ZingTruyen.Top

Khr Tai Ban Life

Hiiragi Yoru yếu ớt như ánh nắng của những ngày đầy giông vậy.

Byakuran ngồi ở bên cạnh giường, đôi mắt màu tím nhạt dõi theo nhất cử nhất động của thiếu nữ đang vùi mình trong đống gối mềm ấm áp. Hắn biết em rất sợ lạnh, vì thế nên sau khi lau sơ người cho em bằng nước ấm, hắn liền chất toàn bộ gối mềm của mình đặt bên cạnh em, như thế có thể giúp thân nhiệt của em đỡ hơn một chút. Byakuran vốn không giỏi chăm sóc người khác, nhưng với những kiến thức hắn đã tiếp thu được từ những bản thể khác nhau ở thế giới khác, hắn ít ra vẫn có thể chăm sóc thật tốt cho cô gái của mình.

Yoru ngủ không hề yên ổn, hai mày nhíu chặt với nhau, mắt nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm cả vầng trán, thoạt nhìn tựa như em đang trải qua một cơn ác mộng kinh khủng vậy. Byakuran tựa cằm bên mép giường, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của em, cứ như là một thói quen khó bỏ vậy. Yoru không thích có người nhìn mình lúc ngủ, bởi vì nó khiến em cảm thấy không an toàn. Nhưng Byakuran thì luôn cứng đầu làm những điều mà Yoru không thích, vì thế nên 'hắn' sẽ luôn bị em chau mày khiển trách mỗi khi thức dậy. Biết làm sao được? Yoru khi ngủ lại đáng yêu đến vậy làm chi, khiến hắn quyến luyến không muốn rời xa...

"So với khuôn mặt lúc chết thì như thế này vẫn dễ thương hơn..."

Byakuran nhỏ giọng, ngón tay từ trán dời đến gò má xanh xao của thiếu nữ.

"Em sẽ không chết nữa đúng không?"

. . .

Lúc ấy trời đã khuya, Yoru từ trong ác mộng tỉnh dậy, nói đúng hơn là bị một tràng âm thanh đổ vỡ từ bên ngoài đánh thức. Cô chống tay ngồi dậy, cơ thể không còn một chút sức lực nào, nặng nề như người bị ốm nặng, đau nhức ập đến khiến cô chỉ muốn một lần nữa nằm xuống giường, để mặc cho bản thân lại tiếp tục chìm trong ảo mộng kinh tởm. Đôi mắt đục ngầu nhìn thật lâu vào trong bóng tối, không gian vặn vẹo bắt đầu trở nên rõ ràng hơn một chút, cô hất lớp chăn gối nặng trịch trên người mình xuống sàn, sau đó quay lưng rời khỏi giường. Lòng bàn chân cảm nhận được cái lạnh tê tái của sàn nhà, vì áp lực mà miệng vết thương lại bị rách ra, vết máu đỏ theo dấu chân của cô in ra khắp nơi.

Rời khỏi căn phòng tối đen như mực, đón tiếp Yoru chỉ là một tràng ánh sáng chói mắt của bóng đèn, cô theo phản xạ nheo mắt, lần theo tiếng động mà đi đến chỗ gian bếp hỗn loạn. Thiếu niên tóc trắng đứng quay lưng về phía cô, vừa khuấy đồ ăn vừa ngâm nga cái giai điệu kì quặc gì đó, bên cạnh anh ta chính là bồn rửa chén chất đầy rác thải cùng với chén đĩa nứt bể. Khung cảnh hoài niệm thật đấy, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi...

【Yoru!? Anh đã cố hết sức rồi, nhưng lực tay có hơi mạnh nên mới làm bể chúng! Nhưng đừng lo, anh đảm bảo vị nó không quá tệ đâu!】

A, Yoru chán ghét nó...

"Yoru-chan dậy rồi sao? Tôi có nấu cháo cho em nè~ Vì lần đầu nấu ăn nên có chút không quen tay, nhưng vị cũng không tệ đâu~"

Dù cho là lời nói, nụ cười hay là ánh mắt ân cần ấy...

"Vết thương ở chân lại chảy máu rồi? Yoru-chan mau ngồi xuống ăn cháo đi, để tôi giúp em bôi thuốc cho-"

Cô đã phát chán với sự giả tạo ghê tởm này rồi!

"Xoảng!"

Chén cháo nóng hổi bị ném vào một góc, âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên, mảnh vỡ bắn ra khắp nơi văng đến tận chân của hai người, bầu không khí ngay lập tức bị sự tĩnh lặng đến đáng sợ nhấn chìm. Yoru nắm chặt bàn tay bỏng rát của mình, môi bị cắn đến tước ra máu đỏ, một cảm giác không mấy dễ chịu dâng lên, sự phẫn nộ trong đôi mắt đục ngầu máu tanh như ngọn lửa mà bùng lên, không thể kiểm soát mà trào ra khỏi lồng ngực.

"Tôi không hề nhờ anh quan tâm đến tôi!! Cũng đừng có giả vờ như anh yêu tôi!! Điều đó khiến tôi kinh tởm!!"

Yoru chán ghét thứ tình cảm đáng sợ đó. Dù cho có hình thù hay dáng vẻ nào đi nữa thì nó đều khiến người khác cảm thấy khổ sở, cô đơn, và mệt mỏi, bị dày vò đến mức đánh mất bản thân. Phải rồi, Yoru cũng từng như thế và chính cô cũng đang bị đám bùn lầy không đáy ấy cắn nuốt. Gia đình, bạn bè hay người yêu, tất cả đều khiến cô ngợp thở đến mức muốn chết đi cho rồi. Rắc rối, thật sự quá mức rắc rối. Yoru thà thà một mình chịu đựng đau đớn trong cô độc còn hơn phải tiếp nhận thêm bất kì một loại tình cảm dư thừa nào nữa.

【Anh yêu em.】

Yoru chán ghét nó!

【Tớ thích cậu, Yoru-chan!】

Cực kỳ... chán ghét.

Byakuran im lặng, ánh mắt liền chú ý đến bàn tay cùng lòng bàn chân đang rỉ máu của Yoru, gương mặt hắn liền lập tức tối lại. Byakuran không quan tâm đến việc chén cháo hắn bỏ tâm huyết mấy tiếng ra nấu đang nằm lăn lóc ở góc tường, và hắn cũng chẳng có chút tổn thương nào khi bị cô quát tháo thậm tệ như thế.

Chỉ là... Hắn không thích việc Yoru tự làm đau bản thân mình.

Byakuran không nói thêm bất cứ điều gì, trực tiếp bước tới bế Yoru lên, cứ thế vác cô lên vai một cách rất dễ dàng. Hai chân đột nhiên rời khỏi sàn nhà, Yoru cũng không khỏi kinh ngạc mà vô thức bám lấy vai Byakuran, biểu tình càng thêm giận dữ, nắm đấm nhỏ vung lên liên tục đánh vào lưng hắn. Tất nhiên, biểu hiện của Yoru bây giờ không hề mang lại một chút đe dọa nào, thậm chí Byakuran còn có cảm giác bản thâm chí là đang bế một chú mèo con đang xù lông giận dữ thôi.

"Đừng quấy nữa Yoru-chan. Vết thương của em lại chảy máu nữa rồi kìa. Cứ thế sẽ bị nhiễm trùng đấy."

Byakuran đặt Yoru xuống sô pha, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn xuống đôi bàn chân rướm máu của cô. Hắn khuỵch gối xuống sàn, từ dưới bàn lấy ra một hộp sơ cứu, sau đó cẩn thận nắm lấy cổ chân gầy yếu, lớp băng gạc cũ dính máu theo tay hắn dần được tháo ra. Yoru nhíu mày, cảm giác lạnh lẽo siết chặt ở mắt cá chân khiến cô thấy rất khó chịu. Nhưng dù cô có cố gắng vùng vẫy bao nhiêu thì cũng chẳng thể rút chân ra khỏi lòng bàn tay của người kia được. Yoru không còn cách nào ngoài việc ngồi yên trên nệm, mắt trừng trừng hăm dọa hướng đến thiếu niên tóc trắng, không khách khí liên tục đánh về phía Byakuran.

"Buông ra!"

Byakuran rất nhanh liền bắt được cổ tay của cô, đôi mắt màu tím nhạt khẽ tối lại, không hiểu sao lại khiến cô nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng. Yoru vội vàng muốn rút tay về, đầu ngón tay bị phỏng rát có chút run lên, rất nhanh liền bị Byakuran để ý đến.

"Yoru-chan luôn thích làm đau bản thân như vậy nhỉ..." Byakuran thấp giọng, ý cười trong ánh mắt biến mất, hắn tỉ mỉ nâng bàn chân của cô lên, bắt đầu bôi thuốc lên vết thương, "Dù cho cơ thể có đầm đìa máu chảy thì cũng sẽ không chịu dừng lại."

Yoru mờ mịt không hiểu người kia đang muốn nói gì, đôi mắt đục ngầu dõi theo động tác thuần thục của người kia, trong đầu chợt lại xuất hiện hình ảnh quen thuộc của người đàn ông đó. Yoru khó chịu nhắm nghiền mắt, hai bàn tay ôm lấy mặt, cắn răng cố gắng gạt bỏ tất cả chúng ra khỏi đầu mình. Phiền chết mất. Chẳng lẽ cô sẽ phải sống với tất cả những ký ức dối trá này đến hết đời sao? Nếu như vậy thì thà cô chết đi còn hơn-

"Em có phải lại đang suy nghĩ đến cái chết đúng không, Yoru-chan?"

Yoru ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ máu tràn ngập hỗn loạn phản chiếu lấy gương mặt điển trai của thiếu niên nó. Byakuran khuỵch gối trên sàn, giữ lấy hai tay cô, nắm rất chặt như sợ rằng sẽ lại vuột mất cô vậy. Trên môi hắn nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, nhưng lại tiềm tàng chất độc có thể giết chết con mồi trong khoảng khắc.

Yoru lạnh người, chợt lại có cảm giác dường như cô đã nhìn thấy cảnh tưởng này ở đâu rồi. Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến cô quên mất thiếu niên đối diện căn bản chỉ là một người xa lạ mới gặp nhau được vài ba lần. Ánh mắt hắn ta nhìn cô rất lạ, Yoru chưa từng nhìn thấy nó ở bất kì một ai trước đây, điều đó khiến cô có chút nhún nhường trước nó.

"Tại sao... anh lại nhìn tôi như thế?"

Nụ cười trên môi lại càng thêm phần xán lạn, Byakuran nâng bàn tay sưng tấy của Yoru lên, khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn phớt, ẩn dụ cho những hàm ý sâu xa có kẽ cô sẽ không hiểu được. Vẻ bối rối chiếm lấy khuôn mặt non nớt của Yoru, điều đó càng khiến hắn thích thú. Thanh âm trầm bổng tựa như tiếng chuông bạc vang lên trong thinh không, thành công khiến cho đôi mắt đỏ máu ấy đục ngầu ấy dấy lên một tia hoảng loạn.

"Tôi đã yêu em biết nhường nào..."

【Xin lỗi, Byakuran.】

Thế mà em chẳng thèm đoái hoài tới...

Yoru choáng váng ngã ra sau, hơi thở yếu ớt trở nên xáo động khi Byakuran đột ngột phủ môi lên cánh môi cô, mọi thứ trôi qua rất nhanh, đến khi cô nhận thức được thì bản thân đã hoàn toàn lọt thỏm vào cái ôm của hắn ta.

Byakuran một tay chống lên thành sô pha, ngón tay lạnh lẽo còn vướng mùi thuốc sát trùng lướt qua gò má xanh xao, ẩn giấu trong đôi mắt tím nhạt xinh đẹp ấy chính là si tình cuồng loạn và mê luyến. Giá như hắn có thể giết chết em tại đây thì hay biết mấy. Hắn sẽ ôm em thật chặt rồi tự sát theo em, để cho linh hồn mục nát gắn chặt với em, bần hàn đê tiện quấn quýt lấy em không ngừng.

"Tôi nguyện chết cùng em, Yoru-chan à~"

Dẫu gì em cũng sẽ chết, tại sao lại không thể chết trong tay hắn?

. . .

Góc tác giả:

Sang chấn sau thi -> Không nhận thức được mình đang viết cái gì :)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top