ZingTruyen.Top

Tai My Nhan Hoai Chan Gia Tieu Dao Tinh Nguyet Co Tran Wordpress

Chương 26: Đại thọ bát tuần

Edit: Cửu Nguyệt

Beta: Tịnh

Sáng sớm ngày kế tiếp, trời chỉ hừng đông, bọn hạ nhân ở Mộ gia đã bắt đầu thức dậy bận rộn chuẩn bị cho tiệc chúc thọ ngày hôm nay, tiếng động lớn nháo nhào không ngớt.

Chỗ ở bây giờ của Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh là Phi Yên các tuy rằng không thể so với “Minh viện” hẻo lánh trước kia, nhưng có lẽ lão gia tử vẫn là suy xét đến tính tình thích yên tĩnh của Mộ Tĩnh Vân cho nên cố ý an bài bọn họ ở cách xa chủ viện, tránh tiếng động ồn ào của những người đó.

Mọi thứ đã được sắp xếp rất tốt, nhưng mà ngày hôm nay quả thực rất đặc biệt, bọn hạ nhân lưu tâm chuẩn bị, còn có các *tân khách*(khách mời) càng ngày càng tăng nhanh, nhiều tiếng động lẫn lộn cùng một chỗ, thật là vô cùng náo nhiệt…

Phi Yên các mặc dù cách khá xa, nhưng tiếng người ồn ào, tiếng động lớn ầm ĩ, thanh âm huyên náo cũng không nhỏ, tiếng nói chuyện, tiếng va chạm, tiếng cười, các loại âm thanh hỗn hợp chung một chỗ, xuyên qua hành lang môn động*, vượt qua nước chảy trên ngọn giả sơn, giống như một dòng nước nhỏ vậy, chạy dài không dứt mà lại đứt quãng, làm cho người ta không thể nào yên tĩnh, nhưng nếu lắng tai nghe lại cảm thấy như xa như gần không phân biệt được tản ra mơ hồ…

(*Môn động: https://goo.gl/jAhvIX)

—— Hai người ở lại trong Phi Yên các vẫn chưa thức dậy dù bị tình hình kể trên giày vò – mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường, hơn nữa hôm qua làm ầm ĩ, tự nhiên là thấy mệt mỏi kiệt sức, huống gì hai người kia, một là có thói quen dậy trễ, một là thật sự bực dọc khi bị quấy nhiễu phải thức dậy, vốn là còn chưa nghỉ ngơi đủ, lại bị những thứ âm thanh hỗn loạn này làm cho ầm ĩ từ sáng sớm đến bây giờ, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu sát khí “quỷ Kiến Sầu” trên hai người này…

“Tĩnh Vân, dậy đi.” Hao phí hồi lâu, vẫn là Hách Liên Dực Mẫn chịu không nổi trước, ngồi dậy dựa ở trên giường trì hoãn rất lâu mới coi như là miễn cưỡng có chút tinh thần. Lấy tay chỉnh sơ sài tóc một chút, đợi đến sau khi nguyên thần trở về vị trí cũ mới xoay người lại vỗ vỗ Mộ Tĩnh Vân đang ngủ ở bên trong – nếu là ngày thường, hắn cũng sẽ không khi nào cố ép Tĩnh Vân ngủ dậy, chỉ là ngày hôm nay dù gì cũng là đại thọ của lão gia tử, bây giờ trời đã sáng choang, mặc dù bọn họ cũng chưa được dùng để làm gì, nhưng dù sao cũng nên ra ngoài lộ mặt để cho lão gia tử và lão phu nhân được an tâm.

“…” Bị tiếng của Hách Liên Dực Mẫn làm ồn, Mộ Tĩnh Vân rụt người một cái rõ ràng, kéo chăn đắp qua đầu, mơ hồ lầm bầm một câu, xem ra là không hề có ý định muốn nghe nói phải rời giường…

—— Lúc trước tiếng ồn ào đều giống như là lúc xa lúc gần, cho nên y cũng lười quan tâm, tuy là quấy rầy mộng hoài của y, nhưng đã ngủ say, cũng không quản được nhiều như vậy. Nhưng mà tiếng ồn có thể xa, lời nói lại gần ở bên tai, Hách Liên Dực Mẫn ngủ ở bên cạnh y, hắn thuận miệng nói một câu so với thiên ngôn vạn ngữ ở bên ngoài nghe rõ ràng hơn nhiều…

“Nghe lời, không còn sớm nữa.” Thấy người nào đó tính trẻ con dựa vào giường cử động, Hách Liên Dực Mẫn không nhịn được lắc đầu phì cười, chưa từ bỏ ý định lại lắc vài cái, chính là rõ ràng không cho người nọ như nguyện…

“…. Ồn… Chết mất…” Từ trong chăn buồn bực hờn dỗi truyền ra một câu, lúc này Hách Liên Dực Mẫn nghe rõ ràng…

“Ngươi không dậy, ta đến đó nha.” Thanh âm tiến gần, trong ngôn ngữ mang theo ý cười…

“Aiz! Ồn ào muốn chết…” Một trận ầm ĩ lại ầm ĩ, Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc nổi giận, đang muốn ngồi dậy một chút mắng một hai câu để khiến Hách Liên Dực Mẫn yên tĩnh một chút, nhưng không nghĩ còn chưa nói xong gì, đôi môi của mình đã bị người nọ chiếm lấy – một tay vẫn bên eo y, một tay đặt ở sau trên đầu y, môi lưỡi chạm nhau, phác họa, trằn trọc, quấn quýt…

Cái hôn của Hách Liên Dực Mẫn vẫn cường thế như cũ, không cho phép chống cự…

“Ngươi muốn rời giường? Hay là muốn tiếp tục?” Cuối cùng đã ngừng hôn thắm thiết, nhưng Hách Liên Dực Mẫn vẫn không buông Mộ Tĩnh Vân ra, vừa tà tà cười hỏi, vừa khẽ đem những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng khắc ở trên cánh môi đã ứ máu đến sưng đỏ…

—— Hắn không ngại Tĩnh Vân chọn “tiếp tục”, nhưng mà tính tình của tiểu tử này không được tự nhiên, có lẽ chắc sẽ không để cho hắn được như ý, haha…

“Tránh ra!” Không biết là bởi vì hôn hay là câu hỏi mà đỏ mặt, Mộ Tĩnh Vân mở trừng hai mắt, dĩ nhiên là không chịu đồng ý ân ái ở chỗ này, dồn sức đẩy nam nhân đang đè ở trên người y ra, tức giận không lời trong câu nói…

“Lát nữa đi ra xem một chút đi.” Cười cười, cũng không tranh luận, đưa tay kéo Mộ Tĩnh Vân lên, trải qua một trận nháo nhào, ngược lại tinh thần của hai người đã tốt hơn nhiều, không đến nỗi ỉu xìu như vậy nữa…

Mặc quần áo rửa mặt chải đầu, xử lý ổn thỏa, cũng may mà đêm qua có ăn một chút gì đó, mặc dù cũng gần trưa nhưng vẫn còn chưa cảm thấy khó chịu, lại uống thêm nước suối Lệnh Tiễn mang tới, mát lạnh ngọt ngào, hưng phấn tinh thần sảng khoái, tinh thần cũng thêm dồi dào.

Hai người rề rà một hồi, nói thêm vài câu, Mộ Tĩnh Vân không muốn đi tiền thính lộ diện, Hách Liên Dực Mẫn lại không đồng ý, cãi mấy câu, cuối cùng Hách Liên Dực Mẫn chỉ đành phải bỏ qua. Đợi đi ra khỏi cửa mới phát hiện quản gia đã phái nha hoàn và gã sai vặt tới, nhưng vì sợ tính khí của Mộ Tĩnh Vân nên tất cả đều chỉ đứng rất xa, xem ra nếu như không gọi vào, chắc là cũng không có dự định đi vào…

Nha hoàn và bọn sai vặt thấy hai người dắt nhau đi ra, trong chớp mắt biểu tình đều đứng ngồi không yên, như gặp đại địch, may mà trọng điểm của hai người không phải ở nơi này, cũng không liếc mắt nhìn gì nhiều, đi thẳng ra ngoài. Quẹo vài lần, đi qua hành lang, mới đến *thiên thính* (sảnh bên), tiếng người càng lúc càng rõ ràng hơn, Mộ Tĩnh Vân không thích nơi nhiều người, sắc mặt tối dần, còn Hách Liên Dực Mẫn không bày tỏ thái độ gì, cười cười mà qua.

Vào đến tiền thính, nhân mã đến đây chúc thọ nhìn không sót gì, phần đông đều là các lão giả, hoặc tiên phong đạo cốt, hoặc trong người phú quý, nữ có nam có, xem ra cũng đều quen biết nhau, tụm hai tụm ba chung một chỗ, vuốt râu rung quạt, nói nói cười cười, bên cạnh đều mang hoặc ít hoặc nhiều mấy đồ tôn cùng tùy tùng trẻ tuổi, mỗi người đều tráng kiện cao ngất, tài năng lộ rõ, không cần nhìn kỹ cũng biết nhất định là lai lịch không nhỏ…

Hách Liên Dực Mẫn đại khái nhìn lướt qua, phát hiện trong đó có nhiều người quen, nhưng mà hôm nay là ngày mừng thọ của Tây Lương sơn lão gia tử, cho nên mặc dù người quen biết cũ ở phía trước, cũng chỉ có thể bỏ qua một bên trước, trước tiên đi tới chính đường thỉnh an lão gia tử, nói mấy câu chúc thọ thiết yếu – Hách Liên Dực Mẫn nghĩ như vậy, liền ghé đầu thấp tới bên tai Mộ Tĩnh Vân nói nhỏ vài câu, muốn y cũng cùng đi qua.

Hách Liên Dực Mẫn suy nghĩ thì tốt, muốn cho hai ông cháu nhân cơ hội này thu lại khoảng cách, chỉ là Mộ Tĩnh Vân cuối cùng cũng là người hay sinh sự, hôm nay là đại thọ của lão gia tử, nhưng cũng không chịu cúi đầu nói một lời tốt đẹp. Mộ Tĩnh Vân không muốn, Hách Liên Dực Mẫn cũng không muốn miễn cưỡng y, thông báo mấy câu để y ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, sau khi chờ hắn trở về sẽ suy nghĩ tiếp.

Hách Liên Dực Mẫn vừa mới rời đi, Mộ Tĩnh Vân cũng di chuyển ngay sau đó, nhưng mà phương hướng không giống nhau, lui về phía sau mấy bước, đi tới một góc ở trong lương đình* nhỏ nhỏ nhân tiện dừng lại, nghiêng người ngồi xuống, ở xa xa nhìn cảnh tượng náo nhiệt không ngừng của đám người trước mắt, gương mặt buồn bực không kiên nhẫn…

(*Lương đình (凉亭): chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát: http://goo.gl/OtYNeX)

Bên cạnh Mộ Tĩnh Vân có Lệnh Tiễn đi theo, Hách Liên Dực Mẫn cũng không cảm thấy lo lắng, nhập vào đám người, dọc theo đường đi nhận ra được người quen hắn dĩ nhiên cũng không ít, gật đầu, tươi cười chào hỏi một chút, khách sáo vài câu quả thật là khó tránh được.

Cuối cùng cũng đi qua đoàn người, đi tới chính đường khom mình hành lễ, thỉnh an chúc vài câu cát tường. Hách Liên Dực Mẫn là theo chân Mộ Tĩnh Vân tới, tuy rằng trên dưới Mộ gia nhiều ít gì cũng cố kỵ thân phận của hắn, nhưng những người có lẽ có địch ý với Mộ Tĩnh Vân ở trên đại sảnh tuyệt đối cũng không phải ít – nếu đã không thích Tĩnh Vân, vậy ngay cả đối với hắn chắc hẳn cũng không hoan nghênh lắm, vả lại, những người đối nghịch với Tĩnh Vân, hắn cũng không có quá mức hứng thú cấp cho bọn họ mặt mũi quá nhiều, cho nên tùy tiện nói vài câu, lộ diện cho trưởng bối nhìn một chút, cũng gần như xong việc.

“Hách Liên??” Tâm tư của Hách Liên Dực Mẫn không ở việc chúc thọ, làm xong hình thức, cũng nhanh chóng lui ra, chỉ trong nháy mắt phát hiện ra Mộ Tĩnh Vân đã không còn ở chỗ đó, trong lúc đang tìm kiếm, bên cạnh truyền đến một câu hỏi ngờ vực…

“Hoàng Phủ huynh, lâu rồi không gặp nha!” Nghe tiếng quay đầu lại, Hách Liên Dực Mẫn cũng giống như ngẩn người một chút mới phản ứng được mà vỗ vỗ vai người vừa tới, nhìn khá là thân mật…

“Hiếm thấy Hách Liên công tử ngươi không ở Giang Nam sống an nhàn sung sướng, chạy đến nơi hoang vu này nói mát!” Nam tử bị Hách Liên Dực Mẫn gọi là “Hoàng Phủ” có vóc người thon dài cao gầy, tướng mạo anh tuấn bất phàm, so với sự tuấn mỹ của Hách Liên Dực Mẫn thì không khác biệt lắm, khí khái nam tử bức người, khí chất tràn đầy tà mị, tất nhiên còn mang theo một loại hào hoa phong nhã.

“Còn dám nói ta, chính ngươi cũng khi không chạy đến nơi này, thế nào? Thật sự là ở kinh thành gây nhiều thù địch quá nên không trở về được?” Trêu chọc nói, nói một chút không thấy việc gì, chỉ là thấy cách dùng từ và thái độ của Hách Liên Dực Mẫn, nghĩ  “Hoàng Phủ” này không phải chỉ là giao tình qua loa…

“Nhưng nếu thật là không thể quay về, Hách Liên nhất tộc ngươi có thể cho ta chỗ náu thân không?” Chiều cao của nam nhân và Hách Liên Dực Mẫn như nhau, nhưng dáng người càng to lớn hơn một chút, vừa nói chuyện, vừa nhích lại gần, khuỷu tay đặt trên vai của Hách Liên Dực Mẫn, một chút khách khí cũng không có…

“Làm sao đây? Thật sự bất công là hai vị huynh đệ đều ỷ lại vào mỗi một mình ta, tính ăn cho ta nghèo luôn?” Lâu rồi không gặp nhau, có thể nói nhiều một chút, đúng là rất cao hứng.

“Hiểu được thì tốt rồi, nếu như thông minh, nhanh đi kiếm về nhiều một chút, hôm nào đó ba người chúng ta nghèo túng coi như có thể trông cậy vào ngươi nuôi sống.”

“Các ngươi tổng cộng cũng chỉ mới ba người, nhưng bây giờ mang theo ngươi, ta đã coi như là nuôi hai người.”

“Ồ? Là ai đã đoạt vị trí thứ nhất của bổn gia?”

“Còn có thể là ai nữa? Ngoại trừ “Bồ Tát Thủ” kia, còn có ai nhàn rỗi như vậy.” Nói thế nghe ra nguyên lai là “Bồ Tát Thủ” Đan Tuyền Liễm kia, cũng quen biết vị “Hoàng Phủ” này…

“Tưởng đâu là thư sinh giả nào đó.” Hoàng Phủ gật đầu một cái, bỗng nhiên chuyển đề tài nói chuyện: “Đừng nói với ta là ngươi thực sự chỉ vì đến đây chỉ vì chúc thọ.” Hách Liên nhất tộc và Mộ gia miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là “nhận thức” nhau, hơn nữa, dù bất quá là tiếp tục giao tình của người trước thì xuống đây rồi cũng chỉ còn sót lại một chút mà thôi, cho nên hắn không cho là Hách Liên Dực Mẫn thiên lý vạn dặm chạy tới chỉ vì đơn giản là chúc thọ lão gia tử như vậy…

“Thật sự là vậy, chỉ bất quá cũng không phải vì lão gia tử mà thôi.” Hách Liên Dực Mẫn đáp, cười tươi đắc ý, ánh mắt cũng nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân ở chỗ lương đình…

—— Bên lương đình này, Mộ Tĩnh Vân cũng đang nhìn Hách Liên Dực Mẫn và “Hoàng Phủ” đang di chuyển, thấy Hách Liên Dực Mẫn nhìn mình, theo bản năng ‘hừ’ một tiếng, đầu cũng không quay đi, trực tiếp nhìn nhau với Hách Liên Dực Mẫn ——

“Lệnh Tiễn, người kia là ai?”

“Thứ tử của Nhung Thế vương gia ở kinh thành: Hoàng Phủ Khuynh Tuy, quan bái hầu tước (chú thích 1).”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top