ZingTruyen.Top

Kinh Mau Dai Tong

"Báo !!! Thiên Lang quân tấn công 3 đại doanh. Theo tin mới nhất, phần lớn binh lực của chúng tiến đánh thành Hổ Tư Oát Nhĩ." Một dịch binh chạy thục mạng đến báo tin.

"Ngươi nói gì?" Viết Viết hét lên, "Hổ Tư Oát Nhĩ?"

Lúc này Tần Quyên vẫn chưa biết Hổ Tư Oát Nhĩ là nơi cữu cữu của Y Văn vương thế tử Viết Viết đóng quân, cũng là nơi phụ thân hắn từng ở lại rất lâu, nơi chứa đựng phần lớn thời thơ ấu của hắn.

"Y Văn vương thế tử, cần binh mã đưa người tới đó không?" Một vị đại nhân hỏi.

"Xin nhờ ông." Viết Viết cắn răng nói.

Vị đại nhân kia tỏ vẻ khó xử, "Tình thế trước mắt, ta chỉ có thể phái cho ngài 50 kỵ binh."

Viết Viết đáp, "Phiền ngài rồi."

Với Tần Quyên thì 50 kỵ binh đã là con số không nhỏ. Viết Viết đếm đầu người xong thì dẫn Tần Quyên đi, tới Hổ Tư Oát Nhĩ.

"Hổ Tư Oát Nhĩ xa quá, ít cũng phải mất 1 tháng mới tới nơi."

Kỵ binh dẫn đường nói, "Phải đến Sát Xích mới tính là gần đến Hổ Tư Oát Nhĩ...."

Tần Quyên chẳng biết Sát Xích là đâu, nhưng nếu là ở phía đông thì có khi hồi nhỏ nó đã đi qua rồi. Tuy nhiên, có đến ba đại lộ về phía Tây, có khả năng nơi nó đi qua cũng không phải Sát Xích.

Nghĩ vậy, nó đột nhiên nhớ tới Nô Nô Mạt Hách. Chẳng biết Nô Nô có còn sống không.

"Tần! Mau lên!" Viết Viết lại thúc giục.

Tần Quyên trấn tĩnh lại, vung roi ngựa đuổi theo sau.

Cuộc hành trình vừa mệt mỏi vừa buồn tẻ, hơn nữa còn phải tránh Thiên Lang quân.

"Bọn chúng có nhiều quân đến thế ư, có thể chia làm ba nhánh?" Ban đêm, khi đốt lửa trại nghỉ ngơi, Tần Quyên hỏi.

Mấy ngày nay không có dịch binh đến đưa tin, bọn họ bắt đầu bất an.

Dịch binh tới lui không ngừng giữa các doanh trướng trên thảo nguyên và đại mạc, nếu không xuất hiện thì chỉ có một khả năng, bị giết sạch rồi.

Cũng có nghĩa doanh trướng bị kẻ địch chiếm đóng, dịch binh chết hết, tin tức gián đoạn.

"Ta tạm đoán là 20 vạn." Viết Viết áng chừng, nói.

Tần Quyên không thể nào hình dung ra con số đó.

"Một bộ tộc mà đông người thế ư?" Tần Quyên nghe những chuyện người khác kể, thầm nghĩ khu vực nơi tộc Đại Âm sinh sống không quá rộng lớn, lại lạnh giá kéo dài, đáng lẽ không quá sung túc mới phải.

"Họ thuê trưng binh (lính đánh thuê), hẳn là liên kết với các tộc khác. Đó là cách người thảo nguyên thường dùng. Ta nghĩ lũ sói hoang ấy chắc hẳn bị kẻ khác lợi dụng rồi." Viết Viết trầm giọng nói.

Tần Quyên ngẩn ngơ nhìn hắn, không ngờ cả hai lại cùng chung suy nghĩ.

"Vậy lúc chúng ta đến được đại doanh An ĐÔng cũng là lúc An Đông nhận tin Thiên Lang quân đánh tới? Cho nên An Đông mới nhân cơ hội thoát ly Tuyết Biệt Đài?" Tần Quyên nói.

Viết Viết cong môi, híp mắt cười, "Cũng có thể, nhưng cũng có khả năng là do tin tức khác." Ví dụ như tin tức từ Đại Đô (Người Mông Cổ lúc này đã trùng kiến Đại Đô được vài năm. Đại Đô nằm ở trung tâm Kim quốc.)

Tần Quyên quay đi, không hỏi thêm nữa. Nó ngả lưng xuống cỏ, đưa mắt nhìn lên những đốm sáng lấp lánh trên cao, dường như nhận ra từ khi có ký ức đến nay, nó chỉ toàn lang bạt dọc đường.

Từ Giang Tả mà nó đã chẳng còn nhớ rõ cảnh vật, đến Kim quốc, rồi đến hành lang Hà Tây, qua sa mạc, qua thảo nguyên, đến Samarkand....

Giang Tả chỉ còn là chút ký ức vụn vặt mơ hồ, thứ duy nhất nó nhớ được là mùa xuân ấm áp bên cây cầu nhỏ ven sông....

Giờ mà hỏi nó nhà nó ở huyện nào, trấn nào, bên cái cầu nào, nó cũng không nhớ nữa.

Thời gian mài mòn nỗi nhung nhớ về thuở ấu thơ, mài đi cả sự gai góc. Từ lúc bước vào thời niên thiếu, tính tình nó đã lạnh nhạt như vậy rồi....

Không kiên quyết, phóng khoáng như A Dịch Cát, không tùy tiện, bừa bãi như Viết Viết, càng không thuần thiện, thoát tục như Hồ Hồ.

Nó nghĩ, giờ nó cũng chẳng hiểu chính mình nữa rồi.

Lúc còn nhỏ, vì mạng sống, nó đến thiêm binh nô lệ doanh, rồi giờ lại bị cuốn vào cuộc nội đấu giữa các tộc Mông Cổ.

Ngỡ ngàng, nó nhận ra thời niên thiếu chỉ toàn những bi thương mà bản thân không thể làm gì được.

Nó lại trở nên mơ màng.

"Sao ngươi còn chưa ngủ?"

Viết Viết xuất hiện trên đỉnh đầu nó.

Tần Quyên bỗng phát hiện, hồi trước hắn cho rằng Viết Viết rất xấu trai, nhưng hóa ra cũng không khó coi như vậy.

*

Qua ba thành Ốc Khắc Thậm, Cát Ly, Đóa Đóa Nhĩ, nó phát hiện quân chính quy Mông Cổ đóng giữ quanh đây càng lúc càng đông.

Toàn bộ khu vực này đã nằm trong tầm kiểm soát của Mông Cổ rồi.

"Ba ngày nữa là đến Sát Xích." Kỵ binh dẫn đường nói.

Sát Xích là một thành trì quan trọng nằm trên đại lộ dẫn từ phía đông tới Tây Vực, mấy trăm năm nay chưa từng thay tên.

Dân cư trong thành không ít, chủ yếu là người Kim, người Hán và người Mông Cổ, cũng có một ít người Nữ Chân, Khiết Đan, Hồi Hột, Đường Cổ Đặc, đương nhiên có cả thương nhân từ phương tây tới đây sinh sống.

5 năm trôi qua, khi một lần nữa bước chân lên mảnh đất thuộc dãy Âm Sơn, nghe tiếng Hán lao xao bên tai, nhìn bảng hiệu của thương nhân người Hán treo cao trong trấn....Tần Quyên thấy chóp mũi cay xè, hốc mắt trướng đau, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, không thể nuốt trôi.

Đau lắm....Toàn thân đau đớn....

*

"Chúng ta nghỉ lại đây một đêm." Viết Viết bỗng nói.

Kỵ binh dẫn đường ngẩn ra nhìn hắn, "Vương thế tử, nơi này cũng không hoàn toàn an toàn." Lúc này bọn họ còn chưa tiến vào trong thành Sát Xích, nhưng phần lớn các cửa hàng bên ngoài đều đóng cửa, trông hết sức tiêu điều. Trên đường chỉ có người già hoặc trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng đều bị bắt đi tòng quân, họ cũng không rõ Thiên Lang quân đã tới đây hay chưa.

"Nhân tiện tìm hiểu xem mấy ngày nay xảy ra chuyện gì." Viết Viết điềm đạm vững vàng ra lệnh, xoay người xuống ngựa.

Giọng điệu của hắn kiên quyết đủ để các kỵ binh không thể cự tuyệt, chỉ đành nghe theo, nhưng vì nhân số quá đông, không có cách nào tránh gây chú ý.

Sau khi liên hệ được với quân Mông Cổ đóng giữ, họ biết cách đây mấy ngày, Thiên Lang quân đã đánh tới, nhưng họ ứng phó được.

Hiện giờ đã rõ, mục đích chính của Thiên Lang quân là đại doanh của người Mông Cổ gần Quách Nhị và đại doanh ở Hổ Tư Oát Nhĩ, cũng chính là đại doanh của Tuyết Biệt Đài và đại doanh của phụ thân Hi Cát, Hi Sam.

"Vì diệt được hai nơi này thì có thể tạo thế giáp công với cao nguyên Pamir và núi Côn Luân." Im lặng một hồi, Tần Quyên nói.

Kỵ binh dẫn đường lấy làm kinh ngạc. Hắn không ngờ đứa bé mới 11 tuổi rưỡi này có hiểu biết như thế, chỉ một câu đã nói thẳng nguyên cớ bên trong.

Viết Viết, các kỵ binh khác cùng các vị đại nhân Mông Cổ tiếp ứng cho họ ở thành Sát Xíc đều bắt đầu nghi hoặc.

"Nghe không giống như âm mưu mà người tộc Đại Âm có thể nghĩ ra. Bọn họ không có tham vọng tàn ác đến thế." Một người nói.

Viết Viết quay sang hỏi ý một quan viên Mông Cổ, "Nhiều ngày qua rồi, còn chưa điều tra ra Thiên Lang quân ngoài tộc Đại Âm ra còn những tộc nào khác à?"

Vị quan viên Mông Cổ sửng sốt, nửa ngày không đáp một câu nào.

"Được rồi, ngươi cứ lui đi, bổn thế tử nghỉ ngơi 1 đêm rồi sẽ đến Hổ Tư Oát Nhĩ. Thiên Lang quân cùng lắm chỉ có 20 vạn, 10 vạn đã chia ra đối phó với tướng quân Tuyết Biệt Đài rồi, còn 10 vạn đem đi tấn công cữu cữu ta, chẳng có bao nhiêu tên kéo đến Sát Xích này đâu. Các ngươi cứ canh giữ cho cẩn thận là được."

"Vâng, vương thế tử quý an, chúng hạ quan cáo lui."

Viết Viết đưa cho Tần Quyên một túi tiền, bảo nó đi chuẩn bị bữa tối đàng hoàng một chút. Nhiều ngày đi đường đằng đẵng, bọn họ chưa được ăn bữa cơm nào nên hồn.

Tần Quyên chẳng muốn tính toán làm sao lo cơm nước cho 52 người, cho nên tìm luôn một đầu bếp, đi chợ mua đàn dê bảy tám con, cùng ít rau xanh và hoa quả.

Viết Viết nghĩ, sói con đi theo hắn ngần ấy thời gian, cũng bắt đầu biết làm biếng rồi....

Tần Quyên thấy kỵ binh dẫn đường cắt ra một thứ gì đó, bọc lại cất vào hành lý, bèn tò mò hỏi, "Đó là gì thế?"

Kỵ binh dẫn đường đáp, "Dương cầu (tinh hoàn), cả thận nữa. Đều là thứ tốt, để dành ăn trên đường."

"...." Tần Quyên đỏ ửng mặt.

Dê được bắc bếp nướng nguyên con, các kỵ binh nổi nhạc, nhảy múa quanh bếp lửa. Viết Viết cũng cởi áo ngoài, vui vẻ nhảy nhót.

Tần Quyên vốn chỉ ngồi xem đầu bếp ở Sát Xích nướng dê như thế nào, nhưng nghe tiếng nhạc cũng vô thức mà lắc lư theo.

Nhảy mệt rồi, lúc nó ngồi xuống thì thịt đã nướng gần xong.

Lửa đã bắt đầu thơm mùi mỡ cháy. Đầu bếp nhét rất nhiều thịt vào trong dạ dày dê, thịt đó là thịt cạo từ trên đùi xuống, sau đó lại nhét thêm hương liệu, buộc chặt lại, bỏ cả dạ dày dê chứa đầy thịt ấy vào đám lửa....

Khói trắng bốc lên, mỡ cháy xèo xèo.

Tần Quyên chưa từng thấy cách nướng thịt như thế này bao giờ.

Viết Viết nói, "Sau khi nướng xong sẽ dùng kéo cắt, ăn thịt ở bên trong. Mùi thịt tỏa ra bốn phía. Những thứ hương liệu như thì là, hoa tiêu, bát giác, quế, hồ tiêu sẽ thông qua mỡ mà thấm hết vào thịt dê, ăn vừa cay vừa mềm. Ta khoái nhất món đó."

"...."

Tần Quyên biết ngay tên vương thế tử ngốc này chỉ cần nói đến đồ ăn là sẽ thành tao nhân mặc khách....Nhưng mà giờ nó cũng bị mấy lời mô tả của hắn làm cho nuốt nước miếng rồi.

Sau khi cơm no rượu say, sai 10 người gác đêm, những người còn lại lên giường ngủ.

Vì an toàn, họ thuê nguyên một quán trọ. Quán trọ rất lớn, 40 người có thể ngủ thoải mái.

Một đêm ngon giấc, tới sáng hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị lên đường thì một thanh niên cưỡi ngựa xuất hiện ngoài cửa, cùng một đứa bé ngủ say trong lòng hắn.

Hắn chưa vào tới cổng quán trọ đã bị thị vệ gác đêm ngăn lại.

"Ta muốn gặp Y Văn vương thế tử!" Thanh niên lớn tiếng nói.

"Sáng sớm ồn ào cái gì vậy...." Viết Viết dụi mắt. Thể chất hắn kỳ quái, dù ngủ nhiều quá hay ít quá đều bị đau đầu, mắt thì sưng vù lên, nên tâm trạng hắn lúc này chẳng tốt đẹp gì.

Tần Quyên còn phải kéo bàn ra xa hắn mấy bước mới ngồi ăn sáng.

"Là một thanh niên khoảng 30 tuổi, xưng là gia thần của bộ tộc Bá Nha Ngột."

Viết Viết nghe vậy thì cau mày, Tần Quyên cũng nhìn sang.

Viết Viết vội nói, "Cho hắn vào."

Hắn sai các kỵ binh đứng chờ ngoài quán trọ, chỉ cho mình Tần Quyên ở lại.

Thanh niên ôm Tùng Man đang ngủ say trong lòng, đi vào quán trọ, khom lưng hành lễ với Viết Viết, "Vương thế tử, An Đông đại nhân phản, ta mang Tùng Man thiếu gia chạy thoát."

Nghe vậy, Tần Quyên rất sửng sốt, vội nhìn Tùng Man còn đang ngủ say trong lòng hắn ta. Viết Viết từng nói An Đông là cữu cữu của Tùng Man, vậy Tùng Man phải làm sao?

Viết Viết siết chặt tay, lại liếc sang Tùng Man, hít sâu một hơi, rất lâu sau mới cầm bát sữa dê trên bàn, nhấp một ngụm, "Ngươi kéo phiền toái cho bổn thế tử, lôi cả đứa trẻ này theo, chả lẽ còn sợ bổn thế tử làm thịt nó."

Nghe vậy, thanh niên kia quỳ xuống, "Đa tạ vương thế tử chịu nhận Tùng Man thiếu gia."

"Được rồi, ngày mai quá kế nó cho ta, nó sẽ là nhi tử của lão đây."

"Chuyện này...." Thanh niên ngây người ra. Nếu bàn về bối phận, Bá Nha Ngột công tử Hồ Hồ còn là thúc thúc của Y Văn vương thế tử, vậy không phải làm xằng làm bậy ư?

Tần Quyên không biết nói sao. Nó nghĩ, chắc hẳn Viết Viết muốn nhân dịp này chiếm lợi của Hồ Hồ đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top