bằng cả tính mạng của mình, làm sao Nagi có thể giành chiến thắng đây?

Đám người đó... Sao các ngươi dám lôi kéo Nagi?

. . .

Đó là một trận chiến bằng ảo ảnh, cả Mammon và Nagi đều tấn công nhau bằng năng lực tâm linh để tạo ra hàng loạt những ảo ảnh có khả năng tác động lên não bộ của người khác. Nhưng Nagi dần bị sức mạnh của đứa trẻ trùm mũ kia áp đảo và kết cục là bị trọng thương. Phần nội tạng bên trong cô ấy đã biến mất, và điều đó khiến Nagi lâm vào hôn mê.

Yoru sốt ruột cắn móng tay, không thể nói là trọng thương được, nó giống như là Nagi trở về trạng thái trước đây của mình sau khi bị tai nạn giao thông hơn. Lúc đầu cô cũng đã nghi ngờ tại sao Nagi có thể hồi phục nhanh như vậy nhưng giờ có lẽ đã rõ rồi.

"Rokudou Mukuro, là ngươi đúng không?"

Phía bên kia, cơ thể nhỏ bé của Nagi từ từ biến đổi và trong làn khói mờ ảo ấy, một giọng nói nam tính vô cùng quen thuộc vang lên khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Ku fu fu~ Ta đã trở lại, từ phía bên kia vòng luân hồi~"

Yoru thở dốc, trên môi nhịn không được lại nở một nụ cười trào phúng. Tuy không biết bằng cách nào nhưng có lẽ cô có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi. Sau chuyện này, cô nhất định phải tra hỏi tên đầu dứa này một trận cho ra lẽ mới được. Nagi có lẽ... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Belphegor đứng bên cạnh rất nhanh liền nhận ra có gì không đúng, bàn tay vẫn đang giữ ở cổ di chuyển xuống nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Yoru. Hắn kéo cô sang một bên, biểu tình hiếm khi lại trở nên nghiêm túc như thế, thấp giọng hỏi:

"Này thường dân, ngươi bệnh sao?"

"Hả..."

Yoru khó khăn trả lời lại, sắc mặt vốn tái nhợt nay càng trầm trọng trắng bệch, lòng bàn tay cô lạnh ngắt và cơ thể thì vẫn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Chính Yoru cũng không thể hiểu được cơ thể của bản thân đang xảy ra chuyện gì, từ khi trận đấu bắt đầu thì nó đã bắt đầu trở nên yếu hơn rồi.

Yoru còn định nói gì đó thì từ đâu một trận bão tuyết ập đến, không, chỉ là ảo ảnh thôi. Cô quay đầu lại nhìn, thì ra là do Mammon phát ra. Yoru nhận ra, những loại ảo ảnh này trong mắt cô không thể duy trì được lâu, nó chỉ kéo dài khoảng vài giây trước khi hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, cơ thể của cô sẽ càng trở nên suy yếu hơn, và những cơn đau đầu dai dẳng không hề có dấu hiệu suy giảm mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Những cơn ảo ảnh cứ liên tiếp xuất hiện, sàn nhà trở nên vặn vẹo và những cột lửa xuất hiện khắp nơi. Năng lượng tâm linh càng lớn thì cơn đau Yoru càng nặng nề, trời đất như muốn quay cuồng và những dòng ký ức xa lạ cứ thay phiên nhau chiếm lấy tâm trí của cô.

【Hôm nay là sinh nhật Yoru mà, tớ đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cậu đấy!】

【Yoru, đừng đến đây-!】

【Sora đã tự sát rồi...】

【Con ả đó đã giết Sora!! Nó đã giết Sora!!】

【Tỉnh táo lại đi Yoru!】

【Đáng thương, con bé còn quá trẻ...】

【Không phải! Không phải! Sora không tự sát! Cậu ấy-】

"Dừng lại đi... Khốn khiếp!"

【Ừ, mau dừng lại thôi, bởi vì ngươi mà chết thì phiền lắm...】

"Ha-"

Cứ như là những đóa hoa trà đỏ thẫm lúc nở rộ vậy, thứ sắc đỏ gớm ghiếc ấy ngập tràn trong khoang miệng, chảy tràn xuống lòng bàn tay rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà. Yoru dường như chẳng còn chút sức lực nào, hai chân dần mất đi cảm giác mà vô lực khuỵch xuống. Và trước khi tầm nhìn của cô chỉ còn lại là một màu đen đặc như bầu trời đầy giông, cô đã nhìn thấy biểu tình vô cùng kì quặc trên gương mặt của tên thiếu niên đó.

"Tại sao..."

Tại sao ngươi lại có biểu cảm đó?

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Hôm nay do ăn bún riêu cay mà ọc ra một bãi có màu đỏ như "máu" vì thế nên toi cũng cho con gái yêu của toi thổ huyết theo luôn :))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top