Truc Ma Day Yeu
———
"Hát xì !" Nguyệt Đông vội vàng lấy giấy lau mũi, đầu óc đã choáng này còn choáng hơn. Trong đầu giống như có một đàn ong vo ve bay qua bay lại, ngay cả người bên cạnh nói cái gì anh cũng không nghe rõ."Xin lỗi, bác nói lại được không ạ." Nguyệt Đông áy náy nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.Hoạ sĩ Lâm cười ha hả tỏ vẻ không sao, vỗ vai Nguyệt Đông quan tâm hỏi :"Dạo này bị cảm sao, sức khoẻ có vẻ không tốt."Nguyệt Đông khịt khịt mũi, thành thật trả lời :"Vâng, không khí cuối năm lạnh quá, hình như cháu hơi ốm rồi."Hoạ sĩ Lâm lắc đầu, thở dài :"Khổ thân cháu, tổ chức buổi triển lãm ngay đợt cuối năm bận rộn, thời tiết lại còn khắc nghiệt như vậy, cũng là tại bác sơ ý.""Không phải đâu ạ." Nguyệt Đông vội vàng đáp. "Cháu rất vinh hạnh được hợp tác với bác trong buổi triển lãm lần này, giống như đã hoàn thành một trong những giấc mơ của mình vậy."Hoạ sĩ Lâm cười càng tươi, xoay người rót cho Nguyệt Đông một cốc trà nóng rồi tiếp tục câu chuyện :"Bác đang nói, lát nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vấn cháu. Câu hỏi đã chuẩn bị trước, cháu cứ trả lời theo ý thích là được, không cần gò bó khuôn mẫu quá.""Vâng." Nguyệt Đông nhấp một ngụm nước, hơi nóng nhanh chóng lan từ khoang miệng đến họng rồi sưởi ấm toàn thân.Hai người bàn thêm một số sắp xếp cho buổi triển lãm tuần tới, sau đó Nguyệt Đông được người quản lý gọi ra phỏng vấn.Anh quản lý đưa cho chàng trai trẻ một tờ giấy ghi sẵn danh sách câu hỏi, bảo Nguyệt Đông suy nghĩ trước để lát nữa phỏng vấn không bị luống cuống. Có lẽ lo lắng Nguyệt Đông còn trẻ chưa tiếp xúc nhiều với truyền thông nên anh quản lý đã ưu ái để chàng trai phỏng vấn cuối cùng, có hẳn một tiếng để chuẩn bị.Nguyệt Đông một tay cầm tờ giấy, một tay cầm cốc trà nóng, một mình đứng bên ngoài hành lang cạnh cửa ra vào. Ánh mắt anh nhìn về hướng đoàn kỹ thuật viên đang lắp đặt thiết bị ghi hình thu âm, nhưng mà đầu óc giống như làn khói bốc ra từ cốc nước nóng, phiêu đãng bay bổng tới một nơi khác.Chiếc điện thoại trong túi quần anh im lặng suốt cả buổi chiều, không một cuộc gọi điện, không một tin nhắn hỏi thăm.Đôi lúc anh cũng không hiểu bản thân mình đang chờ đợi điều gì nữa.Rõ ràng biết trước kết quả sẽ tàn nhẫn, rõ ràng biết trước anh sẽ chẳng thể nào nắm lấy được tia nắng xa vời kia, vậy mà vẫn như một đứa trẻ ngốc ngếch khờ khệch hết lần này đến lần khác si mê vọng tưởng.Giống như hiện tại, anh vẫn không nhịn được mà mở điện thoại lên, soạn một đoạn tin nhắn rồi ấn gửi.Nhưng mà chờ đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, chờ đến khi hoạ sĩ Lâm rủ anh đi ăn tối, chiếc điện thoại vẫn chưa nhận được lời hồi đáp nào.———
"Buổi tối trời lạnh, cậu nhớ mặc áo ấm, đeo găng tay mình đưa, cái khăn mua ở cửa hàng lần trước cũng nhớ phải dùng. Đừng uống nước lạnh, khách sạn không có nước ấm thì nhờ nhân viên mang lên.""Ban ngày đừng quên bôi kem chống nắng, mang theo cả chiếc mũ vành rộng để che nắng nữa.""Tối mai mình gọi cho cậu được không ?"Nhật Hạ lúc tỉnh dậy chính là mắt nhắm mắt mở đọc được hai tin nhắn này. Cô chớp chớp mắt, đẩy cánh tay của Liu Liu đang ôm eo cô sang bên cạnh, ngồi thẳng dậy trả lời tin nhắn."Được."Ngón tay bấm nút gửi, sau đó lại do dự di chuyển trên màn hình vài vòng, chưa dám tắt máy.Câu trả lời của cô có phải hơi ngắn gọn quá không ? Anh chủ động nhắn nhiều như vậy, cô cũng nên lịch sự dặn anh giữ gìn sức khoẻ thật tốt mới đúng chứ ?Đang lúc EQ của Nhật Hạ bắt đầu có dấu hiệu lớn hơn không, Liu Liu nắm ngủ bên cạnh bỗng mơ màng quơ quơ tay, gạt phăng điện thoại Nhật Hạ xuống dưới đất.Nhật Hạ cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp vô tội đang ngủ đến chảy nước dãi, trên trán nhăn lại đau đầu.Tối hôm qua Sydney rét đột ngột, cô bạn người Trung Quốc không ngờ thời tiết lại khắc nghiệt như vậy nên chỉ chuẩn bị một bộ đồ ngủ mỏng. Kết quả là tối đêm Liu Liu run cầm cập, cầm theo chăn của mình, mặt dày xin ngủ cùng Nhật Hạ.Hai người một chiếc giường hai lớp chăn, quả thật ấm áp hơn rất nhiều.Cộp cộp cộp.Cửa phòng đột nhiên bị gõ.Nhật Hạ nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Liu Liu sang bên, đứng dậy nhẹ bước đến trước cửa phòng.Qua lỗ mắt mèo, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc của trưởng đoàn mình. Người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng nét mặt vẫn đầy sắc sảo, ánh mắt minh mẫn như chứa đựng cả bầu trời tri thức của nhân loại. Lúc ở trên máy bay, Nhật Hạ ngồi cạnh cô, hai người đã rất vui vẻ hào hứng trò chuyện về những đề tài khoa học sẽ xuất hiện trong buổi họp.Lúc máy bay hạ cánh, người phụ nữ còn không tiếc khen cô một tiếng "thiên tài", hai tiếng "trời sinh xuất chúng".Nhật Hạ vô cùng có thiện cảm với người phụ nữ này, vừa thông minh vừa khéo léo giống mẹ Nhật Hạ. Vậy nên cô vội vàng mở to cửa, nở nụ cười ngoan ngoãn, lễ phép mở miệng :"Cháu chào cô."Trưởng đoàn cười dịu dàng, xoa mái tóc chưa kịp chải của Nhật Hạ :"Cháu cùng mọi người đi ăn sáng nhé. Nhà hàng khách sạn có mở buffet sáng, mọi người trong đoàn đang chuẩn bị xuống ăn.""Vâng." Nhật Hạ vui vẻ nhận lời. "Mọi người cứ xuống trước đi ạ, cháu sẽ xuống ngay sau."Trường đoàn gật đầu, dặn dò cô vài câu rồi quay lưng bước đi.Nhật Hạ không dám chậm trễ. Sau khi đóng cửa, Nhật Hạ nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chọn một bộ quần áo thật lịch sự rồi sửa sang lại đầu tóc của mình.Đang lúc cô lấy dây chun buộc tóc, người con gái trên giường bỗng cựa quậy, ngáp ngắn ngáp dài tỉnh giấc."Cậu đi ăn sáng à ?" Liu Liu ngái ngủ, che miệng mình để ngáp.Nhật Hạ tập trung nhìn đuôi tóc mình trong gương, vừa vuốt tóc vừa đáp :"Ừm, mình xuống ăn sáng cùng đoàn. Cậu có muốn đi ăn cùng không ?"Liu Liu ỉu xìu phất tay, lè nhè nói :"Thôi khỏi, mình lười lắm, không ăn sáng đâu."Nhật Hạ nhún vai, vẫy tay chào cô bạn. "Này." Liu Liu cất tiếng.Đi ra đến cửa phòng, Nhật Hạ bỗng bị gọi lại."Lát nữa, trong buổi họp, cậu..." Liu Liu ngượng ngùng đỏ mặt.
Nhật Hạ quay đầu nhìn cô bạn, nhướn mày hỏi rõ :"Lát nữa có chuyện gì sao ?"
Liu Liu không dám nhìn thẳng vào cô bạn, cúi đầu nghịch ngón tay của mình, giọng bé như tiếng muỗi kêu :"Cậu... Cậu ngồi cùng mình nhé."
Nhật Hạ nghe thấy vậy liền phì cười, tuỳ tiện gật đầu đáp lại rồi đi mất, để lại Liu Liu ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô.
Bữa sáng ở khách sạn vô cùng đơn giản : một bát cháo trắng, một chút hành khô cùng quả trứng luộc, vậy là đã đủ để lấp đầy chiếc bụng đói meo của Nhật Hạ từ hôm qua.
Trong lúc thưởng thức bữa sáng, Nhật Hạ cùng mọi người trong đoàn trò chuyện vui vẻ, thảo luận về buổi họp sắp diễn ra sáng nay. Cô gái trẻ mở to mắt, lắng nghe chăm chú các cô chú kể về kinh nghiệm của mình. Gương mặt ngoan ngoãn xinh xắn, khiến mọi người trong đoàn quý mến không thôi, tích cực dặn dò hướng dẫn cho cô bé nhỏ tuổi nhất đoàn.
———
Vài lời tâm sự của tác giả :
Tuần này mình gặp một ca bệnh ung thư khiến bản thân khá là xót xa và suy nghĩ rất nhiều. Bệnh nhân năm nay 20 tuổi, là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, ngoan ngoãn lễ phép. Năm 8 tuổi, bệnh nhân phát hiện bị ung thư lympho - một dạng ung thư mạch bạch huyết. Kể từ đó đến tận bây giờ, bệnh nhân luôn tích cực điều trị, tình trạng sức khoẻ theo năm tháng cũng dần tốt lên.
Đến khi bệnh nhân và người nhà tưởng trừng như sắp chiến thắng được căn bệnh thì vừa mới dịp 30/4 - 1/5, bác sĩ phát hiện ra một ung thư thứ 2 trong lồng ngực, kèm theo đó là chẩn đoán lâm sàng rằng chàng trai sẽ khó mà bước sang tuổi 25.
12 năm điều trị, sức khoẻ - tinh thần - kinh tế đều bị ảnh hưởng, đổi lại là một kết quả tàn khốc. Vậy nên mới nói, sức khoẻ là tài sản quý giá nhất của một con người. Mong mọi người có thể giữ gìn sức khoẻ, sống một lối sống lành mạnh, dành thời gian bên những người mình yêu.
Love myself, love yourself.
Peace.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top