ZingTruyen.Top

Kinh Mau Dai Tong

"Tần....Sao....Ngươi..." Đán Mộc đỏ mặt, lấy áo Tần Quyên che kín hai chân.

"Ta mới phải hỏi. Rõ ràng hôm qua ngươi ngủ đằng kia, vì sao giờ lại nằm chỗ ta?" Tần Quyện giận đến mức môi cũng run lên.

"Ta không cần biết, trước giờ trừ công tử và quản gia bá bá, ta không để cho ai khác ôm, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm!"

"????" Tần Quyên trợn trừng hai mắt, lảo đảo lui lại.

"Cả đời này ngươi phải nướng thỏ cho ta!" Đán Mộc kiến quyết nói, hai mắt sáng rực.

"....." Tần Quyên suýt thì hộc máu.

"Đán Mộc này, ta thân là huynh trưởng của ngươi, nhất định phải nhắc ngươi một câu. Sau này ngươi đừng có vì miếng ăn mà để cho người ta ôm mình."

"Ngươi thành huynh trưởng ta lúc nào? Tuy chúng ta cùng tuổi nhưng chưa chắc ngươi đã lớn hơn ta."

"Lão tử sinh ngày 5 tháng riêng, chắc chắn lớn hơn ngươi."

"Ngươi sinh mùng 5, thế thì ta sinh mùng 1!" Đán Mộc chống hông.

"...." Tần Quyên nghiến răng, "Không đời nào."

Khoan đã, hắn chỉ đơn giản là muốn nhắc Đán Mộc đừng vì miếng ăn mà ôm bừa người khác, sao lại thành ra tranh cãi chuyện này rồi....

Tần Quyên tức giận nhíu mày.

Đán Mộc nhất quyết không bỏ qua, "Hơn nữa, lúc quản gia bá bá nhặt được ta, ông ấy cũng chỉ đoán bừa tuổi của ta thôi. Lỡ đâu ta lớn tuổi hơn ông ấy đoán thì sao? Ngươi nhất định phải làm đệ đệ của ta."

"....."

Tần Quyên thật muốn đá y ra khỏi cửa. Chẳng lẽ không thể thành thật gọi hắn một tiếng ca ca sao?

Dậy sớm làm ầm làm ĩ một lúc, Đán Mộc đã thấy đói.

Tần Quyên bảo còn thừa ít bột mì, đủ làm bánh nướng.

Hắn và Quách Bưu đã hẹn hôm nay đi gặp Đại Vĩnh vương, giờ chẳng biết làm sao.

"Mấy ngày không về, chắc họ đang tìm chúng ta. Chỉ cần đi thêm vài dặm nữa là có khi gặp được binh lính rồi."

Sau khi rời khỏi ngôi làng đổ nát, họ đi về hướng tây chừng 5 dặm. Quả như Tần Quyên dự đoán, có người đang tìm họ.

Nhưng lại gần mới phát hiện ra không phải binh lính mà là thương đội.

"Mãi không thấy ngài đâu, tưởng ngài xảy ra chuyện nên lão đại chúng ta bảo chia nhau đi tìm trong vòng 50 dặm.'

Vì đến giờ hẹn mà Tần Quyên không xuất hiện, Quách Bưu bèn đến trại dê tìm thì nghe lính nói hắn đi cả đêm không về.

Hắn sợ Tần Quyên xảy ra chuyện nên mới sai người của thương đội tỏa ra tìm.

"Không có chuyện gì, ta lạc mất ngựa thôi, phiền các vị đưa ta về." Tần Quyên nói với họ.

*

Đêm đó, họ về tới trại dê.

Tần Quyên ăn uống tắm rửa xong thì lăn ra ngủ.

Sớm hôm sau, Quách Bưu đến, Tần Quyên bèn khoách chiến bào, thay đôi giày mới. Hắn muốn dẫn Quách Bưu vào thành tìm Đại Vĩnh vương. Trước lúc đi, hắn dặn Đán Mộc đừng có chạy lung tung. Chuyện chim ưng chờ hắn về rồi tính tiếp.

Tuy vậy, hắn hiểu rõ một khi Đán Mộc không chịu nghe thì hắn có dặn dò cỡ nào cũng vậy.

Đán Mộc nhìn bóng lưng Tần Quyên khuất dần trên thảm cỏ. Y đi loanh quanh trại dê một hồi, thấy chẳng có việc gì làm, bèn mở rào thả dê ra ngoài, để chúng tự do ăn cỏ.

Tất nhiên y không dám thả hết, mấy tháng trước đã ăn mắng một lần rồi.

Nhìn lũ dê ùa ra như ong vỡ tổ, Đán Mộc cười khanh khách.

Thật ra y rất lo và nhớ chú chim ưng. Y không biết vì sao chim ưng lại lạc. Dù sao sau khi người Mông Cổ thống trị thảo nguyên đã ban hành văn bản cấm bắt giết ưng, ai tự ý săn chim ưng sẽ bị tống giam.

Chim ưng là công cụ truyền tin chủ yếu của các bộ tộc phía nam Đại Trạch, thường mang theo những tin tức vô cùng quan trọng, cho nên ngay cả quan viên cũng không dám tự ý bắn, nếu không sẽ vướng phải phiền toái không cần thiết.

Quan viên nào cũng biết, họ tuyệt đối không làm như vậy.

Trừ phi có kẻ cố tình, hay bị mã tặc bắn chết.

Đán Mộc chợt nghĩ ra, khả năng bị mã tặc bắn rất cao.

Bây giờ y không biết tình hình ở Đại Oát Nhĩ, càng không biết rốt cuộc chim ưng mang cho y tin tức gì.

Thôi, không nghĩ nữa, nếu mang đến tin tức mà y không muốn nghe thì thà không nghe còn hơn. Y muốn nhân lúc cùng Tần Quyên đi nghênh đón Đại Vĩnh vương phi thì sẽ quay về.

*

Giờ Tị, Tần Quyên dẫn Quách Bưu vào thành, đúng lúc Đại Vĩnh vương vừa bàn công chuyện với các quan viên xong.

Cực Bố Trát dẫn hai người họ đến thư phòng.

Lúc vào thư phòng, Tần Quyên nhận ra vài gương mặt quen thuộc mình từng thấy trước kia, đó là các nho sinh người Khiết Đan.

Chẳng lẽ họ đến gặp Đại Vĩnh vương để tìm nơi nương tựa?

Những người này từng theo họ rời Hổ Tư Oát Nhĩ, sau đó mỗi người một nơi. Có người đến Đại Đô, còn người theo Viết Viết đến La Bặc thì vô cùng ít ỏi.

Lúc Viết Viết được phong vương, hắn đã sai nô tài đến chuyển lời cho các nho sinh rằng ai bằng lòng theo hắn đến La Bặc thì chuẩn bị lên đường, ai không muốn thì cứ ở lại Đại Đô.

Dù sao họ cũng là đám nho sinh yếu ớt, Đại Vĩnh vương không ép họ đi theo chịu khổ.

Lúc đến Hà Gian thì vẫn còn mười mấy nho sinh, nhưng sau khi đến Hạ Châu thì chỉ còn 3 người. Những người khác đều vì thân thể không khỏe hoặc vì nguyên nhân khác mà xin rời đi.

Lúc này họ lại lặn lội tìm đến La Bặc, quy thuận dưới trướng Đại Vĩnh vương.

Đại Vĩnh vương đã dùng tài năng mới chớm nở của mình, kêu gọi họ quay về.

Viết Viết thấy Tần Quyên dẫn người tới, bèn bảo các nho sinh tạm lui đi.

"Người muốn làm 'Đạt lộc hoa xích' mà ngươi nói đây ư?" Viết Viết nhìn Quách Bưu.

"Đúng vậy." Tần Quyên gật đầu.

"Ngoài bạc ra, đạt lộc hoa xích còn phải biết 3 thứ tiếng cùng văn tự trở lên. Ngươi có thể đảm nhiệm được không?" Viết Viết hỏi Quách Bưu.

Quách Bưu gật đầu, ôm quyền nói, "Bưu có thể đảm nhiệm."

Viết Viết khẽ cong môi, cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Quách Bưu, "Đọc ta nghe."

Đây là văn bản Mông Cổ được viết bằng Sơ Ngột tự. Viết Viết muốn khảo nghiệm khả năng của Quách Bưu, không những phải nói tiếng Mông Cổ thành thạo mà còn phải biết đọc biết viết nữa.

Quách Bưu nhìn qua, sau đó đọc rành rành từng chữ.

Viết Viết lấy làm kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài. Hắn bình tĩnh kiểm tra khả năng tiếng Hán và tính toán của Quách Bưu.

Quả là người hắn cần tìm.

Nhưng người này có thể dùng thật ư?

Nếu có thể thì Tần Quyên việc gì phải cẩn thận dẫn đến đây tìm hắn. Hắn đã nói với Tần Quyên từ đầu là việc này Tần Quyên có thể tự quyết định mà.

Viết Viết lại nhìn Tần Quyên, muốn nghe ý hắn. Tần Quyên đưa hộ tịch của Quách Bưu cho Viết Viết.

Viết Viết lật qua lật lại, xem thật kỹ.

Trực giác mách bảo hắn, dùng người này sẽ được lợi, nhưng cũng rất nguy hiểm.

"Cực Bố Trát." Viết Viết gọi.

Cực Bố Trát đứng bên ngoài thư phòng lập tức bước vào.

"Ngươi dẫn Quách Bưu đi gặp vài vị đại nhân. Bổ vương sẽ đến sau." Viết Viết căn dặn.

Cực Bố Trát nhìn Quách Bưu, "Mời các hạ đi bên này."

Cực Bố Trát dẫn Quách Bưu đi rồi, Viết Viết mới hỏi Tần Quyên.

"Ngươi thấy thế nào?"

Tần Quyên rũ mắt, "Có thể dùng, cũng có thể không dùng."

"Nói thế cũng như không." Viết Viết cáu giận.

Tần Quyên lại nói, "Nếu có ai khác thích hợp thì không nên dùng hắn."

"Vì sao?"

"Hắn là tội phạm đào tẩu ở Lương Châu, giờ là yếu phạm của Khoách Đoan vương."

"Vậy mà ngươi dám dẫn đến gặp ta!" Viết Viết nhảy dựng.

Tần Quyên bình tĩnh đáp, "Hắn có nhân mạch rất lớn, quen biết những thương đội mạnh nhất cả nước, theo lời đám người trong thương đội."

Viết Viết nhướn mày, "Vậy thì ngươi đang làm khó dễ ta rồi. Ta bảo ngươi quyết định, ngươi lại bảo ngược lại ta. Ta còn nuôi đám các ngươi làm gì?"

"....."

Tần Quyên ngừng một lát rồi lại nói, "Ta thấy việc này vẫn nên để vương gia tự mình chọn thì hơn. Dù sao chức Đạt lộc hoa xích không giống các chức quan khác, là chức quan dưới quyền ngươi gần gũi nhất với dân chúng, là cầu nối giữa ngươi và bá tánh. Thậm chí, có lẽ bá tánh cũng chỉ biết duy nhất vị quan này thôi."

Viết Viết nghĩ ngợi một lát, "Không được, ta phải nghĩ kỹ đã, không thể trả lời ngay."

"Dù sao chức quan này cũng để không nửa tháng nay rồi, thêm nửa thánh nữa cũng chẳng sao." Tần Quyên mỉm cười.

"Ta muốn dùng người này. Sửa hộ tịch, đổi danh tính cho hắn." Viết Viết cau mày.

Nghe vậy, Tần Quyên lấy làm sửng sốt.

Viết Viết không nói về Quách Bưu nữa mà chuyển đề tài, "Ngươi giao việc trông coi trại dê cho Mộc Nhã một thời gian đi, về thành với ta. Ta có chuyện muốn bàn. Còn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể có tin từ A Dịch Cát và Trân Tu đại nhân, chúng ta nên chuẩn bị sớm."

"Được....Ta về sắp xếp một chút." Tần Quyên lưu luyến lũ dê, nhưng mà hắn còn công việc.

Hắn về trại dê, bảo lính gọi Mộc Nhã đến. Tần Quyên giao lệnh bài quản trại dê cùng con dấu cho Mộc Nhã, dặn dò hắn công việc.

Nhận được quan lệnh và quan ấn, Mộc Nhã vui hớn hở.

Tần Quyên cười, vỗ vai hắn, "Ngươi làm cho tốt, việc chuyển giao cho ngươi có thành hay không đều trông hết vào biểu hiện lần này đấy."

Hắn biết Đại Vĩnh vương sẽ không để mình an nhàn ở trại dê mãi đâu.....

Không quậy phá rồi gây chuyện cho hắn làm thì không phải Đại Vĩnh vương.

Nhưng mà hắn chỉ muốn chăn dê thôi!

*

Tần Quyên đã Mộc Đán vào thành La Bặc.

Lúc họ tới vương phủ thì trời đã tối đen. Một dịch binh vội vã chạy về phía tẩm điện của Đại Vĩnh vương.

Tần Quyên thấy lạm bèn bảo Mộc Đán đi nhanh lên.

Bọn họ đến nơi cùng lúc, khi ấy Đại Vĩnh vương đang dùng bữa tối.

Đại Vĩnh vương hỏi dịch binh có chuyện gì, dịch binh thấy có người nên không dám nói thẳng.

"Không sao, cứ nói đi." Viết Viết ra lệnh.

"Phía đông bắc hồ La Bố Bạc (hồ Lop Nor) có một đám mã tặc, chúng cướp của giết người ở vài thôn làng rồi...."

"Có chuyện này sao! Vì sao giờ mới báo." Viết Viết nổi giận, cắm con dao ăn vào miếng thịt trên bàn.

"Đại vương thứ tội, tiểu nhân vừa hay tin đã chạy về đây ngay...." Dịch binh vội quỳ xuống.

"Chuyện lúc nào?" Tần Quyên hỏi

"Vụ cướp bóc xảy ra khoảng giờ Dậu. Tiểu nhân được một dịch binh khác báo cáo cho cách đây 1 canh giờ. Lũ mã tặc để lại thứ này...." Người đó dâng lên một tấm vải.

Tần Quyên chỉ liếc nhìn một cái rồi đưa cho Đại Vĩnh vương.

"....." Viết Viết quan sát hồi lâu, nhận ra đây hẳn là góc của một lá cờ.

Ở Mạc Bắc, các thế lực rối ren, Viết Viết cũng không hiểu hết. Dù sao lũ côn trùng gây hại này đâu đâu chẳng có chứ không riêng gì Mạc Bắc, có khi quan phủ còn cấu kết với chúng.

"Mùa đông, bọn chúng thiếu ăn nên mới đi cướp bóc."

Nói rồi, Viết Viết im lặng một lát, cho dịch binh đi nghỉ ngơi.

Đán Mộc níu áo Tần Quyên, dường như có chuyện muốn nói. Tần Quyên nháy mắt với y, ý nói tạm thời cứ yên lặng, Đại Vĩnh vương đang suy nghĩ.

Quả nhiên không lâu sau, Viết Viết đứng bật dậy, nói với Tần Quyên, "Điểm 300 kỵ binh."

Tần Quyên sửng sốt. Đại Vĩnh vương định ra tay tiêu diệt mã tặc sao?

"Vương gia biết mã tặc ở đâu ư?" Tần Quyên hỏi.

"Không biết, nhưng có thể tìm." Viết Viết vừa nói vửa cởi tấm áo khoác tím lộng lẫy quý giá, "Lũ trộm cướp đó khinh nhục con dân ta, ta phải bắt chúng trả giá, kẻo chúng lại tưởng Đại Vĩnh vương ta là con mèo bệnh."

Tần Quyên cảm thấy Đại Vĩnh vương nói đúng, nhưng họ đâu biết lũ mã tặc ở nơi nào mà tìm.

Bọn chúng rất khó bắt, bởi vì hành tung bí ẩn, cứu như bão cát trên sa mạc, thổi qua một trận, để lại tang thương rồi đi.

Đáng hận, đáng giết.

Tần Quyên nhìn Viết Viết, trầm giọng nói, "Ta đi điểm binh. Đán Mộc theo ta."

Đến đêm khuya, họ chuẩn bị xuất phát.

Viết Viết nói họ chỉ có khoảng 20 ngày thôi, vì 20 ngày sau, có lẽ A Dịch Cát đã gửi tin về. Họ phải khởi hành đến sông Oát Nan đón vương phi.

Cho nên trong 20 ngày ấy, họ nhất định phải triệt hạ bọn mã tặc.

Đêm ấy, họ quân của Đại Vĩnh vương thúc ngựa thật nhanh đến nơi mà lũ mã tặc từng xuất hiện.

Ở quanh hồ La Bố Bạc có nhiều đầm lầy, dân địa phương không đông, nhưng họ lại tôn thờ tín ngưỡng nên không dám chuyển đi.

Kể cả sau khi Đại Vĩnh vương án bố lệnh mới ở thành La Bặc, vẫn có nhiều người dân lưu lại nơi này.

Lúc tới được các thôn xóm vùng hồ La Bố Bạc thì trời tảng sáng.

Những mục dân còn sống nói với họ những kẻ đó từ phía đông bắc kéo đến, tốc độ rất nhanh, không ai phát hiện ra chúng đến gần. Chúng cầm trường đao rất dài, vừa vào làng đã đốt phá, sau đó cướp bóc.

Ai phản kháng cũng bị chúng chém chết.

Đao lớn, ngựa gầy và cờ rách.

Chỉ biết chúng từ đông bắc tới, còn hang ổ ở nơi nào thì không ai hay.

Mã tặc thường xuyên di chuyển từ nơi này sang nơi khác, thường chỉ ẩn nấp tại một vùng trong thời gian ngắn thôi, cứ 2 năm sẽ đổi địa bàn một lần.

"Cho mỗi hộ 10 lượng bạc, an táng người chết, người sống tiếp tục làm nghề. Chúng ta đi lên đông bắc, tiến vào sa mạc." Đại Vĩnh vương ra lệnh xong, Tần Quyên lập tức bắt tay vào làm.

Các mục dân quỳ xuống tạ ơn. Đa số người trong thôn này cả đời chưa từng thấy 10 lượng bạc, có thể xem là nơi cằn cỗi nhất thành La Bặc.

Sau khi kiểm tra cẩn thận các túi nước và lương khô, bọn họ khởi hành.

Đến trưa, họ tiến vào sa mạc phía đông.

Nhưng đến lúc băng qua sa mạc vẫn không thấy bóng người.

"Tần lang, nếu ngươi là mã tặc thì sẽ ẩn nấp ở đâu?" Lúc này, Viết Viết lại hỏi Tần Quyên.

Thực ra, trên đường đi, Tần Quyên vẫn luôn nghĩ việc này.

"Ta không dám đoán mò." Hắn chỉ nheo mắt nhìn ra xa.

Viết Viết vừa nghe đã biết Tần Quyên hẳn có suy đoán trong lòng rồi, bèn ghé đến gần, "Ngươi cứ nói đi."

"Ta không biết mã tặc sẽ ẩn náu ở đâu, nhưng chắc chắn không phải sa mạc. Ta không hiểu các ngươi cứ loanh quanh trên sa mạc làm gì." Đán Mộc bực bội nói.

Tần Quyên gật đầu, "Sa mạc này không rộng nhưng không có nguồn nước, không thuận tiện cho lũ mã tặc. Ta nghĩ đi nghĩ lại, phía bắc La Bố Bạc là Cáp Mật Nhi, phía đông La Bố Bạc là Sa Châu, cùng với La Bố Bạc, tạo hành ba điểm của hình tam giác. Mã tặc có khả năng ở trung tâm của tam giác này, như thế thì chúng đi đâu cũng tiện...."

Viết Viết cùng đám kỵ binh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.

"Vậy là tiếp tục đi về hướng bắc?" Có người hỏi.

Tần Quyên nói, "Để ý mấy khu rừng một chút. Ta đã từng gặp mã tặc rồi, chúng từ trong rừng xông ra. Ta đoán mã tặc có thói quen ẩn nấp ở đó."

Đi về hướng bắc thêm ba dặm, tới lúc thấy một cánh rừng, trực giác nói với họ, cánh rừng này không bình thường.

"Người đâu, đi thăm dò xem sao, có thể mã tặc ẩn náu tại đó." Viết Viết gọi lính, "Tạm thời dừng tại đây vài ngày. Mã tặc kiểu gì cũng phải có lúc ra ngoài truyền tin. Điều tra xem hang ổ chúng ở đâu."

Vài kỵ binh nhanh chóng thay xiêm y rồi lẻn vào. Họ cải trang thành tiều phu hoặc thợ săn.

Sau khi các kỵ binh đi rồi, Đán Mộc mới thì thầm với Tần Quyên chuyện y suy nghĩ nhiều ngày nay, "Tần, ta nghi ngờ chim ưng của ta bị mã tặc giết."

Tần Quyên cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng vì Viết Viết ở đây nên không hỏi Đán Mộc.

Tần Quyên kéo Đán Mộc ra chỗ khác. Viết Viết chỉ nghĩ chắc Đán Mộc đang cáu kỉnh với mình nên không hỏi nhiều. Dù sao, trong mắt hắn, Đán Mộc chỉ là một tên nhóc, thậm chí còn ngoan hơn Tùng Man một chút.

"Sau khi lạc mất chim ưng, ngươi không có thêm tin tức gì từ người của Bá Nha Ngột thị à?" Tần Quyên hỏi.

Đán Mộc định nói tuy công tử không gài người ở thành La Bặc nhưng ở Oát Đaon thì có. Nếu y muốn liên lạc với công tử thì có thể thông qua mật thám ở Oát Đoan. Nhưng mà y không chủ động liên lạc.

Y chơi chưa đã, còn muốn ở La Bặc thêm một thời gian nữa.

Đán Mộc cúi đầu nghẫm nghĩ rồi nói, "Không có liên lạc gì. Thời gian chim ưng mất tích và thời điểm lũ mã tặc xuất hiện ăn khớp nhau. Lúc trước, chim ưng đã truyền tin cho ta đến thành La Bặc vài lần rồi, lần nào cũng an toàn. Như thế có phải là gần đây mã tặc mới đến vùng này không?"

"Đán Mộc thông minh lắm." Nghe vậy, Tần Quyên lấy làm tự hào, dường như quên mất lúc trước mình còn luôn miệng mắng y ngốc.

Đán Mộc đỏ mặt gãi đầu, "Ta cũng chỉ đoán bừa thôi."

"Đúng là có khả năng gần đây chúng mới kéo tới. Dù sao chúng ta cũng tu sửa tường thành được một thời gian rồi mà giờ mới thấy mã tặc gây rối. Cho nên hẳn là chúng cũng mới tới vùng này thôi." Tần Quyên trầm giọng, lòng thầm rủa lũ cướp đó.

Nhưng nghĩ lại, mã tặc trừ ngựa ra thì thực sự rất nghèo. Bọn chúng ăn không đủ no mới đi cướp.

Chúng không lao động, không chăn nuôi, mỗi khi hết thức ăn thì đi cướp, tổn hại sinh mạng bá tánh.

*

Hai ngày sau, hai kỵ binh được cử đi thì chỉ có một người quay lại, báo tin bất lợi.

Kỵ binh thấy vài con ngựa trong rừng, đoán là ở đó có hồ nước lớn, có người cư trú, nhiều khả năng là mã tặc.

"Lũ ngựa nhỏ và gầy, rất giống với lời mô tả của các mục dân." Kỵ binh nói.

"Đêm nay chúng ta dẫn người vào, mọi người đừng hoảng loạn. Quân ta đông hơn, phải một lưới bắt hết chúng." Viết Viết thấp giọng hạ lệnh, sai kỵ binh kia đi truyền tin cho toàn quân.

Màn đêm buông xuống, họ chậm rãi vào rừng.

Để đảm bảo lũ mã tặc không có cơ hội chạy trốn, họ không được đốt đèn.

Đi được 2 khắc mà vẫn không thấy hồ nước mà kỵ binh kia mô tả.

Cánh rừng lớn như thế, có thể sẽ lạc đường.

Mà kỵ binh do thám cũng không nhớ được đường.

"Không sao, hồ nước trong đêm tối rất nổi bật, mặt nước phản quang." Tần Quyên an ủi, "Từ xa là trông thấy rồi, sẽ không nhầm được đâu."

Đại Vĩnh vương phái ra một nhóm 10 người đi dò đường.

Bọn họ đã huy động 300 lính để quét một nhóm mã tặc thì nhất định phải quét cho bằng sạch.

Nhưng Đại Vĩnh vương lại không ngờ, đám mã tặc cũng đông tới hơn 300 người.

Khi xông vào hang ổ của mã tặc, họ tưởng sẽ chiếm tiên cơ, nhưng lũ mã tặc lại thiết lập bẫy trong rừng.

Quả nhiên quân lính quá chủ quan, cũng do còn non kinh nghiệm chiến đấu.

Lũ mã tặc lẩn vào rừng, kéo dây thép lên bao vây. Quân của Đại Vĩnh vương tiến vào rất dễ dàng nhưng lại không thể xông ra truy đuổi.

Viết Viết bị ngã khỏi lưng ngựa. Tần Quyên lập tức vươn tay kéo hắn lên ngựa của mình.

"Các huynh đệ, chúng đứng trên cây kéo dây sắt, e là còn có hố đao và nhiều thứ bẫy khác. Mọi người phải cẩn thận." Tần Quyên quát lớn.

Đây cũng là lần đầu hắn tiến đánh vào hang ổ của mã tặc. Dù lúc trước đã đối đầu mã tặc một lần nhưng không chính thức giao chiến, kinh nghiệm gần bằng không.

"Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Tần, ngươi theo ta xông lên trước, lấy đầu thủ lĩnh của chúng!" Viết Viết rút đao, hít sâu một hơi, cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút rồi nhảy xuống ngựa.

Tần Quyên nghĩ, phải đến lúc này hắn mới thực sự thấy con người thật của vị vương tử trước mặt. Bọn họ thân thiết với nhau bao nhiêu năm mà hắn vẫn không hiểu rõ đối phương.

Viết Viết tuy rằng tính tình quái đản nhưng thứ chảy trong huyết quản của hắn là dòng máu của tộc Bột Nhi Chỉ Cân. Hắn có thể bị kẻ cầm quyền bắt nạt, bị huynh trưởng hay các vươnh thúc, đường huynh khinh thường, nhưng hắn không sợ hãi. Hắn dũng cảm, oai hùng, dám đương đầu nghịch cảnh.

Viết Viết, dưới sự yểm hộ của các kỵ binh, mở đường máu xông ra.

Tần Quyên cũng không nghĩ nhiều, quay lại nói với Đán Mộc, "Đừng đuổi theo, cứ trốn đi! Không được xảy ra chuyện gì đấy, nghe không!"

Đán Mộc ngơ ngác nhìn Tần Quyên. Nhưng sau một giây thất thần, y bỗng nhiên quẹt miệng, "Ngươi chỉ sợ ta bị làm sao thì không giải thích được với công tử chứ gì." Y biết, y biết hết, y chỉ vẫn tham luyến vị bằng hữu này thôi.

Y cô đơn lâu lắm rồi, mãi mới có một người bạn.

Tần Quyên cưỡi ngựa xông lên, vung trường đao chặn một tên mã tặc, hét với Viết Viết, "Ta yểm hộ, ngươi mau bắt thủ lĩnh của chúng."

Hắn vừa nói vừa giao đấu với vài tên cướp.

Lũ mã tặc rất đông, lại biết võ nghệ, ắt hẳn là một băng cướp lớn, mà một phần trong số chúng là lưu binh hoặc đào binh.

Hay là nhân sĩ giang hồ, nhưng cùng đường phải làm cướp.

Bọn mã tặc thấy Tần Quyên có thể một địch ba, bèn xông vào vây hắn.

Tần Quyên biết nếu không tốc chiến tốc thắng, khiến chúng kinh sợ thì chỉ e quân địch kéo đến mỗi lúc một đông, khi ấy thì kỵ binh cũng không ngăn được nữa.

Ngay khi phát hiện có kẻ xâm nhập địa bàn, việc đầu tiên đám mã tặc này làm không phải là chạy trốn mà là quyết đấu, chứng tỏ chúng tự tin mình thắng được kỵ binh chuyên nghiệp.

"Đời này lão tử hận nhất là lũ quan binh các ngươi, có chết cũng phải chết chung!" Một tên hét lớn, tay vung chùy lao đến tấn công Tần Quyên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top