ZingTruyen.Top

Kinh Mau Dai Tong

Nước trong chén bạc trong suốt thấy đáy, không có bất cứ tạp chất nào. Ngân Thiên Xu đặt nó ở bên cạnh.

Tiểu Khúc Nhi nhìn Ngân Thiên Xu cởi cổ áo của Tần Quyên, đưa tay thăm dò nơi đó.

Sau đó, hắn đặt một bao vải trên đầu gối, mở ra, bên trong là đủ món ngân châm.

Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đã dần hiểu ra rồi. Nó nhớ đến lần sư phụ chữa bệnh cho cha Hồ Hồ ngày trước.

Nó nhăn mày, định đi tới nhưng vừa mới cử động đã bị Ngân Thiên Xu lên tiếng ngăn cản, "Chớ lại gần."

Ngân Thiên Xu vừa dứt lời, Tần Quyên bất chợt ho rũ rượu, có dấu hiệu tỉnh....

Ngân Thiên Xu dùng dây xích dưới chân giường, khóa chặt tay chân Tần Quyên.

Đúng lúc này, Tần Quyên mở mắt, phát ra tiếng kêu gào thê lương trong cuống họng.

"Đại ca!"

"Không được vào, ta không muốn nói đến lần thứ ba." Ngân Thiên Xu quay đầu, cặp mắt lạnh băng nhìn Tiểu Khúc Nhi.

Tần Quyên đã tỉnh nhưng đầu đau như búa bổ, hai mắt vằn vện tơ máu.

".....Ngươi là ai?" Hắn nhìn Ngân Thiên Xu, nghiến răng hỏi.

Ngân Thiên Xu tháo mặt nạ của Tần Quyên xuống. Ban đầu hắn cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng mau chóng bình tĩnh lại.

"Ta phải hỏi ngươi mới đúng. Vì sao ngươi có được nhân hoàng?"

Nhân hoàng?

Là cái gì?

Đầu Tần Quyên đau như muốn nứt toác ra. Hắn muốn lấy tay ôm đầu nhưng lại bị xích sắt giữ chặt, không thể động đậy.

"Nhân hoàng là cái gì...." Một lúc sau, hắn mới cố hết sức hỏi.

Ngân Thiên Xu cho rằng hắn giả vờ, sắc mặt lạnh như băng.

"Ngươi không biết nhân hoàng, cớ sao nhân hoàng lại nằm trong người ngươi?"

Tân Quyên gầm khẽ, "Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả!"

"Ngươi!" Tần Quyên nổi giận, vung tay định đánh Tần Quyên. Tiểu Khúc Nhi hoảng hốt nói vọng vào, "Có phải là cổ không?"

Ngân Thiên Xu nhìn sang Tiểu Khúc Nhi, "Ngươi biết sao?"

Tiểu Khúc Nhi gật đầu, "Sư phụ ta là đạo nhân, cũng là đại phu. Ta chỉ biết một ít nên đoán bừa...."

"Ngươi nói trong cơ thể đại ca có cổ ư?" Tiểu Khúc Nhi dè dặt hỏi. Nó chỉ mong Ngân Thiên Xu không làm hại Tần Quyên.

"Xem ra các ngươi thật sự không biết trong người hắn có cổ?" Ngân Thiên Xu cau mày suy tư.

Lúc này, Tần Quyên quá đau đớn để có thể nghĩ được gì. Trong người hắn có cổ?

Tại sao lại thế được.....

Chẳng lẽ cổ trong người Triệu Hoài Chi đã chuyển sang người hắn?

Bằng cách nào? Triệu Hoài Chi có biết không?

Chẳng lẽ mấy ngày nay Triệu Hoài Chi tránh mặt hắn là vì....

Tần Quyên thử ngồi dậy nhưng cơn đau lan khắp lồng ngực? Rốt cuộc Triệu Hoài Chi đã làm gì? Tại sao cổ lại chui vào cơ thể hắn?

So với điều này, cái hắn muốn biết hơn hết thảy là, Triệu Hoài Chi có biết không? Nếu biết, vì sao y không nói với hắn?

Ngân Thiên Xu quan sát vẻ mặt Tần Quyên hết sức chăm chú.

HẮn cong khóe môi, đi đến bên giá sách, tìm tòi một lúc rồi lấy ra một cuốn, đưa cho Tần Quyên.

Trên bìa sách ố vàng rách nát veiét hai chữ triện : Vu Cổ, được trtuyền từ thời Tần Hán.

Nhân hoàng là vua của các loại cổ, cần được ba đại cổ sư truyền thừa nuôi dưỡng, đến đời thứ tư mới có thể rời tổ, phát huy công dụng.

Nếu cổ nằm trên người nữ tử, sau khi giao hợp có thai thì sẽ hóa giải, còn cổ trên người nam tử, chỉ cần giao hợp sẽ chết.

Cổ này rất mạnh, ngủ đông nhiều năm, một khi tỉnh lại sẽ khiến người trúng cổ mất đi ý thức.

Vì là vua của các loại cổ nên nó có thể khuất phục hết thảy cổ trên thế gian.

Câu cuối cùng mới là điểm đáng sợ nhất của nhân hoàng.

Nhân hoàng thực chất là sản phẩm được tạo ra trong các cuộc tranh đấu giữa vô số cổ sư và môn phái.

Đó cũng chính là lý do khi Ngân Thiên Xu phát hiện nhân hoàng đang nằm trong người Tần Quyên, hai mắt hắn lập tức sáng ngời.

Với cổ sư mà nói, nắm nhân hoàng trong tay là nhận được sự thần phục của người người Miêu.

Trận chiến giữa Tần Quyên và Cổ Đạt thực ra là hành vi nhân hoàng ăn thịt cổ trùng trên thân thể của cổ nhân, cho nên nhiệt huyết bừng bừng tỏa ra từ Tần Quyên khi ấy đều từ nhân hoàng mà ra.

Nhân hoàng thức tỉnh trong cơ thể hắn.

Tần Quyên suy nghĩ rất mau. Triệu Hoài Chi đã bị thứu cổ này giày vò nhiều năm, ảnh hưởng đến cơ thể. Có lẽ những người chữa trị cho y từ trước đến giờ đều dùng cách nào đó để ép cổ trong thân thể y rơi vào trạng thái ngủ đông.

"Không phải người ta nói trúng cổ độc sẽ chết sao? Vì sao ta chưa chết?" Tần Quyên hỏi Ngân Thiên Xu.

Ngân Thiên Xu mím môi, "Vì cơ thể ngươi đặc biệt."

Tần Quyên đưa mắt nhìn hắn. Tiếng xích sắt kêu lên loảng xoảng.

"Nếu ta đoán không lầm, vào tháng trước, nội lực của ngươi đạt đỉnh. Ở khắp Ngân Sơn, người có nội lực ngang bằng ngươi chỉ có sư phụ ta." Ngân Thiên Xu không giấu vẻ tán thưởng, dù thiếu niên trước mặt trẻ tuổi hơn hắn nhiều.

"Đạt đỉnh?" Tần Quyên không hiểu nghĩa từ này, nhưng hắn biết quả thực nội lực của hắn tăng tiến vượt bậc, nhất là sau khi hắn thoát khỏi trận bão cát, sống sót thay về. Kể từ đó trở đi, nội lực bắt đầu thay đổi.

Hắn mỗi lúc một mạnh hơn.

Có lẽ ý chí sinh tồn đã kích phát tiềm năng trong thân thể hắn.

Mãi đến lúc gặp lại Triệu Hoài Chi ở Điệt Nhi Mật.....

Sau đêm hôm đó, thân thể hắn xuất hiện tình trạng lạ thường.

Tần Quyên có thể khẳng định, cổ trong người Triệu Hoài Chi đã chuyển sang hắn.

"Cổ này vốn không phải của ta." Tần Quyên bình tĩnh nói. Hắn muốn làm rõ mọi việc trước, mà kẻ trước mặt có vẻ như là một cổ sư tài giỏi, nên hắn chọn thành thật.

"Nói đi." Ngân Thiên Xu thấp giọng nói.

"Cổ này ban đầu nằm trên người mẫu thân của tri kỷ ta, sau khi hạ sinh y thì truyền cho y. Những người chữa trị y thường tìm cách ép cổ ngủ đông thật lâu, mãi tới một lần nọ, gặp được vị đạo nhân. Vị đạo nhân này muốn dẫn cổ ra, tiếc là cổ quá mạnh, vốn tưởng có thể lôi ra được nhưng hóa ra chỉ lấy đi cổ độc, còn bản thân cổ thì.....Chẳng hiểu sao mấy ngày trước lại chuyển sang người ta."

Tần Quyên nói rồi nhìn Ngân Thiên Xu.

Ngân Thiên Xu không đáp, mà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói, "Cổ này mạnh mà có tính.....dâm. Nam tinh...là thứ đã dẫn nó ra."

"........."Mặt Tần Quyên đỏ rần.

Ngân Thiên Xu ho một tiếng rồi nói, "Cho nên nếu nữ tử trúng cổ, nam tử có thể giải, nhưng nhiều khả năng sẽ trúng cổ ngược lại. Tất nhiên cũng có ngoại lệ. Nếu như cổ không chui ra thì là ngoại lệ."

"Nếu...nếu như nam....tinh....của ngươi có thể dẫn được ổ ra....hoặc là do cơ thể ngươi....."

Ngân Thiên Xu còn chưa dứt lời.

Tần Quyên đã đấm giường gầm lên, "Cái tên Triệu....yêu tinh!"

Tiểu Khúc Nhi chưa từng thấy Tần Quyên giận như thế, cho nên sợ điếng người.

Đương nhiên nó cũng không hiểu những lời Ngân Thiên Xu vừa nói.

Cho nên cũng không biết vì sao Tần Quyên lại giận như vậy.

Tần Quyên thật sự giận đến điên lên. Yêu nghiệt Triệu Hoài Chi kia dám dụ dỗ hắn. Thế là thiếu niên lang đã ăn sạch con hồ ly kia rồi!

Ăn thì cũng được thôi!

Nhưng vấn đề là hắn không có chút ký ức gì về chuyện đó cả!

Tần Quyên muốn ngửa mặt chửi trời!

Đáng lẽ phải làm một màn hương diễm nồng nàn, nhưng không có chút dư vị nào cả ! Không có !

Chỉ có mỗi cổ trùng xuất hiện trong cơ thể hắn làm bằng chứng mà thôi!

Tần Quyên cau có khuôn mặt đẹp, nhìn Ngân Thiên Xu, "Vậy ngươi thì sao? Giờ ngươi có ý định gì?" Hắn hỏi, lắc lắc xích sắt trên cổ tay.

Ngân Thiên Xu đáp, "Ta chưa biết phải xử lý thế nào, nhưng không thể để ngươi đi được. Nếu ngươi không ở Ngân Sơn thì sẽ là mối đe dọa với người Miêu."

Tần Quyên nói, "Ta đến từ Hổ Tư Oát Nhĩ, quăng tám sào cũng chẳng móc nối gì được với chỗ này của ngươi, đe dọa cái cón khỉ!"

Ngân Thiên Xu hơi sửng sốt, nhưng vẫn quả quyết nói, "Dù vậy ta cũng không thể thả ngươi đi."

Tần Quyên nghiến răng, lão tử luôn có cách khiến ngươi thả lão tử!

Tần Quyên lại nhìn hắn, "Vậy ngươi có thông tin nào cho biết, sau khi nhân hoàng thoát ly ký chủ, ký chủ sẽ chết không?'

Ngân Thiên Xu đáp, "Có nội lực chống đỡ thì không chết, nhưng không có nội lực thì khó nói."

Tần Quyên nghĩ bụng, nếu thì thì hẳn là Triệu Hoài Chi sẽ không sao. Lúc này, hắn ấy vậy mà cảm thấy vui mừng khi Triệu Hoài Chi đã thoát được thứ cổ trùng dày vò y nhiều năm.

Ngân Thiên Xu chống cằm, "Ngươi muốn ta giúp ngươi lấy nhân hoàng trong cơ thể ngươi ra sao? Thế thì ta rất vui lòng."

Tần Quyên nói, "Nếu ngươi muốn ta hợp tác, ta đương nhiên sẽ hợp tác. Sau khi lấy được cổ trùng ra, ta sẽ đưa Tiểu Khúc Nhi đi."

"Ngươi không sợ ta lỡ tay khiến ngươi bỏ mạng sao? Ngươi tin tưởng cổ thuật của ta đến thế cơ à? Bản thân ta còn không tin...." Ngân Thiên Xu cười lạnh.

"....." Tần Quyên chợt có ý nghĩ tàn bạo là thọc tay xuyên bụng kẻ trước mặt để moi cổ trên người hắn.

Mẹ kiếp, sao hắn lại có suy nghĩ ghê tởm như thế.

Mà vì sao hắn biết trên người tên đó có cổ?

Nhân hoàng nói cho hắn biết....Hắn có thể cảm nhận được, trên người đối phương có ít nhất hai ba loại cổ.

Tần Quyên cũng lấy làm lạ, hóa ra bây giờ hắn còn cảm nhận được sự tồn tại của cổ nữa.

Vậy thì phải chăng hắn có thể tấn công những cổ sư nuôi cổ, hoặc là cổ nhân?

Bảo sao Ngân Thiên Xu không dám đến gần, lại còn dùng xích khóa hắn lại.

Đối với Ngân Thiên Xu, hắn quả thật là mối đe dọa lớn.

Tần Quyên nghĩ, hắn không thể để Ngân Thiên Xu phát hiện mình có năng lực này, không thì khó mà bảo toàn tính mạng.

"Sao? Giờ ngươi còn tin tưởng ta có thể lấy cổ ra khỏi cơ thể ngươi nữa không?" Ngân Thiên Xu cười tà tứ, "Đúng rồi, ngươi đừng nghĩ đến chuyện tìm một người khác để truyền cổ sang cho hắn. Không có cách nào đâu. Đường gân đỏ thẫm trên cổ ngươi cho thấy nhân hoàng đã nhận ngươi làm chỉ rồi, không ai có thể dẫn nó ra nữa. Trừ phi....."

"Trừ phi gì?" Tần Quyên gầm khẽ.

"Trừ phi ngươi rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, nhân hoàng sợ chết nên sẽ bỏ ngươi đi, sau đó ngươi may mắn sống sót....Phải có kỳ tích như vậy thì may ra....Nhưng ngươi cảm thấy ta có thể làm được sao?" Ngân Thiên Xu lạnh giọng.

Tần Quyên hừ một tiếng, "Còn lâu ta mới đưa mạng mình cho ngươi thử."

Ngân Thiên Xu nheo mắt nói, "Vậy thì chấp nhận bị giam ở đây đi."

Tần Quyên biết, tên này rất muốn có được nhân hoàng, cũng rất muốn tách nhân hoàng ra khỏi cơ thể hắn.

Một khi đã vậy, hắn biết phải làm thế nào.

"Ngươi cho ta thời gian suy nghĩ."

Ngân Thiên Xu cúi đầu cười nhạt, giọng nói cũng ôn hòa hơn, "Nói vậy là ngươi đồng ý cho ta thử một lần? Ta nghĩ, với nội lực của ngươi thì sẽ chống đỡ được thôi...."

Tần Quyên mặt không biến sắc như trong lòng lại nghĩ, sẽ chống đỡ được thôi cái con khỉ? Sao ngươi không tự thử đi?

"Ta cần cân nhắc vài ngày đã."

"Được, ngươi cứ ở lại đây, ta sẽ sai nô tài chăm sóc cuộc sống của ngươi hàng ngày. Còn Tiểu Khúc Nhi thì sẽ đến chỗ ta."

Ngân Thiên Xu muốn đề phòng Tần Quyên chạy trốn nên bắt Tiểu Khúc Nhi làm con tin.

Tần Quyên, "........"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top