ZingTruyen.Top

Nyongtory Fanfic Tu Ngay Em Den

Sau khi đi một đoạn khá dài Seung Ri mệt mỏi dừng chân ngồi nghỉ, tay cầm quạt phe phẩy

"Trong rừng mà nóng thế nhỉ? Anh có thấy vậy không?"

"Không!" Phũ phàng trả lời

Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện, "À mà bộ phim em xem là gì?"

"Khu rừng ma ám."

Hắn bật dậy, mặc kệ Seung Ri tay xách ba lô men theo con đường đi vào để đi ra. Seung Ri cũng giật nảy chạy theo

"Anh đi đâu đấy?"

"Đi về."

Hắn sải bước nhanh nhưng xem chừng có vẻ hơi lạc, "Đường ra ở đâu?"

Seung Ri mở điện thoại bật google maps xem vị trí, "Không có sóng."

"Trong rừng đâu ra sóng mở điện thoại làm gì?!"

"Đi theo đường lúc nãy vào là được. Anh phải bình tĩnh mới tìm được lối ra chứ."

"Ai mượn em dẫn anh vào đây, còn không mau tìm đường ra trời tối đến nơi rồi."

Hai người đi theo con đường lúc nãy nhưng dường như đi nhầm sang một con đường khác mà họ đều không biết.

"Càng đi càng không thấy lối ra đâu, hay lạc rồi."

"Em không biết nữa, trong rừng thì chỗ nào cũng như nhau."

Chắc chắn là họ đang đi sâu vào trong rừng, "Có căn nhà kìa anh!"

Ji Yong lắc đầu, "Đi về, nhà nhà cái con khỉ."

Ji Yong nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ chiều, trời cũng hơi xẩm tối nếu không nhanh tìm đường ra thì chắc chắn đêm nay sẽ phải ở đây. Hắn đang cố gắng bình tĩnh để giúp cả hai thoát ra khỏi đây, nếu không phải vì chiều Seung Ri quá mức thì hắn cũng đâu đưa cậu đến đây làm gì.

Bỗng nhiên có tiếng phát ra từ sau lưng, nghe đâu như tiếng bước chân của ai đó đang lại gần, họ giật mình quay lại thì không thấy ai. Sau đó tiếp tục đi về phía trước

"Anh có thấy hơi kì lạ không?"

"Anh thấy kì lạ từ lúc bước vào đây rồi chứ chả đợi đến bây giờ."

"Em tưởng ma chỉ có trong phim thôi chứ." Người Seung Ri run cầm cập, cậu bám chặt tay Ji Yong không dám bỏ ra.

"Do ai mà chúng ta bị lạc ở đây, em nhìn trời xem sắp tối rồi."

Trong rừng không ít thì nhiều nguy hiểm đang rình rập, mặc dù có thể không có thú dữ nhưng vẫn có những biến cố xảy ra.

"Anh, mau tìm đường ra đi." Mặt Seung Ri nhăn nhó, bản thân đang hối hận vì đã vào đây.

"Đừng giục, anh đang rối."

Seung Ri tự dưng thấy trong lòng bất an, cậu liên tục ngó nghiêng bốn phía. Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, thời gian cứ thế qua thêm vài phút nữa. Chỉ cần thêm chút nữa thôi là trời sẽ tối hẳn và hai người sẽ không tìm được phương hướng.

"Em không muốn suốt đời ở trong đây đâu, em sẽ chết mất." Seung Ri bù lu bù loa

"Im lặng đi để anh tính, em cứ ồn ào như thế thì ở đây đến già nhé!"

Seung Ri thực sự không bình tĩnh được, chỉ muốn khóc ngay tại đây.

"Em xin lỗi."

"Đúng rồi em là người có lỗi đấy."

"Anh không nỡ an ủi em một câu à?"

"Sai lè lè ra còn đòi người ta thông cảm hả, chờ đấy ra được khỏi đây em chết chắc." Ji Yong gằn giọng, hắn cũng đang khổ tâm tìm lối thoát đây. Biết vậy cản Seung Ri ngay từ đầu cho rồi, hắn thở dài.

Ngay cả trước khi đi vào đây Seung Ri cũng không hề tính khi bị lạc thì sẽ tìm cách gì để thoát ra, cũng không có phương án dự phòng.

Lại lần nữa tiếng bước chân từ xa tiến vào gần hơn, càng lúc càng nghe thấy rõ. Tiếng lá cây dưới đất kêu lên xào xạc, bay ngang qua là tiếng quạ dưới nền trời u ám.

"Quạ?" Ji Yong ngẩng đầu nhìn lên, con quạ bay đi mất.

Lúc này cả hai đã không còn chút sức lực nào, chỉ biết nhìn đằng trước chứ không dám quay đầu lại. Giờ là 6 giờ tối, trời lập tức chuyển thành màu ánh đỏ của chiều tà, với mùa hè thì chỉ khoảng nửa tiếng nữa là mặt trời sẽ lấp mất và thay vào đó là màu đen huyền bí không kém phần đáng sợ.

"Anh..."

"Gọi cái gì, anh sắp khóc ra đây mất thôi."

"Anh..."

"Nói đi."

"Tay kia anh đang cầm đèn pin, tay còn lại đang nắm tay em.... vậy tay ai đặt lên vai em....?" Giọng Seung Ri run lẩy bẩy, sau gáy lạnh toát.

Ji Yong nghe xong mà rùng mình, hắn từ từ quay đầu ra sau, cả Seung Ri cũng vậy nhưng lại không có ai định thở phào nhưng khi quay lại thì trước mặt hiện lên khuôn mặt trắng rã, đôi mắt không thấy lòng trắng, khắp mặt là gián rết giun đang bò lên, miệng đang nở nụ cười man rợ.  Bàn tay ấy đang đặt lên vai Seung Ri, những ngón tay dài sắc nhọn đầy máu me cào cấu lên da thịt cậu.

Chẳng suy nghĩ được gì, cả hai hét lên tiếng thét kinh thiên động địa. Xoay người chạy bán sống bán chết suốt 15 phút thì dừng lại thở hổn hển

"Anh khóc đây."

"Em nữa."

Khuôn mặt mếu máo mà thấy tội.

"Ủa? Hai người có sao không?"

Có người đang bắt chuyện, Seung Ri hơi quệt nước mắt trả lời, "Đây là đâu?"

"Tôi vừa thấy hai người chạy ra khỏi khu rừng, hai người không gặp nguy hiểm gì chứ?" Ông ấy ân cần hỏi han, "Sắc mặt chắc vừa gặp ma rồi, thôi mau vào đây ngồi nghỉ một lát đi."

Ông ấy đi trước, cả hai đi theo sau vẫn không tin nổi mình đã chạy thoát ra khỏi rừng trong phút chốc.  Ngồi trong căn nhà kiểm soát nhỏ, bây giờ mới là lúc nhẹ nhõm tinh thần, ông ấy pha cho mỗi người cốc trà ấm.

"Thanh niên bây giờ cứ thích đi vào rừng đòi thám hiểm này kia, xong đi ra đứa nào cũng mặt mũi tái mét."

"Vậy khu rừng này có ma thiệt hả ông?" Seung Ri tò mò

"Chứ còn sao nữa! Ta ở đây bao nhiêu năm còn thấy sợ huống chi là mấy thanh niên tụi bây." Ông ấy nói tiếp, "Mà hai đứa cũng giỏi thật, tụi nó đi mất 1-2 ngày mới thoát ra được."

"May mà nình không đi sâu." Ji Yong thở dài

"Ôi dời, đi 2-3 bước chân rồi quay lại thì không sao chứ còn đã đi vào hẳn rồi thì kiểu gì cũng bị ma dắt cho lạc đường."

Ông ấy đứng dậy để gọn cốc trà vào trong bồn rửa, "Cũng tối rồi hai đứa có về không hay ở lại đây đến sáng mới về."

"Ý anh sao?"

"Ở lại thôi chứ taxi nào đến đây giờ này, hơn nữa đi đường tối nguy hiểm lắm."

Ông ấy dải cái chiếu nhỏ ra giữa nhà, đưa cho chăn và gối để nằm. Họ ngủ mê mệt đến sáng hôm sau mới rời khỏi khu rừng.

_______________

Ngoại 6: Tin nhắn

Nay Seung Ri và Ji Yong trở về thành phố Tokyo, tìm một khách sạn sang trọng để nghỉ ngơi. Ngày hôm quả thực không thích thú chút nào, tới giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí hai người họ. Nhắm mắt lại thôi cũng tưởng tượng ra khuôn mặt con ma ấy đang hiện ra trước mặt mình.

Tắm rửa sạch sẽ, thân thể cảm thấy thoải mái dễ chịu hẳn. Seung Ri tìm bộ quần áo mới thay và đứng trước gương suốt cả tiếng đồng hồ.

"Con ma hôm qua thật đáng sợ mà." Seung Ri rùng mình

"Cũng không sợ bằng cái con trong gương." Ji Yong từ nhà tắm bước ra

Seung Ri lườm một cái rồi lại thôi, "Đằng nào cũng ở trung tâm, chúng ta đi chơi đi."

Ji Yong gật đầu, hắn lau khô tóc rồi thay quần áo. Cả hai cùng ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến nhà hàng để ăn trưa.

Ăn xong lại về khách sạn nằm ngủ, Seung Ri không ngủ trưa, cậu ngồi xem mấy bộ phim tình cảm sướt mướt. Khi bộ não quá nhập tâm vào cảnh phim, Seung Ri liên tục gào thét, chửi bới rồi lại rưng rưng nước mắt. Ji Yong quá mệt nên cứ nằm ngủ chẳng thèm dậy nạt nộ Seung Ri nữa.

Xem đến lúc điện thoại hết pin, phim lại đang đoạn cao trào. Cậu lấy máy Ji Yong xem tiếp, mở lên thấy hàng loạt tin nhắn được gửi đến với số lạ. Seung Ri ngồi đọc hết, tin đầu tiên gửi đến cái ảnh hình que thử thai được hai vạch. Mới đọc thôi đã thấy máu lửa đang dồn dập ập đến rồi, Seung Ri đọc tiếp:

"Kwon Ji Yong à, anh phải chịu trách nhiệm với cuộc đời em đi chứ!"
"Không nói nhiều nữa, em nói với ba mẹ rồi chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi."
"Anh không cần chuẩn bị sính lễ gì đâu, em chỉ cần anh thôi."
"Đợi đến khi đứa bé ra đời , 8 tháng nữa thôi anh yêu."
"Anh có thấy vui không? Em biết anh yêu em nên mới có đứa bé trong bụng em nè."
"Hạnh phúc quá, mau trả lời tin nhắn của em đi chứ!"

Mặt mũi Seung Ri tối sầm lại, tưởng như vừa nghe thoáng tiếng sét đánh đâu đây. Lúc này chỉ muốn cầm ngay cái điện thoại đáp thẳng vào mặt cái tên đang nằm ngủ mê say kia, và Seung Ri đã làm thật. Ji Yong thấy đau nên tỉnh dậy, tay nắn chóp mũi

"Gì đấy?"

"Gì đấy?! Ha! Giỏi nhỉ?"

"Cầm điện thoại lên đọc xem có gì đấy!"

Ji Yong ngồi dậy cầm lên đọc, mắt hắn trợn tròn miệng há to, "A a cái này anh thực sự không biết gì hết!"

Seung Ri cười khinh một tiếng, "Không biết! Làm con gái người ta có thai 1 tháng rồi mà vẫn giả vờ như không biết. Đúng rồi, tháng trước anh đi công tác 1 tuần nên mèo mả gà đồng với cô nào rồi chứ gì?!"

"Anh thực sự không biết gì cả, biết đâu người ta nhắn nhầm thì sao?"

"Nhầm? Cả họ tên anh đầy đủ thế kia còn nhầm là nhầm vào đâu. Anh được lắm Kwon Ji Yong, dám lén lút sau lưng tôi! Hôm nay tôi giết anh!!!" Seung Ri xông đến ngồi đè lên người hắn túm lấy cổ áo Ji Yong lôi qua lôi lại

Ji Yong cũng không biết giải thích làm sao, hắn còn chả hiểu chuyện gì.

"Này em bình tĩnh, em phải tin chồng em chứ. Thân thể này chỉ dành cho em thôi."

"Miệng lưỡi dẻo nhỉ, ai cặp kè cũng nói như vậy."

"Khoan, để anh gọi điện hỏi thử."

Đầu bên kia bắt máy với giọng kì lạ, gái không ra gái mà trai không ra trai, "Anh à, chúng ta kết hôn thôi."

Ji Yong im lặng một lúc, "Tôi quen cô không?"

"Sao anh lại nói thế, chúng ta còn ăn nằm với nhau cơ mà." Giọng yểu điệu nhưng không giống con gái

Seung Ri thì đang cười cách đáng sợ, "Này, cái con người kia! Cô là ai đấy?"

"Tôi là vợ chưa cưới của Ji Yong nè!"

Bên kia thấp thoáng tiếng phụ nữ gọi, "Young Bae con ơi!"

Ji Yong liền nghe ra ngay, "Này Dong Young Bae, tớ sẽ bay về và chôn sống cậu, rảnh rỗi không có việc gì làm hay mà đi phá hoại sự yên lành của gia đình người khác vậy?"

Young Bae cười phá lên, "Tớ đổi số, lưu lại số này nhé!" Nói xong tắt máy luôn.

Ji Yong đặt điện thoại xuống, gỡ hai tay Seung Ri ra khỏi cổ áo, "Sao? Giờ như nào đây? Em vẫn có cái tội là không tin tưởng chồng em nhé!"

"Thì ai bảo tin nhắn..." Seung Ri ngắc ngứ không thốt thành lời như có gì mắc kẹt trong cổ họng.

"Ừ nhỉ? Lại còn tay túm lấy cổ anh nữa cơ, em cũng to gan lắm."

"Em túm hồi nào đâu." Seung Ri quay mặt đi

Ji Yong cầm hai tay Seung Ri vặn ra sau lưng cậu, ánh mắt mê hoặc, Seung Ri hơi rợn người, "Anh làm gì?"

"Phạt em vì tội tay để sai chỗ."

"Vậy phải để đâu?"

Ji Yong lật lại, Seung Ri nằm xuống giường. Hai tay hắn chống đỡ, miệng hơi cười, "Tay để đâu không quan trọng, quan trọng là anh chỉ muốn chân em ở trên cổ anh."

~~~~~~~

_____ The End ______

Vậy là fic này đã kết thúc thực sự rồi 😌

Cảm ơn các mẹ đã ủng hộ đi theo tui tận bây giờ 😝

Iu nhiềuuuuu 😙❤️

Tôi đang viết fic mới nhé các cô

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top