ZingTruyen.Top

Mat Toi Trong Anh Monday Couple Longfic 18 Chap 1

Ji Hyo chết lặng!

Những dòng nước mắt lại lăn dài trên má,cô ngồi bất động trên sàn nhà bên cạnh là chiếc áo khoác của anh.Anh đã rời đi bao lâu rồi,cô khống biết nữa.Nỗi đau quặn thắt trong tim và cơ thể rã rời đau đớn làm cho cô mất hết ý niệm về thời gian.Cô chỉ kịp cảm nhận bên trong cô dường như có điều gì đang chết dần.Ji Hyo muốn gào lên trong tột cùng của đau khổ,tột cùng của đắng cay và tột cùng của nỗi nhớ để gọi anh quay lại.Nhưng điều níu kéo bóng dáng anh chỉ là sự câm lặng đến nghẹn thở!Ji Hyo vô thức nhấc chiếc áo khoác của anh lên và ghì sát nó vào lồng ngực.Mùi hương nồng ấm của anh phút chốc ngập tràn trong khí quản của cô,bao lấy cơ thể cô và ôm ấp nó.Ji Hyo để mặc những giọt nước mắt của mình làm ướt vai áo anh cũng như thấm ướt trái tim đang tan nát của cô.

Harry khẽ dừng bước trước cửa phòng.Anh muốn để dành một khoảng lặng cho người con gái mềm yếu kia,một khoảng lặng cần thiết sau giông tố.Harry nhìn chiếc cửa bẹp dúm dị dạng trước mặt mà thở dài,cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân của những tiếng động kinh hồn và chiếc thẻ bạch kim mà Gary ném lại cùng với lời nói vội:

_Cậu chở Ji Hyo về khách sạn Z giúp tôi!Hãy chắc chắn rằng cô ấy đã vào trong phòng.Xin lỗi vì những thiệt hại không đáng có cho cậu.

Anh chỉ nói như vậy,ngắn gọn và vội vã leo lên xe phóng đi như chạy trốn.Gary là như vậy,luôn thẳng thắn và sòng phẳng.Anh ấy không bao giờ để những người xung quanh ấy phiền lòng hay chịu thiệt thòi bất cứ điều gì,có lẽ chính vì nguyên nhân đó nên anh ấy có rất nhiều bạn.Nhưng cái tính nóng nảy và ích kỷ,thích chiếm hữu thì không bao giờ chiều cho nổi,hơn nữa càng ngày càng quá đáng!

Harry thở dài nhìn Ji Hyo yếu đuối và gãi gãi phía sau đầu.Anh bối rối quá!Ở tầng dưới thì nhân viên của anh đang cố hết sức để giải thích và trấn an cho khách hàng sau tiếng động khủng khiếp vừa rồi,lại còn phải chặn cầu thang lên tầng 2 nên hết sức hỗn loạn.Nếu không nhanh chóng đưa Ji Hyo đi thì khó có thể giữ bí mật lâu hơn được nữa.Chuyện này mà không làm kín kẽ,ngày mai báo chí đánh hơi được làm ầm lên thì anh chỉ có nước chết với Gary huynh.Nhưng trước mặt lại là Ji Hyo đang bị tổn thương,anh biết ứng xử ra sao bây giờ?Sống trên đời đã hơn 30 năm nhưng anh chưa từng yêu ai hết,làm sao hiểu nổi tâm tư của con gái,vậy mà bắt anh phải vào dỗ dành một cô gái đang khóc như vậy!Bảo anh phải làm sao?Harry lúng túng trước cửa,tiến không được và thoái cũng không xong,khổ vô cùng.Người đã lăn lộn đủ loại chuyện tốt xấu trên đời như anh,đây là lần đầu tiên có trường hợp làm anh phải toát mồ hôi vì không nghĩ ra nổi cách xử lý!

Ji Hyo cứ ngồi như vậy,rất lâu trong im lặng.Trong đầu cô duy nhất chỉ vang lên câu nói cuối cùng của Gary trước khi anh rời đi:"Điều làm anh yêu em nhất chính là sự ngoan ngoãn và trong sáng trong tâm hồn của em!Em đừng làm anh phải thất vọng khi tìm mọi cách để đánh đổi nó!".Cô thật sự đang tìm cách đánh đổi nó sao?Có phải bây giờ trong mắt anh cô đã hoàn toàn trở nên nhơ nhớp rồi sao?Ji Hyo trở nên hốt hoảng:Cô đã làm gì thế này?....."SONG JI HYO!!!MÀY ĐÃ LÀM GÌ THẾ NÀY???"!

Nếu không có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức cô,không biết cô sẽ ngồi như thế đến bao giờ.Ji Hyo vẫn ôm chiếc áo của Gary trong ngực,cố nhướn người về phía bàn để lấy chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ réo inh ỏi:

_Alo?_Giọng cô đặc lại.

_Ji Hyo!Cậu có sao không?Vừa nãy có tiếng đập phá trên đó cậu có xảy ra chuyện gì không?Bọn mình bị chặn dưới này rồi,không thể lên được!_Giọng Ji Ah hét lên trong điện thoại xen lẫn bên cạnh là những thanh âm nhốn nháo.

_Mình không sao!_Ji Hyo đáp một cách vô thức,thậm chí cô còn không nghe rõ chính xác những gì Ji Ah vừa nói.

_Yo Han đâu?Anh ấy có bên cạnh cậu không?_Ji Ah vẫn sốt sắng với những câu hỏi không bao giờ hết.

_Anh ta về rồi!_Ji Hyo rã rời tới nỗi không còn đủ sức để mà tức giận nữa.

_Thế.......

_Mình mệt lắm!Nói chuyện sau!

Ji Hyo mệt mỏi và nóng vội cắt lời, nhanh chóng dập máy.Cô không thể nói bất kỳ điều gì lúc này được.Đầu óc cô quay mòng mòng hay cảnh vật trước mặt cô đang quay mòng mòng?Cô không xác định nổi nữa,cô muốn đi khỏi chỗ này!Ngay lập tức!Ji Hyo gắng gượng đứng lên nhưng đôi chân tê dại do cô gập nó quá lâu làm cô suýt ngã.Ngay lúc đó một bàn tay cứng cỏi chụp lấy cô và giữ cho cô lấy lại thăng bằng.

Ji Hyo nhìn sang người bên cạnh thì giật thót mình.Chính là gã bảo vệ lúc này với vết sẹo hung dữ và đôi mắt thì vô cùng kém thiện cảm.Hắn làm gì ở đây?Ji Hyo vội vàng đẩy tay gã ra thì gã níu cô lại và nói.Chất giọng vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp đối lập hoàn toàn với dáng người của hắn làm Ji Hyo không khỏi bất ngờ.

_Xin lỗi vì đã làm cô sợ!Là Gary huynh bảo tôi đến!_Harry nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt của Ji Hyo và cảm thấy bàn tay bé nhỏ của cô đang đẩy anh ra thì ngay lập tức giải thích.

_Gary?_Ji Hyo cảm thấy tim cô nhói lên khi nghe thấy tên anh.Gary cử người này tới để làm gì?

_Vâng!Anh ấy lo cho sự an toàn của cô nên muốn tôi đưa cô về nhà!_Harry giải thích và buông tay Ji Hyo ra sau khi cô đã tự đứng được một mình.

Gary.......lo cho cô ư?

Ji Hyo bỗng cảm thấy trái tim đang dần ấm trở lại có chút hồ nghi.Chẳng phải anh thất vọng về cô lắm hay sao?Tại sao lại nhờ người đến đón cô như vậy?Tại sao anh lại tỏ ra còn quan tâm đến cô nhiều như vậy?Thật sự trong đầu anh đang nghĩ cái gì,muốn làm cái gì đây?Ji Hyo cười nhạo chính mình.Trong khoảng thời gian dài như vậy cùng sống với anh,những điều cô biết về anh vẫn hoàn toàn là trang giấy trắng.Nhưng anh thì ngược lại,anh hiểu cô rất rõ,tất cả mọi thứ về cô,tính cách của cô,suy nghĩ của cô,hành động của cô....có ý nghĩa gì anh đều nắm trong lòng bàn tay.Cô gặm cắn đôi môi trong sự ân hận.Giá như lúc trước cô tinh tế một chút,thông minh một chút thì có lẽ ý niệm về anh không rỗng tuếch như bây giờ.Không được!Cô không thể để mọi việc đi quá xa như vậy!Cô phải sửa sai,phải gặp anh để giải thích,mặc kệ là anh có nghe hay không!Ji Hyo bỗng cảm thấy dũng cảm vô cùng.Khoác chiếc áo của Gary vào người,cô hạ quyết tâm và quay lại phía Harry:

_Anh chở tôi đến nhà Gary nhé!

_Nhưng anh ấy nói là phải chở cô đến khách sạn cô đang ở mà!_Harry thắc mắc hỏi lại.

_Làm ơn đi!_Ji Hyo xịu mặt xuống và nũng nịu cầu xin.Cuối cùng thì chiêu thức này cũng bị cô lôi nốt ra rồi.

Harry đỏ mặt trước dáng vẻ của cô.Anh không biết làm thế nào để từ chối trước một người con gái xinh đẹp như vậy.Rút cuộc đành thở dài : "Gary huynh!Em đành xin lỗi anh vậy!".

Harry đưa Ji Hyo xuống bằng đường riêng dành cho nhân viên.Thầm cảm ơn vì xung quanh không có đồ đạc gì bầy biện nếu không vừa rồi chắc Gary cũng đập nát hết quá.Anh mở cửa xe cho Ji Hyo và ngồi vào vị trí của mình.Chiếc Ford màu bạc từ từ chuyển bánh và rời đi trước sự ầm ĩ một cách êm thấm.Ji Hyo im lặng nhìn ra ngoài cửa xe.Đêm ở Seoul thật hoa lệ.Những ánh đèn lấp lóa trên phố từ những tòa cao ốc,những biển hiệu dường như làm đêm tối lùi xa.Những dòng người đông đúc trên đường tạo nên sự sầm uất của thành phố này.Ji Hyo nhớ những lần được Gary cho đi chơi vào buổi tối.Anh lái xe rất vội nhưng cô cũng kịp nhìn ngắm quang cảnh hai bên đường.Những lúc như vậy,Gary thường luôn hỏi cô đang nghĩ cái gì và câu trả lời của cô luôn là : "Anh đó!".Gary thường mỉm cười rất nhẹ sau điều đó,anh hưởng thụ những điều cô dành cho anh bằng cách rất kín đáo,không ồn ào.Dường như sự tự tin trong anh khiến anh bình thản đón nhận tình yêu nơi cô một cách dễ dàng như vậy.

Ji Hyo thở nhẹ và túm hai vạt áo của Gary bó chặt vào người mình.Trong không gian kín của chiếc xe,mùi hương của anh tỏa ra nồng đượm hơn hết.Cô lén cảm nhận nó một cách kín đáo,mùi hương không làm dịu đi nỗi nhớ trong cô mà còn thổi bùng nó lên làm cô càng nhớ anh quay quắt.Harry bên cạnh cảm nhận được nỗi niềm trong cô,anh tăng tốc và đưa cô đến nhà Gary rất nhanh.

_Cám ơn anh!_Ji Hyo ra khỏi xe và cúi đầu thật thấp.Khoảng thời gian ít ỏi vừa rồi làm cô thay đổi hoàn toàn nhận thức về người đàn ông này.Thật sự đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong!

_Không có gì!Tạm biệt cô!_Harry cúi đầu đáp lại Ji Hyo và nhấn ga.Chiếc xe lao nhanh vào màn đêm và biến mất.

Ji Hyo hít một hơi thật sâu và ngước nhìn lên tầng 7 của tòa chung cư sang trọng nhất Seoul.Nhìn lên căn hộ với rèm cửa màu lông chuột kéo kín.Đó chính là nơi in đậm hình bóng của anh và giờ đây có cả hình bóng của cô.Ji Hyo cầm sẵn trong tay chiếc chìa khóa mà cô luôn mang theo bên người,cô bước vào bên trong.

Thang máy hiện lên con số 7 và dừng lại sau tiếng "ting",cô chần chừ giây lát rồi bước ra ngoài.Không gian riêng của anh và cô nằm cuối hành lang,là nơi rộng nhất trên tầng 7.Ji Hyo dậm dậm mũi giầy xuống đất và bước ngập ngừng đến phía trước cửa.Căn hộ im ắng phía sau.Ji Hyo không nghe được một tiếng động nào ở bên trong.Một cơn đau buốt kéo đến trái tim cô,Ji Hyo nhăn mặt túm lấy ngực áo bên ngoài.Với đôi tay run rẩy,cô khó khăn tra chìa vào ổ khóa và vặn tay cầm.Cánh cửa bật ra,một làn hơi lạnh lẽo ập vào người cô khiến cô choáng váng.

Bên trong tối đen và lạnh ngắt,dường như đã không có hơi ấm của con người trong một thời gian.Ji Hyo bật công tắc đèn gắn bên tường,ánh điện chập chờn rồi bừng lên thắp sáng cả căn hộ.Cô đau đớn nhận ra: Anh không có ở đây!Cô ngước nhìn lên chiếc đồng hồ,đã là 12h30 đêm và anh không ở nhà.Toàn bộ hi vọng trong cô tan biến như bong bóng xà phòng,Ji Hyo đóng cửa lại và ngồi thụp xuống tựa lưng vào đó.Căn nhà trống trải và quá rộng làm cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi,sợ hãi hơn nữa là anh không có ở nơi này để bảo vệ cô.Ji Hyo vội vàng rút điện thoại ra và bấm số của anh.Nhưng tiếng của tổng đài viên thay cho giọng của anh đều đều đáp lại,kèm theo sau là một tiếng tút dài.Ji Hyo buông điện thoại,trên gương mặt cau lại và nặn ra một nụ cười xiêu vẹo:

"Anh không có ở nhà!Anh đang ở đâu?Anh có biết rằng em đã về nhà với anh rồi không?Tại sao trong căn nhà của anh và em và em cảm thấy cô đơn trống trải quá vậy?Anh mau về nhà với em đi!Gary....!"

Ji Hyo thều thào nói trong hơi thở.Rồi cô đứng bật dậy lần bước từ căn phòng này sang căn phòng khác để tìm kiếm bóng dáng anh trong cơn thổn thức.Màn đêm tĩnh lặng và đặc quánh,vô cùng vô tận xung quanh cô làm cô hoảng sợ.Không nơi nào trong căn nhà này cho cô cảm giác được ôm ấp vỗ về,chỉ có màn đêm im lặng bao trùm lấy thân hình bé nhỏ của cô.Trên tường,chiếc đồng hồ vẫn nhịp những nhịp đều đều nhưng Ji Hyo mất đi khái niệm về thời gian.Cô không còn cảm thấy gì nữa ngoài nỗi cô đơn sâu tận quặn thắt từng hồi trong lòng.

Ji Hyo bỏ cuộc và ngồi thụp xuống lần thứ n trong ngày.Ngay cả đôi chân của cô ngày hôm nay cũng phản đối cô.Ji Hyo mệt mỏi ngửa mặt lên trần nhà và mong đợi.....Có lẽ ở nơi nào đó trong thành phố lớn này,anh cũng đang nhớ về cô như cô đang nhớ về anh.Biết đâu....không chỉ có một mình cô đau cho tình yêu nhỏ bé này,biết đâu.......cả anh cũng đang cảm thấy thế!

Biết đâu....Gary à!Có lẽ........cả hai ta.....đều đau!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top