ZingTruyen.Top

Rhymtee Chuyen Ver Tu Han Thanh Yeu

Một ngày mới lại bắt đầu. Mọi người đều bắt đầu một ngày mới. Ai nấy đều thức sớm, đi làm, đi học.

Anh vẫn còn ở một nơi nào đấy. Ở một cái hẻm nhỏ nào đấy. Chỉ biết nơi đó được nhiều người mang chó nào hoang đến và để chúng ở đó. Nên người dân ở khu này đều đặt tên cho cái hẻm là Hẻm Chó Mèo Hoang. Nơi đó hầu như không ai dám đến cả. Vì chó mèo ở đó rất dữ, chúng nghe tiếng bước chân là bắt đầu cào cấu, cắn xé như là một động vật hoang dã, không được con người huấn luyện.

Riêng anh thì ngược lại. Anh thường xuyên lui tới khu này nên bọn chúng đã quen thuộc tiếng bước chân, hơi thở, mùi hương của anh. Ban đầu anh cũng bị chúng hành cho tả tơi. Nhưng sau này dần thích nghi.

Meo.

Tiếng con mèo.

Nó kêu anh, như báo hiệu trời sáng. Nhưng trong thanh âm ấy, nếu để ý kĩ, sẽ nghe có vẻ tiếc nuối. Chúng muốn anh ở lại.

Anh bỗng dưng thức dậy, sau đó rời khỏi nơi đó. Còn nói với đám chó mèo là tối sẽ quay trở lại.

Anh về nhà, trên người lúc nào cũng nghe mùi bia nên sáng nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ. Vệ sinh cá nhân, tắm rửa xong xuôi thay đồ đến công ty.
Những người ở trong phòng đang nói cười vui vẻ, nghe tiếng mở cửa, là Thanh Tuấn. Họ lập tức im lặng. Lập tức trở về chỗ của mình. Lập tức khởi động máy và làm việc. Chả dám hó hé một tí tiếng động gì. Anh nhìn mọi người hành xử có vẻ lạ, mà thôi cũng không để ý lắm. Ngồi vào bàn, bắt tay làm việc.

- Nguyễn Thanh Tuấn, đưa tập hồ sơ này lên phòng giám đốc.

Anh lập tức đứng dậy, cầm tập hồ sơ rồi bước ra khỏi phòng. Từng bước chân anh tiến về phòng giám đốc, anh gõ cửa. Nghe bên trong đáp lại, mở cửa bước vào. Anh liếc mắt nhìn sang, cậu đang ôm cô ta. Cả hai đang âu yếm.

- E hèm.

Anh làm cho mọi hành động, cử chỉ âu yếm của họ ngưng lại. Cậu và cô ta tách rời nhau. Cậu trước khi nhận tập hồ sơ còn xoa xoa mông cô ta. Cậu bảo anh đứng chờ, vì có điện thoại. Anh gật đầu. Cô ta thấy cậu đi ra ngoài, lập tức tiến lại chỗ anh. Ôm lấy anh. Vuốt ve cơ thể anh.

- Làm ơn tránh ra hộ cái. Muốn õng a õng ẹo thì đi tìm cậu ta.

- Sao hung dữ vậy? Mọi khi hiền lành lắm mà? - cô ta hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

- Tao thích, mày làm gì tao?

- Sao lại tức giận vậy ta? Á, tôi nhớ rồi. Xin lỗi nhé, tôi lỡ tay xô anh rơi khỏi cái ghế Vũ Phu Nhân đó. Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý đâu mà! - cô ta nói với vẻ đầy thương hại.

- Tôi cũng không thèm ngồi cái ghế mang tên Vũ Phu Nhân đó đâu! Thích thì cứ ngồi. Ngồi thoải mái, đẩy tôi té tôi còn cảm ơn nữa.

Ồ, vậy là anh ta cũng đang ghét Vũ Đức Thiện. Vậy là kế hoạch của mình có thể tiến hành êm đẹp.

Phải.

Đó là ý nghĩ của con đàn bà độc ác kia.
Anh đang đứng khoanh tay nhìn những đồ vật được bố trí ở đây. Bỗng dưng nghe tiếng bước chân đang chạy rất gần rồi xông vào trong mà chưa gõ cửa. Anh và cô ta quay về phía cánh cửa phòng giám đốc, là Trung Đan. Anh ta thở hồng hộc.

- Cô... đừng hòng... thực hiện kế hoạch đó.

- Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. - cô ta trề môi.

- Tôi... đã biết tỏng... mọi kế hoạch của cô...

- Về lo cho Hoàng Khoa đi! Chả biết gì thì làm ơn im giùm cái.

Hả? Hoàng Khoa? Ý cô ta là Phạm Hoàng Khoa? Nhưng tại sao lại là Hoàng Khoa? Trung Đan và Hoàng Khoa có quan hệ gì à?

Anh ta đứng phơi bày những kế hoạch của cô. Hình như trúng tim đen nhưng cô ta vẫn tỏ ra bình thản, Nguyễn Thanh Tuấn đứng nghe, chẹp lưỡi. Quả thật ra tay độc ác quá. Anh cầm lấy cái ly nước trên bàn, đổ lên đầu cô ta, nói.

- Dù tôi không còn tình nghĩa gì với Vũ Đức Thiện, nhưng nghe kế hoạch như thế tôi nóng gan tức ruột thay Vũ Đức Thiện! Đức Thiện bị mù rồi mới quen hạng người như cô.

Mọi thứ trên mặt cô ta theo dòng nước mà chảy xuống. Tựa hồ như là những giọt nước ấy đã cởi bỏ lớp mặt nạ kia của cô. Bộ mặt thật ấy được lòi ra. Cô ta tức giận, lập tức lấy tập hồ sơ trên bàn, quăng vào Trung Đan. Cô ta lấy móng tay cào vào mặt Thanh Tuấn còn cào vào cổ anh nữa. Mặt cô ta hệt một con quỷ dữ. Những móng tay của cô bấu chặt lấy da thịt của anh, khiến cổ anh tứa máu.

Đức Thiện nghe điện thoại xong thì bước vào. Mở cửa là thấy cảnh tượng Ái Hân đang cào cổ của Thanh Tuấn, Trung Đan thì nắm chặt cổ tay cô ta để giật chúng ra khỏi cổ anh.

- Chuyện gì xảy ra thế?

- Anh...

Cô ta bỏ tay khỏi cổ anh. Sau đó khóc lóc, vờ như mình là một kẻ vô tội. Cô ta bảo là Trung Đan và Thanh Tuấn đang hợp tác hòng khiến cô và cậu phải chia tay. Trung Đan nghe thế, định phản kháng lại. Nhưng bị anh ngăn cản. Anh ta thực sự không biết anh làm thế là có ý gì nữa. Chẳng lẽ anh muốn xem cô ta diễn kịch thế nào à?

- Thì ra... tôi không ngờ Nguyễn Thanh Tuấn anh lại nham hiểm đến thế. Định cướp lại cái ghế Vũ Phu Nhân sao?

Anh không nói gì, mắt vẫn nhìn cậu. Cậu thấy cái nhìn đó thật khó chịu. Lập tức lấy tay tát vào mặt anh. Anh không nói gì, ôm má bước ra bên ngoài. Anh cố ngăn lại dòng nước mắt của mình. Trung Đan thấy anh bị đánh oan như thế, lập tức nhào vào đánh Vũ Đức Thiện.

- Mày bị điên thật rồi! Thanh Tuấn đang giúp cho mày đấy đồ ngu.

- Giúp gì chứ? Nó chỉ hại tao thôi.

- Mày mà đi tin hạng đàn bà con gái như con nhỏ đó sao?

- Không được nói năng như thế với Lương Ái Hân.

- Đúng là đồ ngu.

- Nếu mày và nó đang bắt tay hại Ái Hân thì tao nghĩ nên giương cờ trắng càng sớm càng tốt đi! Tao sẽ tha cho.

Anh ta không nói gì, bước ra ngoài đóng cửa cái rầm.

Thanh Tuấn lại lang thang ra ngoài. Nước mắt chảy rồi. Anh tuy không còn là gì với cậu, nhưng muốn cậu có một kết thúc tốt đẹp đến cuối đời. Nước mắt chảy xuống cổ, rát quá.

- Tại sao lúc đó anh lại không phản kháng gì?

Tiếng nói của một ai đó từ đằng sau. Anh quay lại là Trung Đan. Anh ta từng bước tiến lại gần anh.

- Tôi hỏi là lúc cô ta nói chuyện tầm bậy về tôi và anh cho cái thằng đó nghe, sao không phản kháng lại?

- Thôi, phản kháng lại đôi khi hắn đánh tôi nhập viện lần hai nữa cho xem. Ừ ha, sao không phản kháng để hắn đánh mình chết cho rồi nhỉ? Sống mệt mỏi quá! À mà tôi thấy anh thân với hắn, sao lại gọi hắn là thằng?

- Bạn bè gì nữa chứ, còn tin tưởng tôi đâu mà là bạn với chả bè. Cạch mặt nhau tôi còn thấy vui hơn. Mà thường khi bị đá, người bị đá thường rất vui khi nghe người từng đá mình bị ai đó hại. Sao cậu lại bảo là nóng gan tức ruột giùm thằng đó?

- Tôi không biết... chắc vẫn còn thương hắn. Tôi... ngốc lắm đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top