ZingTruyen.Top

Quang Tiep Tam Sinh Huu Hanh

Reng reng"

Vẫn như mọi ngày, khi kim giờ vừa điểm 6 giờ thì chiếc đồng hồ màu vàng được đặt trên tủ đầu giường của Hạ Chi Quang sẽ vang lên báo hiệu cho chủ nhân của nó biết rằng "Đã đến giờ phải dậy đi làm rồi"

Bị âm thanh báo thức làm ồn khiến Hạ Chi Quang cảm thấy bực bội, cậu với tay đập đập lên nó nhằm cắt ngang tiếng reo inh ỏi. “Hừm”, Hạ Chi Quang lười nhác hé một bên mắt ra, cậu nhổm dậy cầm lấy chiếc điện thoại được cắm sạc cả đêm nằm trên tủ đầu giường.

Màn hình sáng lên, Hạ Chi Quang nhìn ngày đang hiển thị trong điện thoại mới chợt phát hiện hoá ra hôm nay là ngày nghỉ của cậu. Vì đã quen với việc đều đặn thức dậy sớm đi làm như robot được lặp trình sẵn nên Hạ Chi Quang quên bén đi mất. Hạ Chi Quang hài lòng, tắt điện thoại tiếp tục nằm lại xuống giường.

Vẫn còn ngái ngủ, Hạ Chi Quang theo thói quen vươn cả cánh tay ra sang một bên giường còn lại, cậu định bụng sẽ ôm lấy người thương của mình, rồi cả hai cùng nhau ngủ nướng thêm tí nữa. Vừa được ôm người yêu, vừa được ngủ nướng, còn gì mĩ mãn hơn nữa cơ chứ.

Nhưng đối lập với suy nghĩ của mình, Hạ Chi Quang chỉ sờ được một khoảng giường trống lạnh ngắt, không có người thương, cũng không đọng lại hơi ấm nào.

Lại một lần nữa, Hạ Chi Quang khó chịu mà mắt ra. Cậu tặc lưỡi “Chậc” một cái, cậu quên mất Hoàng Tuấn Tiệp đã về Trùng Khánh mất rồi.

Không có người thương cạnh bên, Hạ Chi Quang chẳng còn tha thiết gì chuyện ngủ nướng nữa, cậu chỉ cảm thấy rất nhớ anh người yêu của mình mà thôi. Mới chỉ xa nhau có vài ngày ngắn ngủi mà Hạ Chi Quang cảm giác như cách mấy thiên thu vậy. Cậu muốn được thời thời khắc khắc ở bên người mình yêu, như vậy mới đủ.

Nhưng Hạ Chi Quang biết rõ tính chất công việc của cả hai, cũng biết mình không thể dính anh suốt được. Vì cậu còn phải đi làm để lo cho gia đình mà. Hoàng Tuấn Tiệp trắng như bánh bao, mỗi tội anh gầy quá, Hạ Chi Quang muốn nuôi anh tròn trịa, béo ú, biến bánh bao gầy thành chiếc bánh bao trắng mập mạp, như vậy cắn vào mới đã.
Thế nên nhiều lúc, Hạ Chi Quang chỉ có thể âm thầm nảy sinh suy nghĩ hư cấu muốn biến nhỏ Hoàng Tuấn Tiệp lại, sau đó bỏ anh vào trong túi áo, ngày ngày dẫn anh đi theo bên cạnh mình. Tất nhiên đó chỉ là một ý nghĩ kín đáo của cậu mà thôi.

Cảm thấy mình sắp nhớ người yêu đến không chịu nổi nữa, Hạ Chi Quang liền gửi tin nhắn cho đối phương: "Mèo nhỏ đáng yêu ơi. Anh đã dậy chưa?" Kèm theo nhãn dán trái tim đáng yêu.

Chưa cảm thấy thõa mãn, Hạ Chi Quang còn nũng nịu mà nhắn thêm mấy câu kể lể chuyện hôm nay cậu được nghỉ nhưng vừa bị chiếc đồng hồ đáng ghét làm thức giấc lại vừa không có anh bên cạnh, cậu là một đứa trẻ rất đáng thương. Giả vờ tội nghiệp xong xuôi, Hạ Chi Quang còn ngứa đòn mà nhắn bồi thêm một câu "Khi nào anh về anh phải bồi thường cho em đó"

Hạ Chi Quang biết giờ này còn sớm, có khi anh người yêu của mình vẫn chưa dậy đâu nên nhắn xong cậu liền rời giường. Dù sao cũng lỡ dậy sớm rồi, Hạ Chi Quang quyết định sẽ làm vài món ăn sáng đơn giản sau đó gửi cho Hoàng Tuấn Tiệp xem. Khi nào anh về, cậu cũng sẽ nấu cho anh ăn, nghĩ đến việc anh sẽ khen ngợi và thưởng cho mình mà Hạ Chi Quang đã cười đến cong cả mắt.

Nhưng Hạ Chi Quang đợi đến trưa vẫn không thấy Hoàng Tuấn Tiệp trả lời tin nhắn, cậu hơi sốt ruột gửi thêm vài tin nhắn nữa cho anh

"Anh ơi? Anh đâu rồi? Anh vẫn còn công việc sao?"

"Anh ơi, anh đã ăn cơm trưa thế? Anh nhớ phải ăn cơm đúng giờ nha, không được bỏ bữa. Khi nào nhận được tin nhắn nhớ trả lời em liền nhé"

Hạ Chi Quang không sợ Hoàng Tuấn Tiệp không phản hồi mình, cậu chỉ sợ công việc của anh bận rộn quá, sợ anh không ăn uống đủ chất, không được nghỉ ngơi, cậu sợ anh mệt. Hạ Chi Quang quá xót người yêu mình, lắm khi cậu muốn còn suýt buộc miệng nói rằng "Hoàng Tuấn Tiệp, anh đừng đi làm nữa, để em nuôi anh được không" Nhưng hơn ai hết, Hạ Chi Quang hiểu, điều đó là bất khả thi.

Tuy Hoàng Tuấn Tiệp là người yêu của cậu nhưng anh cũng là một cá thể độc lập. Chưa kể cả hai lại đều là con trai, mà cho dù là con trai hay con gái thì đều muốn có sự nghiệp của riêng mình, cậu phải tôn trọng anh. Hạ Chi Quang biết Hoàng Tuấn Tiệp xinh đẹp và tài giỏi như thế nào. Với cậu, anh không nên là búp bê trong tủ kính mà nên là chính anh - là một Hoàng Tuấn Tiệp rực rỡ và chói loá.

Ánh sáng của Hạ Chi Quang chỉ là cái tên nhưng thứ ánh sáng trên người Hoàng Tuấn Tiệp là thứ ánh sáng thuần khiết không thể lu mờ. Bản chất đã là viên ngọc cao quý thì nó càng phải thêm rực rỡ, càng phải được phô ra cho người đời ngưỡng mộ chứ không phải để giấu nhẹm đi.

Một Hoàng Tuấn Tiệp toả sáng như thế làm Hạ Chi Quang say đắm.

"Được" Hạ Chi Quang đã đợi cả buổi để nhận lại một tin nhắn có lệ từ Hoàng Tuấn Tiệp.

Hạ Chi Quangcảm thấy hơi mờ mịt, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chắc không phải là anh lại nhìn thấy tin tức gì trên mạng rồi giận dỗi cậu đấy chứ.

"Có chuyện gì xảy ra hả anh? Em làm sai chuyện gì sao ạ?"

Hạ Chi Quang gửi tin nhắn xong thì điên cuồng lên mạng cập nhật tin tức, chẳng lẽ anh lại bị những tin đồn trên mạng hại rồi sao? Lần trước cậu đã bị một lần rồi, Hạ Chi Quang đã phải xuống nước dỗ người rất lâu mới làm cho Hoàng Tuấn Tiệp nguôi giận được, nếu lần này còn bị hại quá đáng hơn lần trước nữa thì chắc chắn cậu sẽ bị hành đến chếttttt. 

Hạ Chi Quang thấp thỏm lướt tin tức. Ngược lại với những gì Hạ Chi Quang nghĩ, cậu không thấy tin tức nào về mình cả nhưng lại thấy rất nhiều tin tức về anh.

"Hoàng Tuấn Tiệp và Vũ Bằng gặp nhau ở Trùng Khánh"

"Hoàng Tuấn Tiệp và Vũ Bằng ở chung khách sạn"

"Hoàng Tuấn Tiệp và Vũ Bằng hẹn hò”
Hoàng loạt tin tức nóng bỏng kèm theo hình ảnh đập vào mắt Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang hơi hoảng loạn, não cậu chậm nhịp, cậu theo bản năng mà gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Tiệp. Hạ chi Quang nghĩ tin đồn đều là giả hết, Hạ Chi Quang tin tưởng anh.

Chuông điện thoại reo rất lâu nhưng không một ai nhấc máy.
Hạ Chi Quang không từ bỏ, cậu gọi thêm rất nhiều lần nữa, cũng không biết là bao nhiêu lần. Vẫn không một ai nhấc máy.

"Thịch" Tim Hạ Chi Quang đập mạnh, lòng ngực cậu như bị thắt lại. Hạ Chi Quang không còn thấp thỏm nữa mà thay vào đó là cảm giác bất an. Cảm giác ấy xuất hiện rồi sau đó như theo các mạch máu, các dây thần kinh mà dần dần lan ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Cậu cố trấn an bản thân mình. Cậu không muốn gán cho người mình yêu bất cứ nghi ngờ hay điều gì xấu xa nếu không có chứng cứ xác thật. Đã yêu thì phải tin tưởng đúng không.

Hạ Chi Quang dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình như để lấy lại sự tỉnh táo. Cậu nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất có thể để đến Trùng Khánh, chỉ cần gặp được anh mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hạ Chi Quang gấp rút thu dọn hành lý một cách đại khái, thậm chí cậu còn không biết mình đã bỏ thứ gì vào trong vali nữa kìa. Những gì Hạ Chi Quang cảm nhận được chỉ là sự run rẩy đấu tranh tâm lý từ sâu trong bản thân mình.

Đến nơi, Hạ Chi Quang kiểm tra lại thật kỹ một lần nữa, đúng là khách sạn này, số phòng này. Cậu giơ tay lên tính gõ cửa nhưng rồi lại e dè thả tay xuống. Thời tiết không nóng nhưng cả tấm lưng của Hạ Chi Quang ướt đẫm, cậu biết mình đang sợ hãi. Sợ hãi tất cả những gì cậu lo sẽ trở thành sự thật.

Hạ Chi Quang hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, cậu lấy tất cả can đảm gõ cửa phòng.
"Ai đó"

Hạ Chi Quang nghe thấy giọng Hoàng Tuấn Tiệp, cũng nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía cửa. Toàn bộ quá trình không lâu nhưng lồng ngực Hạ Chi Quang lại thấp thỏm mà đập liên hồi theo từng nhịp.

"Cạch" Cánh cửa phòng mở ra, đúng là Hoàng Tuấn Tiệp.

"Sao em lại tới đây" Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang, gương mặt anh không có biểu cảm gì

Hạ Chi Quang bấu thật chặt vào hai bên mép áo của mình, cậu đảo đảo ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hoàng Tuấn Tiệp "Em.... Em... Em nhớ anh nên muốn tới xem anh ạ"

"Em về đi"

Nghe anh đuổi mình đi, Hạ Chi Quang không thể tin được, cậu trợn tròn mắt nhìn trưng trưng vào Hoàng Tuấn Tiệp. Ít lâu sau Hạ Chi Quang mới thốt lên được hai từ "Vì sao?"

Như không có ý định để Hạ Chi Quang vào phòng, Hoàng Tuấn Tiệp lại nói tiếp "Không vì sao cả, em về đi"

Môi Hạ Chi Quang mấp máy nhưng cậu không phát ra được chữ gì, cậu cảm thấy miệng mình khô khóc, cổ họng ẩn ẩn đau đớn như là có lửa.

"Ai đấy anh?" Một giọng nam khác vang lên, Hạ Chi Quang nhìn thấy hắn tự nhiên từ trong phòng bước ra, trên người hắn vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, tóc ươn ướt, có lẽ là vừa tắm xong.

Thấy thế, đôi mắt Hạ Chi Quang dần đục ngầu, cơ thể cũng vì cố gồng mà nổi lên tầng tầng dây gân xanh, lòng bàn tay bị móng tay bấu chặt đến trầy xước. Nhưng Hạ Chi Quang vẫn cố kiểm soát lý trí của mình, cậu không muốn làm tổn thương đến Hoàng Tuấn Tiệp, không muốn lớn tiếng với anh. Hạ Chi Quang không nỡ.

"Hoàng Tuấn Tiệp, anh giải thích đi! Chỉ cần anh giải thích thôi, em sẽ tin anh mà"

Hoàng Tuấn Tiệp không nói gì hơn, anh vẫn giữ biểu cảm hời hợt đó, đến ngay cả ánh mắt anh cũng lạnh tanh.

Hạ Chi Quang nhìn sâu vào mắt anh như cố tìm kiếm một điều gì đó, nhưng rồi thất vọng, cậu không cảm nhận được điều gì cả. Cậu ngỡ như tất cả ấm áp và trìu mến mà trước đó người trao cho cậu đều là giả dối.

"Anh không có gì để giải thích cả. Như em thấy đấy"

Hạ Chi Quang không tin, hay nói đúng hơn là cậu không muốn tin. Hoàng Tuấn Tiệp rõ ràng rất yêu cậu, anh rất yêu cậu mà.

Hạ Chi Quang bịt chặt hai tai mình lại, cậu lắc đầu nguầy nguậy miệng không ngừng phủ nhận "Em không tin! Em không tin đâu! Đây chắc chắn không phải là sự thật!

"Anh hãy nói với em tất cả là giả dối đi Hoàng Tuấn Tiệp. Anh nói đi, nói đi!"

Hạ Chi Quang gằn giữ chặt lấy đôi vai của Hoàng Tuấn Tiệp mà lay mạnh muốn ép anh nói ra.

Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp như ghét bỏ sự đụng chạm của cậu, anh lùi lại phía sau một chút, lưng anh đụng phải lồng ngực của Vũ Bằng. Anh lạnh nhạt bồi thêm cho cậu một nhát "Là thật"

Lần này thì Hạ Chi Quang không đứng nổi nữa, cậu khụy hai chân xuống, nước mắt trào ra. Cả người Hạ Chi Quang đỏ bừng như ớt, cậu vẫn lắc đầu qua lại, cố chấp không tin.

Rồi như tìm thấy được một chiếc băng cá nhân chữa thương nào đó, Hạ Chi Quang ngẩng đầu lên nói

"Vâỵ tại sao anh lại đồng ý ở bên em? Tại sao anh lại nói yêu em, tại sao lại đối xử tốt với em?"

Hoàng Tuấn Tiệp mất kiên nhẫn, anh không muốn kéo dài thời gian với người trước mặt nữa, anh nói: "Chẳng phải em nói "thử ở bên nhau sao"? Anh không thử nữa, là giả hết đó, anh chán rồi, em đi đi.
Những lời thốt ra từ miệng anh nghe nhẹ bẫng nhưng lại như vạn tấn sắt đè lên Hạ Chi Quang. Đây là câu dài nhất mà nãy giờ Hoàng Tuấn Tiệp nói với Hạ Chi Quang, cũng là câu sát thương nhất.

Hạ Chi Quang sụp đổ rồi. Nếu nãy giờ cậu vẫn cố chấp gieo cho mình một chút hy vọng thì giờ đây hi vọng đó bị dập tắt hoàn toàn. Đó không phải là chiếc băng cá nhân như cậu tưởng mà đó là một nhát dao. Nhát dao chí mạng.

Bao nhiêu lần Hạ Chi Quang vấp ngã, chấn thương, cả gãy xương chảy máu thì cậu cũng không cảm thấy đau bằng lần này.

Hạ Chi Quang gọi nó là đau đớn tột cùng.

Cậu lê tấm thân thảm hại của mình, kéo theo vali mà đi bộ lững thững trên đường. Cậu nôm thấy mình như món đồ chơi, như con chó bị người ta vứt bỏ, lúc thích thì yêu thương chiều chuộng, lúc không thích thì thản nhiên vô tình.

Hạ Chi Quang còn muốn hỏi thêm nhiều điều lắm chứ, muốn chấn vấn anh nhiều điều lắm chứ nhưng rồi cậu lại thôi. Bởi vì tình yêu dễ thấy lắm, nếu bạn không cảm nhận được thì có nghĩ là người ta không hề yêu bạn. Đôi khi một trăm vạn câu trả lời, một trăm vạn lời nói cũng thua một vài hành động. Có lẽ người ta thích hỏi nhau đến độ quên mất rằng đôi khi hồi âm đâu chỉ đến từ đôi môi.

Hoàng Tuấn Tiệp là một kẻ tàn nhẫn và Hạ Chi Quang là một tên hề.

Hạ Chi Quang thấy mình hèn mọn. Lại một lần nữa, cậu bị hạnh phúc bỏ rơi.

----------------------------

Chữa lành quá nè 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top