Kimetsu No Yaiba Da Nguyet
"Đừng có giỡn chơi với các Trụ cột biết chưa thằng nhóc?""Ngươi vừa làm bọn ta một phen hú vía đó!"Hai kakushi liên tục quát tháo Tanjiro khiến cậu lúng túng, Haruko liền dúi đầu cậu xuống"Thay mặt cậu ấy em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người!""Em.. xin lỗi"_________________________________Trang viên của Shinobu rất rộng, hai kakushi đứng ngoài cửa gọi mãi không có ai trả lời, đang loanh quanh tìm người thì gặp một cô gái dáng dấp nhỏ con đang đứng ngoài hiên, mái tóc dài được cột gọn sang một bên cùng chiếc nơ bướm, mặc đồng phục tiêu chuẩn của Sát Quỷ Đoàn nhưng phần dưới là váy xếp li thay vì quần hakama, khoác chiếc haori trắng và đi đôi bốt trắng có dây buộc"Là Tsuyuri Kanao - kế tử của Trùng trụ""Anou.. xin lỗi đã làm phiền thưa cô Tsuyuri, chúng tôi có thể đưa bệnh nhân vào nhà được không?"- một kakushi nữ lên tiếngĐối mặt với câu hỏi, Kanao chỉ quay sang nhìn rồi cười mỉm khiến họ lúng túng, đang lúc đó thì một giọng nói vang lên ở phía sau"Mấy người đang làm gì đây vậy hả?"Là một cô gái nhỏ con với mái tóc màu đen được buộc lại thành hai bên, gương mặt có phần hung hăng cùng đôi mắt to màu xanh biển, mặc đồng phục tiêu chuẩn và khoác ngoài chiếc áo mỏng giống tạp dề"Aoi-chan!"- Haruko reo lên"Haruko! Cậu làm gì ở đây vậy? Cậu bị thương sao? Mau vô nhà đi chứ!"- Aoi ôm lấy cô"Tớ không bị gì cả hết á, cậu cho kakushi đưa bệnh nhân kia vô được không?"- Haruko chỉ vào các kakushi đang cõng Tanjiro"Ồ có bệnh nhân sao? Được rồi, đi theo tôi!"Aoi thả Haruko ra rồi dẫn bọn họ vô trong phòng bệnh, Haruko thì đứng ngoài nhìn Kanao một lúc rồi đi vô"Đã lâu không gặp!... Murasaki Haruko..."Kakushi được dẫn đến một căn phòng có nhiều chiếc giường trong đó, vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng la oai oái của Zenitsu"Hả? Anh phải uống thứ đắng ngắt này 5 ngày lận sao? Nó dở đến mức không thể ăn thêm được thứ gì nữa lận!"Zenitsu khóc ầm lên ôm lấy chiếc gối mà chỉ về phía gói thuốc khiến cô bé Kiyo lúng túng"Anh ơi.. làm ơn im lặng.. làm ơn im lặng""Nếu cậu không làm việc cậu cần làm thì tôi sẽ trói cậu vào giường đó nghe không?" Aoi tức giận mà đi vô quát mắng khiến cậu ta run bần bật"Zenitsu, cậu có bị thương không?""Tanjiro.. Haruko!"Cậu ta òa khóc mà ôm lấy Haruko đang đứng bên cạnh mà dụi dụi"Con nhện đó khiến tớ đau quá đi mất! Cô gái đó suốt ngày mắng mỏ tớ kìa!"Everything.. is daijoubu...[au: đố biết câu nói này của ai]"Cậu giỏi lắm Zenitsu!"- cô nhẹ nhàng ôm lại "Zenitsu, trông cậu có vẻ nhỏ đi ấy..."- Tanjiro hỏi"Thì tớ suýt nữa thì biến thành nhện mà, nên chân tay tớ bắt đầu ngắn lại"- cậu ta lùi ra"À mà Inosuke đang ở đâu? Cả Murata-san nữa?""Murata-san thì tớ không biết. Nhưng Inosuke thì nằm kia kìa"- Zenitsu chỉ vào chiếc giường bên cạnh"Hả? Tớ không nhận ra anh ta ở đó, nhưng mà..."Tanjiro đang nói thì òa khóc"Xin lỗi anh.. vì đã không thể quay lại cứu giúp được... Tôi mừng vì anh vẫn ổn, Inosuke!""Không sao đâu, đừng lo chuyện đó"Tanjiro khó hiểu vì giọng anh ta có phần khác đi, theo như Zenitsu nói, thì anh ta có vẻ bị ai đó bóp cổ đến suýt chết. Hình như là đã bị vỡ giọng, nên bây giờ anh ta trông sầu đời mà nằm im từ lúc đó đến giờ, nói đến đây Zenitsu lại cười khúc khích"Xin lỗi các cậu. Tôi đã quá yếu"- Inosuke thều thào"Ố làm gì có chứ. Anh đã làm rất tốt rồi mà!"- Tanjiro và Haruko đồng thanh"Tôi rất vui khi thấy anh vẫn khỏe ấy! Vui lên đi!""Cậu uống thuốc buổi sáng chưa?"- Aoi đột nhiên quay sang hỏi"À... Hả? Có ai thấy tớ uống thuốc chưa? Có ai không? Không ai thấy sao?"- cậu ta hét toáng lên"Oi oi... Mấy người mau uống thuốc rồi ngủ đi! Ồn ào quá chừng!"Aoi mang thuốc đến cho từng người rồi thúc giục. Ba người kia sau khi uống thuốc thì lăn ra đánh một giấc dài, đến chiều thì Haruko đã xin cho Tanjiro nghỉ phòng riêng kín đáo rồi đặt xuống chiếc hộp đựng Nezuko"Cậu không nghỉ ngơi sao, Haruko?"- Tanjiro khó khăn ngồi dậy"Tớ không sao đâu mà. Cậu nên nghỉ ngơi đi! Tớ để Nezuko ở đây nhé?"- Haruko đi lại"Ừm.. Cậu cũng nghỉ ngơi đi Haruko!""Biết rồi mà!"Cuộc hội thoại kết thúc nhanh chóng, Haruko nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài sân. Kanao đã đứng đó đợi sẵn"Lâu rồi không gặp.. Haruko""Hửm? Cậu còn nhớ tớ sao, Kanao?""Kể từ lần gặp nhau ở trên con phố đó, tớ không còn thấy cậu nữa đấy. Cậu đã đi đâu vậy?""Tớ ở nhà Tanjiro ấy... Mà mọi chuyện vẫn ổn từ lúc đó đến giờ chứ Kanao?"Tớ vẫn sống tốt Haruko à...""Vậy thì tốt rồi.."Ánh nắng yếu ớt dần khuất sau lưng đồi, vẫn cố gắng chiếu vào những cánh cửa, cành cây, và cả gương mặt của người thiếu nữ xinh đẹp. Làn gió nhẹ nhàng đùa nghịch xen qua những lọn tóc dài và tà áo haori, loe hoe bay bổng. Haruko bỗng đứng lên hít một hơi thật sâu, hương hoa tử đằng men theo gió mà phảng phất loanh quanh, gương mặt thanh tú cùng chiếc mũi cao che khuất ánh mặt trời mà quay sang nhìn Kanao khiến cô lúng túng, trên má đã có vệt hồng hồng"Cậu.. ốm sao Kanao?""À.. không.. Mà này Haruko.."- Kanao ngập ngừng"Sao vậy?"- Haruko quay lại"Đã có ai.. nói với cậu.. là.. cậu rất xinh đẹp chưa?""Hửm?.. Có Zenitsu á, cậu ta vừa gặp đã đòi cưới tớ luôn ấy!""Cậu.. xinh thật đấy.. Haruko""Hì.. Cậu cũng rất xinh đẹp, Kanao-chan!" ..."Cậu đã từng.. thích ai chưa?"- Kanao quay sang hỏi"Chưa á!"- Haruko đung đưa chân"Cậu rất xinh đẹp mà, đáng lẽ ra cậu phải thích một ai đó chứ?"- Kanao ngạc nhiên"Tớ sẽ chẳng yêu ai được đâu. Có lẽ là do.. tớ không xứng.."- Haruko cười mỉm"Tại sao? Ai mà chả có quyền được yêu thương?""Cậu.. sẽ không biết được.. điều gì đã xảy đến với tớ đâu Kanao à!""...""À mà cũng sắp tối rồi đấy, cậu lo tắm rửa rồi ăn tối đi nhé! Bữa tối ngon miệng!"- Kanao đứng dậy"Cậu cũng thế!"- Haruko gật đầuCó lẽ là do... không xứng chăng... Có lẽ mình.. sẽ chẳng thể yêu ai.. được nữa rồi... _______Sáng hôm sau______Vẫn theo như thói quen, Haruko dậy khá sớm để đi dạo và phụ bếp cùng Aoi
"Aoi-chan, cái này để đâu á?""Cậu mang lên bếp rồi đun sôi giúp tớ nhé!"Hai con người cứ cặm cụi nấu ăn trong phòng bếp, không quên luyên thuyên với nhau những câu chuyện đời thường. Ánh nắng bắt đầu chiếu rọi muôn nơi, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Aoi đã nhờ Haruko đẩy xe đồ ăn và thuốc uống đến phòng bệnh vì còn nhiều việc, đang đi thì nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện"Anh suýt bị tan chảy thôi, nên cũng không sao lắm. Mà anh nghe nói em bị thương nặng lắm hả?""Cũng mất khá lâu để hồi phục ạ!"- Tanjiro gật đầu"Ố Zenitsu, tay chân em bị sao vậy?""Em suýt bị biến thành nhện, nên tay chân đã bị ngắn lại"- Zenitsu giơ hai tay lên"Đó là lí do cậu phải uống thuốc đó!"- Haruko cốc đầu"Aaaa tớ không uống đâu! Vị nó dở tệ đến mức đầu óc tớ quay cuồng đấy!"- cậu ta thấy ly thuốc thì vội trốn sau lưng Tanjiro"Murata-san, anh ổn chứ?""Ổn chứ mĩ nữ xinh đẹp!"Haruko bỗng chốc ngây ra rồi đỏ mặtMình.. xinh đẹp sao?"Ara ara~ Haruko-chan đang ngại sao?- Shinobu đi vào đặt tay trên vai khiến cô giật mình"Làm.. làm gì có chứ! Em.. đâu có.. ngại"- Haruko ôm lấy mặt"Cậu xinh mà Haruko! Gương mặt cậu có nhiều đường nét xinh đẹp đấy!"- Tanjiro cũng cười"Tớ.. xinh đẹp.. sao?""Em rất xinh đẹp!"- Murata xoa đầu cô Anh ta chào Shinobu rồi ra ngoài để lại một cô gái vẫn ngại ngùng mà ôm lấy mặt"Mấy đứa cảm thấy ổn chưa?""Đỡ hơn nhiều rồi ạ!"- Tanjiro"Vậy thì tốt rồi, cũng sắp đến buổi huấn luyện phục hồi rồi đó!"- Shinobu cười mỉm"À em thì sao thưa Shinobu-sama?"- Haruko giơ tay"Em có thể đến vào ngày mai nhé!""Ngày mai luôn sao?"- hai người kia bất ngờ"Cô bé tự chữa lành vết thương, nên chỉ cần nghỉ ngơi hồi sức vài ngày là được rồi""Cậu giỏi thật đấy Haruko!"- họ đồng thanh_____________________________"Haruko-chan, chào mừng cậu đã đến với buổi huấn luyện phục hồi! Tớ và Kanao sẽ giúp cậu tập luyện, các cô bé kia sẽ giúp cậu giãn cơ"- Aoi đứng chống nạnh"Mong được giúp đỡ nhé!"- cô cúi đầu"Được!"Sau đó Haruko được ba cô bé là Sumi, Kiyo và Naho kéo giãn cơ
Buổi huấn luyện phục hồi. Kết thúc!
End chương 17
"Aoi-chan, cái này để đâu á?""Cậu mang lên bếp rồi đun sôi giúp tớ nhé!"Hai con người cứ cặm cụi nấu ăn trong phòng bếp, không quên luyên thuyên với nhau những câu chuyện đời thường. Ánh nắng bắt đầu chiếu rọi muôn nơi, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Aoi đã nhờ Haruko đẩy xe đồ ăn và thuốc uống đến phòng bệnh vì còn nhiều việc, đang đi thì nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện"Anh suýt bị tan chảy thôi, nên cũng không sao lắm. Mà anh nghe nói em bị thương nặng lắm hả?""Cũng mất khá lâu để hồi phục ạ!"- Tanjiro gật đầu"Ố Zenitsu, tay chân em bị sao vậy?""Em suýt bị biến thành nhện, nên tay chân đã bị ngắn lại"- Zenitsu giơ hai tay lên"Đó là lí do cậu phải uống thuốc đó!"- Haruko cốc đầu"Aaaa tớ không uống đâu! Vị nó dở tệ đến mức đầu óc tớ quay cuồng đấy!"- cậu ta thấy ly thuốc thì vội trốn sau lưng Tanjiro"Murata-san, anh ổn chứ?""Ổn chứ mĩ nữ xinh đẹp!"Haruko bỗng chốc ngây ra rồi đỏ mặtMình.. xinh đẹp sao?"Ara ara~ Haruko-chan đang ngại sao?- Shinobu đi vào đặt tay trên vai khiến cô giật mình"Làm.. làm gì có chứ! Em.. đâu có.. ngại"- Haruko ôm lấy mặt"Cậu xinh mà Haruko! Gương mặt cậu có nhiều đường nét xinh đẹp đấy!"- Tanjiro cũng cười"Tớ.. xinh đẹp.. sao?""Em rất xinh đẹp!"- Murata xoa đầu cô Anh ta chào Shinobu rồi ra ngoài để lại một cô gái vẫn ngại ngùng mà ôm lấy mặt"Mấy đứa cảm thấy ổn chưa?""Đỡ hơn nhiều rồi ạ!"- Tanjiro"Vậy thì tốt rồi, cũng sắp đến buổi huấn luyện phục hồi rồi đó!"- Shinobu cười mỉm"À em thì sao thưa Shinobu-sama?"- Haruko giơ tay"Em có thể đến vào ngày mai nhé!""Ngày mai luôn sao?"- hai người kia bất ngờ"Cô bé tự chữa lành vết thương, nên chỉ cần nghỉ ngơi hồi sức vài ngày là được rồi""Cậu giỏi thật đấy Haruko!"- họ đồng thanh_____________________________"Haruko-chan, chào mừng cậu đã đến với buổi huấn luyện phục hồi! Tớ và Kanao sẽ giúp cậu tập luyện, các cô bé kia sẽ giúp cậu giãn cơ"- Aoi đứng chống nạnh"Mong được giúp đỡ nhé!"- cô cúi đầu"Được!"Sau đó Haruko được ba cô bé là Sumi, Kiyo và Naho kéo giãn cơ
Buổi huấn luyện phục hồi. Kết thúc!
End chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top