Tuan Han Tam Chieu To Long Nhau
Hồi 12 giờ tui buồn ngủ, nên giờ đăng bù :))))
Hai người cách rất gần, vải áo bả vai nhẹ nhàng cọ lên. Đuôi mắt Cung Tuấn hơi cong, ánh mắt rất khó đoán, giống như người cạn kiệt lương thực bỗng nhiên gặp được ốc đảo giữa đường, bước đến bằng tín nhiệm và niềm cui, không giống như ảo giác mong manh. Trên người Trương Triết Hạn lại đổ một tầng mồ hội mỏng, anh hắng giọng, ngồi xa ra một chút, đôi mắt dời đến nơi khác, suy nghĩ để đổi đề tài. Lúc này, di động trên bàn trà báo có một tin nhắn giọng nói, là mẹ Trương —— Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, người giải cứu không khí tới rồi.Không nghĩ nhiều, ấn mở giọng nói, không ngờ mẹ Trương đi thẳng vấn đề: "Con bé nhà họ Tôn ấy, trước đó mẹ đẩy WeChat qua cho con rồi, rốt cuộc con có nói chuyện với người ta chưa?"...... Không khí lại bị phá huỷ.Nửa giờ sau, Cung Tuấn ôm bồn cây phát tài nho nhỏ sang gõ vang cửa phòng Trương Triết Hạn."Em mua. Anh đặt ở nơi ánh sáng nhiều nhất, nhưng cần tránh mặt trời chiếu trực tiếp vào, ngày thường phun chút nước, rất dễ nuôi sống. Em đặt tên xong rồi, chậu của em tên "Cung Hỉ Phát Tài", Chậu này của anh tên "Cung Đắc Khởi." Cái gì tùm la tùm lum.Trương Triết Hạn nhíu chặt mi: "Đưa tôi cây phát tài làm gì?"Cung Tuấn tỏ vẻ anh biết rõ còn cố hỏi: "Chúc anh phát tài thật to."Trương Triết Hanh cần nhắc chậu câu xanh mượt kia, trông hơi buồn cười. Anh nói: "Tôi cảm ơn cậu."Cung Tuấn xoay người, đi vài bước không nhờ lại quay đầu, mím môi hỏi: "Trương Triết Hạn, em ở đây có phải làm phiền anh rồi không?"Trương Triết Hạn mờ mịt ngẩng đầu: "Quấy rầy cái gì?""Ý em là, nếu anh muốn dẫn ai về......" Cung Tuấn hơi lắp bắp, như tăng động mà vẫy vẫy cánh tay di di cái chân, môi mấp máy cả buổi, nói, "Anh nói cho em một tiếng, em ra khách sạn ở."Trương Triết Hạn bị cành lá cây phát tài gãi trúng mũi, ngưa ngứa, có lẽ không chỉ mũi ngứa, cảm giác ngứa ngáy này thấp thoáng mang đến một màn sương mù, ụp lên gian phòng này một chiếc lồng sắt, khiến cho anh trở nên đao thương bất nhập, bách độc bất xâm."Ồ." Cũng không biết ngữ điệu nói ra là dạng gì, nhưng Trương Triết Hạn vẫn nói, "Nam nữ đều được chứ?"Cung Tuấn sửng sốt.Không đợi Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn từ từ lui vào phòng, chân nghéo một cái, cửa đóng sầm lại.Loại chuyện giới thiệu xem mắt này, tất cả thế hệ sau 90 đều trải qua, cùng một thế giới, cùng một đôi cha mẹ. Thật ra mẹ Trương không quá gấp, hầu hết thời gian là bị họ hàng xúi giục, sợ Trương Triết Hanh quanh năm suốt tháng ở trên trời, không tình cờ gặp gỡ được vài người.Cô bảy dì tám hơn nửa đời người yêu thích tạo mạng lưới quan hệ, tiền mặt không dám bỏ vào Alipay, lại vô cùng tin cậy mạng xã hội "người quen" —— vay tiền, giúp tìm việc, hỏi thăm gia cảnh, tìm kiếm ghép đôi, đều là cùng một quy trình. Tìm được người mới để ghép đôi, điều kiện kinh tế qua cửa, cha mẹ hài hoà, tài sắc song toàn, hiền lành cần kiệm, mỗi một dấu hoa thị rành mạch, thậm chí đến lịch sử bệnh di truyền cũng có thể nghiên cứu ra. Con người không phải hàng hoá, lại bị hoá thành đồ trưng bày, chẳng sợ mỗi người bọn họ trong tay có một tờ danh sách, liên tục săm soi tất cả trai lẫn gái trong vòng quan hệ. Khu Chín Dặm nuôi ra được mấy đứa nhóc, cũng chỉ có Dư Tường đặc biệt, cậu ta quả thật ra hoa kết trái đi đến kết quả với đối tượng xem mắt, đến mức cô bảy dì tám vin lấy như một điển hình thành công, lại tới quấy rầy Trương Triết Hạn.Trương Triết Hạn không lo nói chuyện trên WeChat, trước hết bày biện ổn thoả chậu cây phát tài, trên chậu quả thật viết chữ "Cung Đắc Khởi" xiêu xiêu vẹo vẹo, chậu cây này không cao không thấp không mập không gầy, lá cây chỉa ra năm nhánh, giống một ngôi sao thật ro.Phiến lá thật mềm, Trương Triết Hạn nhéo nhéo nó, giống như đang nhéo gương mặt ai đó."Lo chuyện bao đồng."
Hai người cách rất gần, vải áo bả vai nhẹ nhàng cọ lên. Đuôi mắt Cung Tuấn hơi cong, ánh mắt rất khó đoán, giống như người cạn kiệt lương thực bỗng nhiên gặp được ốc đảo giữa đường, bước đến bằng tín nhiệm và niềm cui, không giống như ảo giác mong manh. Trên người Trương Triết Hạn lại đổ một tầng mồ hội mỏng, anh hắng giọng, ngồi xa ra một chút, đôi mắt dời đến nơi khác, suy nghĩ để đổi đề tài. Lúc này, di động trên bàn trà báo có một tin nhắn giọng nói, là mẹ Trương —— Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, người giải cứu không khí tới rồi.Không nghĩ nhiều, ấn mở giọng nói, không ngờ mẹ Trương đi thẳng vấn đề: "Con bé nhà họ Tôn ấy, trước đó mẹ đẩy WeChat qua cho con rồi, rốt cuộc con có nói chuyện với người ta chưa?"...... Không khí lại bị phá huỷ.Nửa giờ sau, Cung Tuấn ôm bồn cây phát tài nho nhỏ sang gõ vang cửa phòng Trương Triết Hạn."Em mua. Anh đặt ở nơi ánh sáng nhiều nhất, nhưng cần tránh mặt trời chiếu trực tiếp vào, ngày thường phun chút nước, rất dễ nuôi sống. Em đặt tên xong rồi, chậu của em tên "Cung Hỉ Phát Tài", Chậu này của anh tên "Cung Đắc Khởi." Cái gì tùm la tùm lum.Trương Triết Hạn nhíu chặt mi: "Đưa tôi cây phát tài làm gì?"Cung Tuấn tỏ vẻ anh biết rõ còn cố hỏi: "Chúc anh phát tài thật to."Trương Triết Hanh cần nhắc chậu câu xanh mượt kia, trông hơi buồn cười. Anh nói: "Tôi cảm ơn cậu."Cung Tuấn xoay người, đi vài bước không nhờ lại quay đầu, mím môi hỏi: "Trương Triết Hạn, em ở đây có phải làm phiền anh rồi không?"Trương Triết Hạn mờ mịt ngẩng đầu: "Quấy rầy cái gì?""Ý em là, nếu anh muốn dẫn ai về......" Cung Tuấn hơi lắp bắp, như tăng động mà vẫy vẫy cánh tay di di cái chân, môi mấp máy cả buổi, nói, "Anh nói cho em một tiếng, em ra khách sạn ở."Trương Triết Hạn bị cành lá cây phát tài gãi trúng mũi, ngưa ngứa, có lẽ không chỉ mũi ngứa, cảm giác ngứa ngáy này thấp thoáng mang đến một màn sương mù, ụp lên gian phòng này một chiếc lồng sắt, khiến cho anh trở nên đao thương bất nhập, bách độc bất xâm."Ồ." Cũng không biết ngữ điệu nói ra là dạng gì, nhưng Trương Triết Hạn vẫn nói, "Nam nữ đều được chứ?"Cung Tuấn sửng sốt.Không đợi Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn từ từ lui vào phòng, chân nghéo một cái, cửa đóng sầm lại.Loại chuyện giới thiệu xem mắt này, tất cả thế hệ sau 90 đều trải qua, cùng một thế giới, cùng một đôi cha mẹ. Thật ra mẹ Trương không quá gấp, hầu hết thời gian là bị họ hàng xúi giục, sợ Trương Triết Hanh quanh năm suốt tháng ở trên trời, không tình cờ gặp gỡ được vài người.Cô bảy dì tám hơn nửa đời người yêu thích tạo mạng lưới quan hệ, tiền mặt không dám bỏ vào Alipay, lại vô cùng tin cậy mạng xã hội "người quen" —— vay tiền, giúp tìm việc, hỏi thăm gia cảnh, tìm kiếm ghép đôi, đều là cùng một quy trình. Tìm được người mới để ghép đôi, điều kiện kinh tế qua cửa, cha mẹ hài hoà, tài sắc song toàn, hiền lành cần kiệm, mỗi một dấu hoa thị rành mạch, thậm chí đến lịch sử bệnh di truyền cũng có thể nghiên cứu ra. Con người không phải hàng hoá, lại bị hoá thành đồ trưng bày, chẳng sợ mỗi người bọn họ trong tay có một tờ danh sách, liên tục săm soi tất cả trai lẫn gái trong vòng quan hệ. Khu Chín Dặm nuôi ra được mấy đứa nhóc, cũng chỉ có Dư Tường đặc biệt, cậu ta quả thật ra hoa kết trái đi đến kết quả với đối tượng xem mắt, đến mức cô bảy dì tám vin lấy như một điển hình thành công, lại tới quấy rầy Trương Triết Hạn.Trương Triết Hạn không lo nói chuyện trên WeChat, trước hết bày biện ổn thoả chậu cây phát tài, trên chậu quả thật viết chữ "Cung Đắc Khởi" xiêu xiêu vẹo vẹo, chậu cây này không cao không thấp không mập không gầy, lá cây chỉa ra năm nhánh, giống một ngôi sao thật ro.Phiến lá thật mềm, Trương Triết Hạn nhéo nhéo nó, giống như đang nhéo gương mặt ai đó."Lo chuyện bao đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top