ZingTruyen.Top

Sungchen Anh Trai Trong Trung

Sáng chủ nhật, lúc thức dậy Park Jisung đã không thấy người đâu, nó vội vã chạy xuống lầu hỏi ba nó Thần Lạc đâu. Ba nó  trả lời: thằng bé nói ra ngoài có chút việc, thế thằng bé không nói gì với con à?

Thần Lạc để điện thoại ở nhà, cả căn phòng cũng dọn dẹp thật sạch sẽ, Park Jisung chạy một mạch đến văn phòng trò chơi ở tầng ba dưới mặt đất, phát hiện Thần Lạc đang đứng nói gì đó với Mark Lee. Park Jisung xông đến, kéo lấy tay cậu hỏi vì sao cậu lại đi một mình? 

Không phải là tớ sợ cậu khóc đó sao. 

Tớ sẽ không khóc. Park Jisung ôm lấy cậu khiến Mark Lee và Lee Donghyuck không biết phải nhìn đi đâu, cuối cùng cả hai chậm rãi đi ra ngoài để dành không gian riêng cho hai người. 

Jisung à, cậu đã nói là không khóc, sao tớ lại thấy nước mắt nữa này. 

Là do gió thổi vào mắt tớ thôi. 

Gió cái khỉ gì, ở dưới lòng đất gió chỗ nào chui ra, xem ra là triệu chứng gió thổi đến khóc của cậu cực kì nghiêm trọng rồi đấy. Chung Thần Lạc còn rảnh rang trêu nó. 

Park Jisung đang lau nước mắt thì bị chọc cho cười. Thần Lạc nhìn nó nheo mắt nói: Hi vọng cậu luôn nghĩ về những điều tích cực, đừng quá lo lắng về một chuyện nào đó, chỉ cần luôn vui vẻ là được rồi. 

Park Jisung gật đầu, tớ ở tương lai chờ cậu. 

Ừm, vì để gặp lại nhau, tớ sẽ chạy trước. (*)

Phải trưởng thành thật tốt nhé, Andy Park. Thần Lạc cười híp cả mắt xoa loạn tóc nó, nói xong thì đi vào bên trong máy tiêu hủy, cửa từ từ đóng lại, trong một thoáng cậu nghe tiếng nói của Park Jisung từ bên ngoài vọng vào. 

Vì hơi tiếc nên thấy không thỏa mãn, nhưng sau khi cảm giác tiếc nuối qua đi thì sẽ ổn cả thôi. Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, Park Jisung nước mắt đong đầy, dáng vẻ khóc không ra khóc mà cười không ra cười. 

Thần Lạc nhìn quay cửa kính nhìn ra ngoài, Park Jisung nhìn thấy Chung Thần Lạc dùng khẩu hình miệng nói: Park Jisung trưởng thành rồi. Sau đó không ngừng lặp đi lặp lại: Đừng khóc! 

Mark Lee bấm nút, máy móc bắt đầu khởi động, chỉ trong nháy mắt lớp sương trắng mờ phủ đầy khoang máy, từ từ nhấn chìm nụ cười của Chung Thần Lạc, cho đến khi màn sương trắng tan đi thì đã không thấy người đâu nữa. Park Jisung ngồi trên đất, hai tay che mặt, nước mắt theo kẽ tay nhỏ xuống mặt đấy. Thần Lạc của nó đã không thấy đâu nữa. 

Giữa trưa, Park Jisung mang đôi mắt sưng đỏ về đến nhà, nặng nề ngã thân mình xuống giường, cho đến khi ba mẹ gọi ăn cơm cũng chỉ nói mình không muốn ăn. Cứ thế mơ màng ngủ một ngày một đêm. 

Hôm sau, Park Jisung phát hiện mình sẽ sống tiếp mà không có Chung Thần Lạc, cũng không rõ mình đã sống như thế nào trước khi người kia đến đây. Chung Thần Lạc là món quà mà ông trời mang đến cho nó, đến để yêu thương Park Jisung, cũng đến để dạy cho nó cách yêu một người, nhưng mà Chung Thần Lạc còn chẳng được tính là một con người đúng nghĩa nữa kìa. 

Nó rửa mặt đi xuống lầu, phát hiện anh trai đã về nhà, một nhà bốn người cùng nhau ăn sáng. Park Jisung ngồi vào chỗ của mình, lặng yên nhìn một vòng trên bàn ăn, mẹ nó thấy hiếm khi con trai lại yên tĩnh như thế liền hỏi, có chuyện gì sao con? 

Park Jisung lắc đầu, nói con chỉ đang nghĩ nếu Thần Lạc cũng ở đây thì tốt rồi. 

Thần Lạc là ai? Bạn của của con à? Mẹ nó tò mò hỏi. 

Ba nó cũng rất vui, đây là lần đầu tiên ba nghe con trai nói về bạn đó, xem ra là đã mở lòng hơn rồi. Anh trai nghĩ gì đó xoa đầu nó, ăn nhanh đi, anh đưa em đi học, đừng để đi trễ. 

Sau khi đến trường, nó nhìn bàn học trống không bên cạnh, bạn cùng lớp thì việc ai nấy làm, lần đầu tiên nó ý thức được có lẽ chỉ có mình nó nhớ về sự tồn tại của một người tên Chung Thần Lạc. Park Jisung thử tham gia vào mấy chủ đề tám chuyện của bạn cùng lớp, sau đó phát hiện ra bạn cùng lớp cũng rất vui vẻ hòa đồng. 

Lúc trước nhìn cậu đẹp trai lại không nói chuyện, còn tưởng là cậu vừa cao ngạo vừa dữ đó. 

Park Jisung cười, thế cơ à, hahaha. 

Dần dần nó làm quen với bạn học qua mấy chủ đề tám chuyện, giống như cách Thần Lạc đã từng làm, sau đó thân thiết với một nhóm bạn, cũng có nhóm bạn thân. Không ai trong lớp nhớ được đã từng có một du học sinh người Trung, nhưng Park Jisung nhớ kỹ, đó là bạn thân đầu tiên mà nó có khi vào trường trung học, không phải anh trai, cũng không phải em trai mà là người đầu tiên nó quen, người bạn thân đầu tiên cũng là người đầu tiên mà Park Jisung yêu. 

Ba năm học trôi qua trong vui vẻ, giống như Thần Lạc nói, chỉ cần luôn vui vẻ thôi. Nó sẽ nghe lời cậu nói, trở nên thật hạnh phúc, ngoại trừ những đêm nhớ về một người tên là Chung Thần Lạc. Đôi khi Park Jisung nghi ngờ có phải bản thân mình nằm mơ hay không, có một lần nó gom hết dũng khí quay lại phòng trò chơi, nhưng không có tầng ba, tầng hầm bên dưới vẫn ở đó nhưng đã biến thành nơi đặt máy trò chơi, ngày ngày có hàng trăm người ở đó huyên náo ầm ĩ. Biển hiệu của Anh trai trong trứng cũng không thấy đâu, như ảo giác nhưng cảm giác có người từng sống bên cạnh là thật. Park Jisung sợ cái não cá vàng của mình sẽ quên mất Chung Thần Lạc, cho nên dùng nhật kí ghi lại toàn bộ nhưng chuyện cả hai đã từng trải qua, mỗi lần nhớ sẽ lấy ra đọc hết một lượt. Cứ thế cho đến ngày Park Jisung tốt nghiệp. 

Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, anh trai và ba mẹ đều đến, park Jisung ôm bó hoa vừa khóc vùa trưởng thành. Nếu Thần Lạc ở đây thì tốt rồi, cả hai cùng nhau lớn lên, cùng nhau tốt nghiệp. Cả hai đã từng hẹn, hẹn nhau gặp lại ở tương lai, nhất định là Thần Lạc sẽ không lừa nó. 

Vì thành tích thi cuối cấp mà Park Jisung đậu vào một trường khá xa nhà, thế là nó đành phải tìm một đàn anh cùng trường chia phòng kí túc. Ngày đầu tiên gặp mặt đàn anh cùng trường, nó thấy Mark Lee mở cửa phòng kí túc của mình, cả hai nhận ra nhau. 

Park Jisung hỏi anh: Tại sao tiệm Anh trai trong trứng lại đóng cửa. 

Lee Donghyuck vừa dọn dẹp phòng bếp bị Mark Lee làm nổ tung đi ra nói: Bọn anh mở cửa tiệm để kiếm tiền đóng học phí thôi, đủ rồi thì tất nhiên sẽ chuyển nhượng mặt bằng. Mark Lee ở bên cạnh nói: Cậu vẫn muốn có anh trai à, anh còn ba quả trứng nè, có thể tặng không cho cậu. 

Park Jisung lắc đầu nói không cần, mai hai anh có rảnh thì đưa em đi tham quan trường với báo danh nha.

Cuối cùng thì Mark Lee và Lee Donghyuck vì bận hẹn hò mà đều nói dối là không rảnh, Park Jisung đành tự mình đi ngáo ngơ trong sân trường, đi mãi cũng tìm không ra chỗ báo danh nằm ở đâu. Cho đến khi đi ngang qua sân vận động thì bị một quả bóng rổ đập thẳng vào đầu, Park Jisung ngã chổng vó. Nó loáng thoáng thấy có người chạy về phía mình, Park Jisung xoa đầu ngồi dưới đất nhìn một người trắng đến mù mắt mặc áo bóng rổ số 30 màu xanh chạy đến. Người kia đỡ nó dậy, dùng tiếng Hàn còn hơi ngắc ngứ hỏi cậu ổn chứ? 

Park Jisung sững sờ bất động: Thần Lạc. 

Sao cậu lại biết tên tớ, cậu quen tớ à. 

Là Thần Lạc sao, rõ ràng là khuôn mặt giống y hệt cậu ấy. Mình trưởng thành, Thần Lạc cũng đã trưởng thành nhưng so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu. Được người khác quay trúng sao, kí kết thành công sao, trở thành anh trai của người khác, có được thân phận và ký ức mới sao. Park Jisung muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng căn bản lại đứng bất động, thiên ngôn vạn ngữ lên đến bên miệng đột nhiên biến thành nắm chặt lấy cổ tay của cậu nói. A, em xin lỗi, em là sinh viên năm nhất, đến báo danh nên chưa quen với trường. 

À, hóa ra là đàn em, vừa nãy xin lỗi cậu nhé. Cả hai giới thiệu với nhau thì Park Jisung biết đàn anh là du học sinh Trung Quốc, học khoa âm nhạc ứng dụng, lớn hơn nó một tuổi, tên là Chung Thần Lạc. Cũng tên là Chung Thần Lạc. 

Từ xa đã thấy trai đẹp cho nên cố ý đánh bóng về bên này, đâu có ngờ là đập vào đầu trai đẹp đâu, mà càng bất ngờ là trai đẹp này bị bóng đập trúng thì hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Càng hết hồn hơn là học đệ đẹp trai gọi Thần Lạc à….. Thần Lạc tiền bối, tiền bối nim có thể thuận đường đưa em đi tham quan trường không? Không nói hai lời Chung Thần Lạc đã đồng ý, cậu nhìn đồng hồ nói, nhưng mà tân sinh viên phải báo danh trước mười giờ, sắp không kịp rồi, phải chạy thôi. Chung Thần Lạc nhờ thời cơ trễ giờ, kéo tay trai đẹp chạy băng qua sân trường, vừa vui vì ăn đậu hũ thành công vừa vì đại nghĩa mà chạy thục mạng. Park Jisung cũng nắm chặt tay đàn anh, vì sợ người ta lại biến mất. 

Trời rất nắng, tia nắng dát lên mái tóc tung bay vì chạy của Chung Thần Lạc một tầng chỉ vàng, nhìn rất đẹp. Park Jisung bị kéo theo phía sau nheo mắt nói. Tớ ở tương lai chờ cậu. 

Gì cơ? Chung Thần Lạc chạy phía trước nghe thấy liền quay đầu hỏi. 

Nó nói: Không có gì, từ nay về sau, chúng ta cùng nhau chạy về phía trước nhé. 

F I N

(*)lấy từ - Thiếu nữ xuyên qua thời không -  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top