ZingTruyen.Top

Kinh Mau Dai Tong

Các kỵ binh theo sau Tần Quyên, vừa quay đầu quan sát quân Tuy Cừu.

Tuy Cừu đại tướng chưa kịp phản ứng, các kỵ binh toàn giáp truy đuổi thêm mấy trăm thước nữa, nhưng không biết là do sợ gặp mai phục hay thế nào mà họ cứ loanh quanh tại chỗ, không dám liều lĩnh áp sát.

Chiến trường đang căng thẳng lại trở nên buồn cười như thế này đây.

Tần Quyên dẫn theo 800 quân, chạy được chừng 800 thước thì thấy Đán Mộc và Lý Lý Hà mang ngựa tới.

Tần Quyên bảo các kỵ binh thay ngựa.

Quân Ninh Bách kỷ luật nghiêm minh, bảo thay ngựa liền lập tức làm theo, chưa đầy một khắc đã hoàn thành.

Tần Quyên nói với Lý Lý Hà, "Sau khi các ngươi quay về, bảo nhóm kỵ binh cả Na Biệt thị chuẩn bị, một khắc nữa hội hợp ở đây."

Nói rồi, Tần Quyên lập tức dẫn kỵ binh xông ra chiến trường.

Quân Tuy Cừu thấy bọn họ vừa đi đã quay trở lại, vốn đang chuẩn bị nghỉ ăn cơm trưa, giờ lại phải mặc giáp lên ngựa chiến đấu.

Tần Quyên bảo các kỵ binh đừng đánh bừa, không được thì chạy để dụ địch đuổi theo, có thể bị thương nhưng không được liều mạng.

Nghe hắn lạ lệnh, các kỵ binh dường như hiểu ra. Sao họ không nghĩ tới nhỉ?

Quân Tuy Cừu mặc trọng giáp toàn thân, cứ trực diện đối đầu thì không thể nào thắng thế. Nhưng nếu tác chiến linh hoạt, vừa giáp mặt địch đã lập tức bỏ chạy thì sao nhỉ?

Vừa chạy vừa nghĩ cách phản kích.

Khiến cho đội hình địch tan vỡ, chiến trường hỗn loạn.

Quân Tuy Cừu vừa đuổi theo họ, vừa phải chống lại những đòn phản kích bất ngờ, không thể nào tập trung lại trung tâm trận địa nữa

Chừng 1 khắc sau, Tần Quyên lại hạ lệnh lui quân.

"Đại nhân, chúng đuổi tới rồi." Kỵ binh hốt hoảng nói.

"Vậy thì nhanh lên chút." Tần Quyên quát khẽ.

Không lâu sau, hắn lại thấy Đán Mộc và Lý Lý Hà.

Tần Quyên phi nước đại, báo cho Đán Mộc chỉ huy quân của Na Biệt gia tới quần nhau với kẻ kịch.

Đán Mộc nhanh nhẹn dẫn 700 kỵ binh, thế chỗ quân của Tần Quyên.

"Được rồi, các ngươ về trước, bảo kỵ binh của Bá Nha Ngột thị tới đây, đồng thời cho ngựa của Bá Nha Ngột thị ăn no, 2 khắc sau tập hợp tại chỗ." Tần Quyên nói, vươn tay tháo cung tên trên lưng một phó tướng của Ninh Bách. "Ta mượn dự phòng."

"Vâng, thưa đại nhân."

*

Chiến trường hôm nay hỗn loạn hơn mọi khi, kỵ binh của Hi gia không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, Hi Cát mới nhận được chiến báo, Tần Quyên chỉ huy viện binh.

Lúc thấy các kỵ binh xuất hiện, người của Đóa Nhan thị còn tưởng là cứu binh do Bác Bác Nộ phái tới.

Bọn họ hỏi Hi Cát giờ phải làm sao.

Hi Cát nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện này bản thân khó mà quyết định được, chỉ đành ưu tiên bảo vệ các cổng thành.

"Chúng ra có 1000 người, bao gồm cả các thương binh chưa bỏ chạy do phó tướng của ta dẫn đầu, ông ấy tự biết phải làm gì. Còn về việc trợ giúp Tần đại nhân, ta hy vọng...." Hi Cát hướng cặp mắt đẹp về phía Ngột Thám Đài, "Đóa Nhan thiếu chủ, ngài cũng quen biết Tần Quyên, phiền ngài đi một chuyến để báo với hắn, chúng ta sẽ hành động theo lệnh hắn."

Ngột Thấm Đài hít sâu một hơi. Trưởng lão Đóa Nhan thị bên cạnh hắn đề nghị cần đi hỏi ý Đóa Nhan gia chủ, cũng chính là phụ thân của Ngột Thấm Đài.

Ngột Thấm Đài mím môi, không nói lời nào đã dẫn 100 thân vệ binh đi.

Đóa nhan thiếu chủ đi rồi, Đóa Nhan thị trưởng lão đứng ngây ra đó, bầu không khí hết sức gượng gạo.

Hi Cát không để ý nhiều, mỗi giây mỗi khắc đều tập trung quan sát chiến trường.

Nơi đây là Phong Linh khẩu ở núi Phong Linh, là nơi cao nhất trong thành Hổ Tư Oát Nhĩ, có thể quan sát toàn bộ trận địa.

"Gọi Ô Đốc đến đây." HI Cát lệnh cho thủ hạ.

Chừng nửa khắc sau, một thanh niên dung mạo bình thường nhưng khí chất ung dung, toát ra vẻ phong lưu lỗi lạc đi tới.

Hi Cát hỏi hắn, "Ô Đốc, ngươi có nhận ra chiến thuật của Tần không?"

Hi Cát không hỏi ngững người của Đóa Nhan thị hay Hột Nhan thị ở quanh đây, bởi thấy những người này có vẻ chẳng hiểu về tình thế.

Ô Đốc cười giải thích, "Nô tài cũng chỉ vừa ngẫm ra thôi, quả nhiên Tần là người thông tuệ....." Hắn thầm nghĩ, quả không uổng công vương gia nuôi dưỡng tên người Hán này.

Thực ra, Ô Đốc cũng từng nhìn con sói đó lớn lên.

"Đừng vòng vo nữa." Hi Cát có chút bực dọc.

Ô Đốc lại cười, "Nô tài nghĩ, hắn đã thăm dò chu kỳ tiến công và nghỉ ngơi của kẻ địch và lợi dụng chu kỳ này để phản công, rút lui, sau đó lại phải công, đồng thời thay kỵ binh và ngựa liên tục để đảm bảo thể lực. Sau khi vào chiến trường, hắn lại không chiến, cũng không dùng phương thức giáp lá cà nhưng vẫn có thể tiêu hao thể lực của địch."

Ô Đốc càng nói càng thấy con sói này thông minh thật. Bấy giờ Hi Cát cũng hiểu ra.

Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ sau, tin Tần Quyên tựa tay hạ ba tướng địch đã truyền về.

Con ngựa nhanh nhẹn cuối cùng đã có thể quật ngã voi.

Tần Quyên bắt được được 3 tướng Tuy Cừu là bởi thông qua những ghi chép của Lý Lý Hà, hắn biết các kỵ binh toàn giáp chỉ có thể xông trận trong vòng 1 khắc. 1 khắc sau, họ buộc phải buông đại đao, xuống ngựa và nhận tiếp viện.

Dù sao khoác trọng giáp khổng lồ vừa có lợi nhưng cũng vừa có điểm yếu.

Cho nên hắn tấn công lần đầu lúc quân Tuy Cừu đang nhận tiếp viện.

Tuy Cừu bị buộc phải ứng chiến, nhưng bọn họ đánh chưa đến 1 khắc đã phải lui.

Cứ như vậy, hậu quả chính là quân Tuy Cừu không thể tấn công vũ bão, đánh nhanh diệt gọn, đàn áp tâm lý kẻ thù như trước kia nữa, lại còn hao phi sức lực, khiến cho tinh thần lung lay.

Tới lui qua lại nhiều lần như vậy, kẻ địch sẽ tự sụp đổ.

Hơn nữa, tiêu hao nhiều thể lực như thế nhưng rất nhiều tướng sĩ Tuy Cừu chưa được ăn cơm trưa. Tần Quyên đã nhân lúc bọn họ mệt mỏi nhất, đưa ra mệnh lệnh mạo hiểu.

Đánh vỡ trận hình của kỵ binh trọng giáp.

Phương pháp hắn sử dụng chính là "Pháo mã" đã từng được A Dịch Cát chỉ dạy.

Pháo nổ vang trời. Khi tướng sĩ xung phong, Tần Quyên giương cung, bắn một mũi tên.

Các tướng Tuy Cừu tuy được mặc trọng giáp che kín cả người lẫn ngựa, nhưng tay và vó ngựa lại lộ ra ngoài.

Một lần bắn không trúng thì bắn thêm lần hai, bám riết không tha.

Cuối cùng, hắn bắt được ba tướng lãnh, chưa biết cấp bậc ba người đó thế nào.

Tin này lan đi, sĩ khí quân Mông Cổ tăng vọt.

Đóa Nhan Ngột Thấm Đài mang quân tới giáp công trước, sau đó Hi Cát cũng dẫn quân ra vây.

*

Cách tác chiến của quân Mông Cổ có đặc điểm là đánh trực diện.

Giáp của kỵ binh Mông Cổ chỉ có một mặt trước ngực. Ngày xưa họ không có tiền chế giáp cho cả phía sau lưng, còn giờ có tiền cũng không tu bổ, đó là ngăn những kẻ đào binh.

Kẻ nào bỏ chạy thì sẽ bị chém bỏ từ phía sau, cho nên người Mông Cổ cố tình không may giáp đằng lưng.

Cũng vì nguyên nhân đó, khi đối mặt với kẻ thù mặc trọng giáp chẳng khác nào một cỗ chiến xa đùng đùng xông tới, họ cũng không nghĩ tới việc bỏ chạy.

Vì thế mà thương vong thảm trọng.

Trái lại, cách ứng chiến của Tần Quyên sáng tạo đến mức họ không thể hình dung ra.

Nếu không phải phó tướng của Ninh Bách đã được Ninh Bách căn dặn, nhất định phải nghe theo lệnh của Tần Quyên, e rằng họ cũng không thể tiếp thu nổi cách tác chiến vừa đánh vừa chạy này.

Nhưng những kỵ binh thông minh một chút thì chỉ qua vài lần đã hiểu ý Tần Quyên rồi, cho nên mới tình nguyện theo hắn xông pha trận này.

Họ tin lần này có thể giành chiến thắng.

*

Tần Quyên bắt được ba tướng Tuy Cừu, chính là phó tướng dưới trướng đại tướng thân cao hai thước mà A DỊch Cát nói.

Một tên cắn lưỡi tự sát, một tên không chịu được tra tấn nên chết, tên còn lại sau khi chịu đại hình thì khair a bọn họ còn 35 vạn viện quân, lương thảo đầy đủ.

Ngột Thấm Đài kinh hãi, "Cái quái gì vậy?"

35 vạn? Con số ấy khiến người ta kinh hãi. 35 vạn là mười mấy lần quân số của họ rồi.

Nghe như thể mục tiêu của kẻ địch không chỉ là công chiếm Hổ Tư Oát Nhĩ, mà muốn thâu tóm toàn bộ Mạc Bắc vào tay mình.

Chuyện này Tần Quyên đã trải qua nên không xa lạ gì nữa, Hi Cát, Ô Đốc và các kỵ binh Hi gia lại càng quen.

Bởi mấy năm trước, Tháp Tháp vương từng đánh tới Khả Thất Cáp Nhi, nhưng lại chọn bỏ qua thành Hổ Tư Oát Nhĩ.

Hổ Tư Oát Nhĩ không dễ công, khi ấy Tháp Tháp vương chưa chuẩn bị đầy đủ nên tránh khó tìm dễ, tấn công đối tượng đơn giản hơn là Khả Thất Cáp Nhi.

Có lẽ người khác nghe con số 35 vạn sẽ không rét mà run, lại không hiểu Tháp Tháp vương có dụng ý gì.

Nhưng Tần Quyên mơ hồ hiểu được, Tháp Tháp vương có dã tâm thâu tóm Mạc Bắc, Mạc Nam, thảo nguyên, thậm chí Tây Lương. Hắn muốn một nửa non sông của Đại Đô.

Chỉ cần chịu khó động não, rất dễ hiểu tại sao Đại Đô phải phái tận 5 gia tộc đến trợ giúp Hi gia.

Có lẽ có người đã nhận ra dã tâm của Tháp Tháp vương, đề nghị với Đại Đô như thế, nhưng đề nghị này không được Nãi Ma Trân thị coi trọng....

Tuy sai 5 đại tộc tới nhưng chỉ với quân số hữu hạn.

Lúc này, một bên hoan hô thắng trận, một bên thẩm vấn tù binh.

Chỉ có Tần Quyên trầm mặc đứng một bên. Hắn không lo lắng chuyện mấy thế gia kia, đó là chuyện của kẻ cầm quyền.

Hắn chỉ lo cho các mục dân chăn dê ở Taklimakand, các thương nhân tới lui làm ăn giữa Taklimakand và Pamir.

Hưng, bá tánh khổ.

Vong, bá tánh khổ.

*

Tin thắng trận đầu tiên truyền đến quân trướng của Ninh Bách đại tướng quân. Tần Quyên vượt qua kiếp nạn lần này, một kẻ vô danh với 3000 quân ít ỏi đẩy lui 1 vạn địch. Ngoài ra còn bắt được 3 tướng địch cùng 1000 kỵ binh.

Sau đó, hắn cùng Hi Cát, Ngột Thấm Đài mang binh giáp công quân Tuy Cừu đang công thành Hổ Tư Oát Nhĩ ở chiến hào phía bắc thành.

Tại trận chiến hào, quân Tuy Cừu quăng mũ cởi giáp, tổn thất thảm trọng.

Ninh Bách im lặng lắng nghe, còn Hồ Hồ sai quan ký lục ghi lại từng câu từng chữ.

Ninh Bách bực bội cau mày, đương nhiên hắn hiểu rõ ý định của Bá Nha Ngột gia chủ.

Hắn khó chịu vô cùng. Tần Quyên là đồ đệ của hắn, tên Bá Nha Ngột gia chủ này còn sợ hắn đoạt công lao của đồ đệ nữa hay sao?

Ninh Bách hắn mà tiểu nhân như vậy à?

Gân xanh bên thái dương Ninh Bách đập liên hồi, nói với quan văn A Lỗ Trác.

"Truyền tin đến đại đô, xin phong dũng tướng ngũ phẩm."

Giọng hắn trầm vang, ngắn ngọn mạch lạc, khiến người xung quanh tâm phục khẩu phục.

Ngũ phẩm không phải phẩm vị cao, không để kẻ khác quá sinh lòng ghen ghét. Dù sao, trước kia cũng từng có những kẻ không xuất thân thế gia nhưng nhờ công lao mà được phong tướng rồi, chính là gia tộc của Trát Đáp Lan A Dịch Cát.

Thân phận của Tần Quyên cho đến giờ vẫn rất bí ẩn.

Chỉ những người từng ở Cát Cáp Bố doanh là biết hắn, còn người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy cũng tốt, ít nhất Bá Nha Ngột gia chủ sẽ không làm khó đại tướng quân nữa.

Bây giờ, điều đáng tò mò hơn lại là, rốt cuộc gia chủ Bá Nha Ngột thị có quan hệ gì với Tần?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top